Chương 37: Mùa thu tràn ngập khắp nơi
Ở nơi đất khách quê người, cô đã thức dậy muộn vào sáng hôm đó. Vừa dậy đã thấy anh đang ngồi trước cửa sổ, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn không rõ. Một tay anh đặt trên đầu gối, còn tay còn lại thì đặt trên bệ cửa sổ.
Nhìn chăm chú bóng dáng anh, bỗng nhiên Cố Hiểu Thần gọi: “ Liễu Duệ. ”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt anh nhìn về phía cô. Trong mắt là sự cưng chiều không thể che giấu được. Sau đó anh đi tới, một tay anh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn.
Nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi cô, anh thấp giọng hỏi: “ Em có đói không? ”
Cố Hiểu Thần gật đầu.
Một tay anh ôm mặt cô, tay còn lại thì nghịch mái tóc dài mượt: “ Rời giường thôi, anh làm bữa sáng cho em rồi. ”
“ Anh làm bữa sáng? ” Cố Hiểu Thần thấy hơi kinh ngạc.
Anh gật đầu: “ Cháo cá. ”
Cố Hiểu Thần vừa đánh răng rửa mặt xong thì Liễu Duệ cũng mang cháo cá từ dưới tầng đi lên, bên cạnh còn có mấy món ăn kèm nữa.
“ Sao anh lại tự mình làm bữa sáng thế? ” Nói xong, cô uống một ngụm cháo, trong cháo còn thơm mùi gừng.
“ Sợ em ăn không quen đồ ăn bên này. ”
Tay đang định lấy thìa khựng lại, cô ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt chăm chú.
Anh lại nói: “ Mới kết hôn, muốn thể hiện một chút. ”
Bị anh trêu chọc như thế, Cố Hiểu Thần không nhịn được cười.
Ăn xong bữa sáng, hai người đi xe đạp dọc quanh bờ hồ, sự say mê đối với cảnh đẹp nơi đây không nói thành lời.
Đi được khoảng nửa tiếng thì hai người đặt chân tới một trang trại rượu nho. Hai người dựng xe đạp ở bên trái cổng lớn, chốc lát sau, Chu Minh từ trong đó đi ra.
Thấy Chu Minh, Cố Hiểu Thần kinh ngạc: “ Sao cậu cũng ở đây? ”
Chu Minh chỉnh lại kính râm, khóe môi cong lên, thân sĩ cúi mình chào: “ Hôm nay tôi là hướng dẫn viên du lịch của hai người. ”
Liễu Duệ tiến lên phía trước, tay đặt lên vai Cố Hiểu Thần. Anh gật đầu với Chu Minh xong thì quay sang giải thích cho Cố Hiểu Thần: “ Ông chủ trang trại rượu này là anh họ của Chu Minh. ”
“ Đi dạo trong vườn nho một chút chứ? ” Chu Minh hỏi.
Tâm trạng Liễu Duệ lúc này rất tốt, anh nhướn mày: “ Cậu là hướng dẫn viên du lịch, cậu tự mình làm chủ là được. ”
Chu Minh cười: “ Tôi không dám làm chủ thay anh đâu, Liễu trung tá. ”
“ Trung tá? ” Bỗng dưng, Cố Hiểu Thần quay sang nhìn Liễu Duệ: “ Anh được thăng chức rồi? ”
Liễu Duệ đưa mắt nhìn cô, gật đầu nhẹ một cái.
“ Sao em không thấy anh nói gì cả? ”
“ Lễ thăng chức phải đợi sau khi về nước mới tiến hành nên anh chưa nói cho em biết. ” Dừng một lát, anh quay sang nói với Chu Minh: “ Đi thôi. ”
Chu Minh là một hướng dẫn viên du lịch vô cùng ưu tú. Lịch sử hình thành và các sự kiện lớn của trang trại rượu nho nơi đây được hắn giải thích vô cùng rõ ràng, bao gồm cả việc lúc nào thì thu hoạch được nho, nên ủ rượu gì, ủ như thế nào để có được mùi hương của rượu nho. Dần dần, hắn đã kể toàn bộ những gì liên quan tới rượu nho được xuất xứ từ New Zealand.
Điều đó khiến cho Cố Hiểu Thần tò mò: “ Gia nhập quân đội cũng cần phải tìm hiểu mấy cái này sao? ”
Chu Minh nghiêng đầu, cười: “ Chị dâu, tôi không làm trong quân đội. ”
“ Không phải á? ” Cố Hiểu Thần rơi vào hoang mang. Nhớ ngày đó khi vừa tới New Zealand, hắn bảo hắn là đồng nghiệp của Liễu Duệ mà.
“ Ngày trước thì đúng, nhưng giờ tôi chuyển sang làm bên chính trị rồi. ”
“ Thế nên? ”
“ Cậu ấy là người của bộ ngoại giao. ” Liễu Duệ nói thẳng.
Ánh mắt Cố Hiểu Thần thay đổi, cô quan sát Chu Minh lần nữa: “ Giống với anh Thần phải không? ”
Liễu Duệ cười, nụ cười này có chút lưu manh như thời trung học: “ Không giống. ”
Nói tới nghề nghiệp, Chu Minh lại cảm thấy bứt rứt trong người. Hắn nhanh chóng rời đề tài sang chuyện khác: “ Có cáp treo đi lên thẳng đỉnh núi đấy. Ở trên đó có nhà kính, có thể ăn cơm trưa ở đấy, trên đó cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh Queenstown(1), khung cảnh vô cùng đẹp. ”
(1)Queenstown: Là một thị trấn nghỉ mát ở Otago, ở phía Tây Nam của đảo Nam New Zealand.
Nhìn hắn đang ra sức tuyên truyền, Liễu Duệ cũng chẳng mỉa mai hắn nữa, quay sang hỏi Cố Hiểu Thần: “ Muốn đi không? ”
“ Lúc đầu anh đã sắp xếp đi đâu? ”
“ Đi tới Nelson(2) trước, sau đó quay lại trang trại rượu nho ăn cơm. ”
(2)Nelson: Là một thành phố trên bờ biển phía Đông vịnh Tasman. Nelson là thành phố lâu đời nhất ở đảo Nam và là thành phố định cư lâu đời thứ hai ở New Zealand nó được thành lập vào năm 1841.
“ Sau khi hoạt động ở Nelson kết thúc, chúng ta lên đỉnh núi ăn cơm trưa đi. ” Cố Hiểu Thần nói: “ Em chưa bao giờ được ăn cơm trên đỉnh núi, em muốn đi. ”
“ Được, thế chúng ta sẽ ăn trên đỉnh núi. ”
Kết thúc chuyến tham quan trang trại rượu nho, Chu Minh sử dụng xe chuyên dụng đưa hai người tới Nelson.
Dây thừng được thả xuống từ độ cao 180m, bên cạnh là vách tường thạch nham, có thác nước, bóng tối gần như bao trùm nơi đây. Ánh sáng ở đây thì chập chờn không rõ, khuôn mặt anh như ẩn như hiện dưới ánh sáng đó, khiến người khác rung động.
Xuống dưới cả 180m, bọn họ đã không thể nhìn thấy nhau.
Đi xuống dưới động, cảnh tượng độc đáo nơi đây đã hấp dẫn ánh mắt Cố Hiểu Thần.
Còn anh, chỉ tốn một giây thôi đã ôm được cô vào trong lòng, hôn thật sâu.
Ký ức cuối cùng về động đom đóm, là nụ hôn sâu của anh.
Kết thúc chuyến thám hiểm sơn động, bọn họ di chuyển thẳng tới núi Bob, ngồi cáp treo lên thẳng đỉnh núi.
Lên cáp treo, Liễu Duệ tìm một chỗ ngồi xuống, một tay anh đặt ở trên đầu gối, tay còn lại thì để trên lan can bảo vệ, ngón trỏ gõ xuống không theo quy luật nhất định. Cố Hiểu Thần thì được ngắm nhìn toàn bộ cảnh đẹp ở Queenstown.
“ Đẹp thật đấy. ” Cô không nhịn được mà cảm thán một câu.
Bàn tay Liễu Duệ đặt trên lan can bảo vệ hơi cử động, anh chuyển qua ôm lấy vai cô, ôm cô lại gần mình, vẫn không nói gì.
Tới đỉnh núi, nhà kính mà Chu Minh nói đã hiện ra ngay trước mắt. Có ánh sáng chiếu vào nhà kính, nó đã khúc xạ ra ba tầng ánh sáng khác nhau, một tầng vàng ấm, một tầng cam nhẹ, một tầng cam rực rỡ. Nó dường như đã được tỉ mỉ mài giũa, đẹp tới mức khiến cho người ta ngây người.
Có lẽ do bọn họ tới sớm nên người tới đây ăn cơm chưa nhiều lắm. Một bữa cơm khiến bọn họ tốn tới hai tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian bọn họ đều thảo luận xem tiếp theo sẽ đi đâu. Liễu Duệ nói, sau khi ăn cơm xong sẽ đưa cô tới Auckland Harbour Bridge(3), hai người sẽ chơi nhảy bungee ở đó, điều này làm Cố Hiểu Thần hưng phấn không ngừng.
(3)Auckland Harbour Bridge: Cầu cảng Auckland, là một cây cầu đường cao tốc hộp tám làn qua cảng Waitemata ở Auckland, New Zealand.
Đi lên tới cầu cảng Auckland, được nhảy từ trên cầu xuống. Vừa mở mắt ra là thấy được bộ dáng thướt tha của cảng Waitemata.
Kết thúc trò chơi nhảy bungee, bọn họ chuyển sang chơi nhảy dù. Bọn họ chơi nhảy dù trên bầu trời của Queenstown, máy bay đưa bọn họ lên tới độ cao khoảng 1,2 km, nhìn xuống bên dưới là toàn cảnh nơi đây cùng với đỉnh núi đang vờn mây trắng, bao quanh hồ nước. Mà cô và Liễu Duệ thì đang bay lượn trên khung cảnh tuyệt vời đó, bay cao.
Tới gần 5 giờ chiều, cuối cùng mục hoạt động đầu tiên cũng đã kết thúc, Cố Hiểu Thần cảm thấy vừa đói vừa mệt.
Đến nhà hàng gần đó ăn, bữa ăn này hai người còn không mất tới 20 phút. Thật ra, cô nhìn ra được Liễu Duệ ăn rất nhanh, như là sau đó có chuyện gì gấp lắm, vì để bắt được đúng nhịp của anh, cô cũng đẩy nhanh tốc độ ăn của mình lên.
Thấy cô dùng khăn giấy lau miệng, Liễu Duệ nhướn mày: “ Em ăn xong rồi? ”
Cố Hiểu Thần gật đầu: “ Ừm. ”
“ Vậy đi thôi. ” Anh vừa nói xong thì vẫy tay gọi phục vụ thanh toán.
Lúc hai người rời khỏi nhà hàng thì đã năm rưỡi chiều, mặt trời lười biếng dừng ở giữa không trung, cảm giác như sắp rơi xuống.
Ánh sáng màu cam rọi vào khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ của cô tạo nên một tầng ánh sáng nhu hòa, đẹp đẽ, lại rất thuần khiết.
Một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài của cô.
Liễu Duệ tùy ý dùng ngón trỏ quấn lấy mấy sợi tóc đang tung bay.
“ Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? ” Cố Hiểu Thần quay sang nhìn anh, hỏi.
Anh buông lọn tóc mình vừa mới cuốn ra, đắc ý, giờ nó đã tự xoăn thành một lọn, rồi một lúc sau anh mới mở miệng nói: “ Cõng em lên núi. ”
“ Cõng? Leo núi? ” Cố Hiểu Thần hoang mang.
Anh chỉ về phía dãy núi Southern Alps ở phía xa xa: “ Không phải em bảo anh cõng em đi lên đó sao? ”
Khi người đã ngồi trên máy bay trực thăng rồi Cố Hiểu Thần vẫn chưa thể hoàn hồn. Từng đỉnh núi thoáng qua, rồi còn có cả khe núi giữa các ngọn núi nữa, hoàng hôn dần buông xuống, biến mất sau những ngọn núi ấy.
“ Cố Hiểu Thần. ” Mãi cho tới khi, anh buột miệng gọi cô một câu.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn anh.
Bỗng nhiên, anh dùng tay ôm lấy mặt cô, nâng lên, tì trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng nói một câu: “ Anh yêu em. ”
Dường như ba chữ kia không đủ để biểu đạt được cảm xúc, anh còn bổ sung thêm: “ Rất yêu. ”
Hai giây sau, môi anh bao trọn lấy bờ môi cô, mơn trớn.
Người này yêu người đó, mà người đó cũng yêu người này.
Loại cảm giác này, cứ chôn chặt ở dưới đáy lòng, khó có thể miêu tả thành lời.
Có điều, ở một lúc nào đó, bạn sẽ phát hiện ra, anh rất yêu cô, thật sự rất yêu, yêu tới không thể kiềm chế được bản thân, yêu tới nỗi…thậm chí hoài nghi cuộc đời này.
…
Sáng sớm tỉnh dậy, trở mình, đã không thấy anh nằm cạnh nữa.
Cố Hiểu Thần mở mắt ra nhìn xung quanh, vì vừa tỉnh ngủ nên ánh mắt cô hơi mơ màng, tìm một lúc vẫn không thấy anh đâu. Mặc thêm áo khoác ngoài, chân xỏ vào đôi dép lông, cô đi xuống dưới tầng, đi vào trong phòng khách. Lúc này, anh đang ở trong phòng khách, vẫn vị trí đó, vẫn dáng ngồi đó, vẫn là đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nhíu mày lại.
Cố Hiểu Thần tới gần, Liễu Duệ tự động tắt điện thoại đi, hỏi cô: “ Em có đói không? ”
“ Chẳng lẽ lại được ăn cháo cá? ” Tâm trạng Cố Hiểu Thần đang rất tốt.
Liễu Duệ lắc đầu: “ Hôm nay không có. ”
“ Vậy hôm nay chúng ta ăn gì? ”
“ Bữa sáng của homestay. ”
Cô lại bị anh đẩy lên trên tầng đánh răng rửa mặt thay quần áo. Mười lăm phút sau, hai người có mặt tại nhà ăn của homestay, ăn bữa sáng theo đúng chuẩn kiểu New Zealand – có bánh mì, rau cải, trứng ốp la, thịt xông khói và một tách café.
Nhạt nhẽo, vô vị.
Cố Hiểu Thần ăn khá chậm nhưng Liễu Duệ rất kiên nhẫn, vẫn luôn chăm sóc cô.
Điện thoại trên mặt bàn bỗng dưng rung lên, mấy tin nhắn hiện lên, Liễu Duệ mở khóa màn hình, ánh mắt dần trở nên nặng nề.
Ăn xong bữa sáng hai người trở về phòng, Liễu Duệ lấy ra từ trong vali hành lý một bộ vest, vừa thay vừa nói: “ Đợi lát nữa Chu Minh sẽ qua đón em. ”
“ Đón em? Đi đâu thế? ”
“ Về nước. ”
“ Về nước? ” Cố Hiểu Thần nhíu mày: “ Tuần trăng mật của chúng ta tới đây là kết thúc rồi? ”
Động tác cài khuy ở tay áo của Liễu Duệ dừng lại, anh giương mắt nhìn cô. Mất một lúc sau anh mới tiếp tục cài khuy, cất giọng lành lạnh trầm ổn: “ Anh xin lỗi. ”
“ Đã xảy ra chuyện gì à? ” Cố Hiểu Thần nhíu mày, truy hỏi.
Liễu Duệ lắc đầu, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất bình tĩnh, cũng bình tĩnh nói ra mọi chuyện: “ Tất cả đều theo như kế hoạch lúc ban đầu, anh chỉ có thể ở bên cạnh em được hai ngày. Nếu em chưa muốn về nước thì cứ ở lại đây chơi mấy ngày, anh sẽ bảo Chu Minh đổi vé máy bay giúp em, cũng để cậu ấy ở đây chăm sóc em. ”
Khuôn mặt anh lạnh lùng, con ngươi chẳng có chút thay đổi nào. Giờ phút này, nó làm cho Cố Hiểu Thần nghẹt thở một cách khó hiểu.
Bọn họ kết hôn, đây là chuyến du lịch tuần trăng mật của hai người, nhưng sau đó anh không nói gì mà đã đá cô tự về nước. Không hề báo trước, mọi chuyện cứ tới một cách đột ngột.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể ở New Zealand chơi cùng anh được bảy ngày nhưng ít ra cũng phải được ba, bốn ngày gì đó chứ? Nhưng giờ thì sao? Hai ngày? Chỉ được hai ngày thôi…
Hàng vạn câu chữ cô đều không thể thốt ra, chỉ dùng ba ngón tay nắm lấy áo khoác ngoài bộ tây trang của anh. Do dự một lúc, cô mới hỏi: “ Anh thì sao? Anh phải đi đâu thế? ”
Anh không trả lời câu hỏi đó, mà lại nói: “ Bảy ngày sau, chúng ta gặp lại nhau ở Bắc Kinh. ”
Bảy ngày sau, ở Bắc Kinh.
Cố Hiểu Thần rũ mi xuống, tay buông thõng, không còn níu lấy áo khoác anh nữa.
Liễu Duệ mím chặt đôi môi mỏng. Anh suy nghĩ mấy giây rồi ôm cô vào lòng, môi dán lên đỉnh đầu cô: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”
“ Bảy ngày? ” Giọng nói của cô khàn khàn: “ Anh chắc chắn chứ? ”
“ Anh chắc chắn. ” Nói xong, anh lại hôn lên đỉnh đầu cô, vừa thâm tình, vừa tràn ngập sự lưu luyến.
Cô cũng ôm lấy anh, rúc đầu vào trong lồng ngực rắn chắc đó, nhỏ giọng nói một tiếng: “ Em chờ anh, chờ anh trở về. ”
Cứ thế, buổi sáng hôm đó cô chào tạm biệt Liễu Duệ. Một tiếng sau, cô ngồi lên xe của Chu Minh đi ra sân bay.
Trong khoảnh khắc máy bay rời khỏi mặt đất, ánh mắt cô vẫn lưu luyến không nỡ rời đi.
Nhanh quá, chỉ có hai ngày mà thôi.
Nó giống như một cảnh tượng trong mơ, thoáng qua trong chốc lát, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
…
Nhà họ Cố.
Cố Hiểu Thần vừa đẩy cửa đi vào nhà đã khiến Ôn Như Kỳ bị dọa sợ.
“ Không phải con tới New Zealand chơi sao? ” Ôn Như Kỳ hỏi cô.
Cố Hiểu Thần gật đầu, cả người cô trông như đã mất hết tinh thần: “ Về rồi ạ. ”
Ôn Như Kỳ đưa mắt ra cửa ngó xung quanh: “ Liễu Duệ đâu rồi? ”
“ Anh ấy có việc rồi ạ. ”
Đã nói đến như vậy, Ôn Như Kỳ nặng nề nhìn Cố Hiểu Thần một cái nhưng cũng không hỏi lại.
Mấy ngày nay, Cố Hiểu Thần nhàm chán nằm ở nhà, thỉnh thoáng cùng Cố Phóng đánh vài ván cờ, hoặc giúp Cố Triển Chiêu chăm mấy chậu cây xanh, rồi cùng Ôn Như Kỳ ngâm mình trong phòng bếp.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Diệp Cựu Mạch gọi điện tới, hẹn cô ra quán cà phê.
“Nếu không phải tối qua chị gọi điện thoại tới, anh còn không biết em đã kết hôn rồi.”
Cố Hiểu Thần cúi đầu, cười khổ một tiếng “Em còn đang nghi ngờ không biết mình đã kết hôn chưa.”
Thấy dáng vẻ nặng trĩu tâm sự của cô, Diệp Cựu Mạch nhíu mày hỏi “Sao vậy? Trông em không vui.”
“Có lẽ là do đi chơi nhiều nên mệt.” Cô trả lời một cách lơ đãng, cốc cafe mới uống một nửa đã lạnh ngắt, chất lỏng màu đen nghẹn ở cổ họng, vừa đắng vừa chát.
“Đi chơi? Du lịch à?” Diệp Cựu Mạch hỏi.
“Vâng … Đi New Zealand”
“New Zealand?” Anh ngước mắt nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần, chần chừ một lát mới hỏi tiếp “Cùng Liễu Duệ?”
“Vâng …” Giọng nói của cô vẫn lười nhác như cũ, chỉ là Cố Hiểu Thần giật mình một cái, cảm thấy giọng điệu của Diệp Cựu Mạch không đúng lắm nên nhướn mày nhìn hắn: “Làm sao? Rất kinh ngạc?”
Diệp Cựu Mạch bật cười, sau đó lắc đầu “Đâu chỉ có vậy.”
Lúc đầu Cố Hiểu Thần không hiểu rõ ý của anh, mãi đến hai ngày sau, khi Tu Diệp có thời gian nghỉ ngơi, hẹn cô đến phòng bi-a. Có lẽ đã nghe Diệp Cựu Mạch nhắc qua nên Tu Diệp nói thẳng vào vấn đề chính “Liễu Duệ dẫn cậu đến New Zealand chơi?”
Có Hiểu Thần gật đầu “Cậu nghe sư huynh nói?”
“Ừ” Tu Diệp cúi người, gậy bi-a thúc mạnh một cái, cạch một tiếng, bi vào lỗ.
Cố Hiểu Thần vừa uống bia lạnh vừa nhìn Tu Diệp chơi, cuối cùng đến một lượt Tu Diệp phân tâm, bi chưa vào lỗ. Đến lượt cô. Cô nắm chặt gậy, chậm rãi bước đến bên bàn bi-a, cúi người, nhắm lỗ, đánh một đường.
“Cậu còn nhớ lần sạt lở đất đó không?” Tu Diệp nhảy lên ngồi trên bàn tròn nhỏ, đôi chân đung đưa.
Cố Hiểu Thần cúi người vào tư thế, sau đó nói: “Nói chuyện này làm gì?”
Tu Diệp cười, gác lại đề tài đó, nói sang chuyện khác: “Liễu Duệ lên chức, cậu biết không?”
Đánh thêm một đường nữa, nhìn nụ cười kỳ quái của Tu Diệp, giọng nói của Cố Hiểu Thần bình tĩnh không lay động “Biết.”
Trả lời lưu loát, xuống tay gọn gàng, chỉ một đường, tất cả bi đã vào lỗ. Nhìn thấy vậy, Tu Diệp chớp mắt, giọng nói có chút buồn bực “Cậu lại thắng. Nhàm chán.”
Cố Hiểu Thần gác gậy bi-a sang cạnh bàn, bước qua bàn đá bắt đầu rót hai cốc bia. Cô liếc mắt nhìn Tu Diệp.
Trong mắt Tu Diệp, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng Cố Hiểu Thần có vài phần chói mắt. Cuối cùng, cô ấy không nhịn được lên tiếng trước “Cố Hiểu Thần, nói thật với cậu, dựa vào công trạng của Liễu Duệ hôm nay, nhất định không chỉ dừng ở chức trung tá.”
Cố Hiểu Thần híp mắt hỏi “Có ý gì?”
Liễu Duệ không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, nhất là những chuyện liên quan đến Cố Hiểu Thần. Có lẽ Tu Diệp thật sự không nhịn được nữa, những chuyện Liễu Duệ không nói, vậy để cô nói.
“Lần sạt lở đất đó, cậu ấy vốn đang chấp hành nhiệm vụ khác, nhưng bởi vì cậu, cậu ta đi nửa đường thì quay lại, đến cứu tế tại hiện trường.”
Cố Hiểu Thần hơi biến sắc, vô thức nhìn chằm chằm Tu Diệp.
Tu Diệp dịch sang ngồi đối diện cô, tiếp tục nói “Báo cáo thăng chức của cậu ta đã nộp lên trên, cũng đã được phê duyệt, nhưng bởi vì chuyện đó, hủy bỏ.”
Cố Hiểu Thần nhíu mày. Không phải lúc đó anh nói máy bay ngừng bay sao?
Lỡ nói đoạn đầu rồi, nên cũng không còn lý do để quanh co nữa, Tu Diệp thẳng thắn nói hết toàn bộ: “Lần khám bệnh gây náo loạn lần trước, cậu bị thương, cậu ta lôi hai người thân bệnh nhân gây sự ra đánh một trận. Nếu không phải có Giang Phong, đoán chừng lại bị xử phạt. Tớ thật sự không tưởng tượng nổi, vì cậu, còn chuyện gì cậu ta không thể làm không?” Tu Diệp nhảy từ bàn tròn xuống, giả bộ không để tâm sửa lại vạt áo, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn “Tối hôm qua Cựu Mạch nói cậu ta dẫn cậu đến New Zealand chơi, tớ còn tưởng là một chuyện cười hoang đường. Lúc hỏi bố, tớ mới biết được, thì ra cậu ấy có một nhiệm vụ ở New Zealand, đặc biệt xin phép ngồi hãng hàng không dân dụng qua trước hai ngày, chỉ vì muốn đi chơi với em.”
Nói đến đây, Tu Diệp khui một lon bia lạnh, áp sát mặt, nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần, khóe môi cố đè nén một nụ cười châm chọc “Tớ đoán cậu nhất định không biết chuyện này, quân nhân một mình xuất ngoại, chính là xuất cảnh bất hợp pháp.”
“Xuất cảnh bất hợp pháp?” Cố Hiểu Thần khiếp sợ hỏi lại.
Cố Hiểu Thần không hề biết chuyện, Tu Diệp đã đoán được từ trước. Bình thản uống một ngụm bia, Tu Diệp nói tiếp “Chưa được phê duyệt, quân nhân không được tự do xuất cảnh.” Dừng lại một chút, cô lại bổ sung thêm “Nhưng mà cậu yên tâm, cậu ta không phải. Là phê duyệt theo đúng quy trình, chỉ là …”
Cố Hiểu Thần bắt đầu không bình tĩnh nổi “Chỉ là làm sao?”
“Chỉ là sau khi nhiệm vụ của cậu ta kết thúc lập tức trở về đánh báo cáo kết hôn, còn dành ra hai ngày cùng cậu đi New Zealand nên đã bỏ qua cuộc khảo hạch quan trong nhất, cũng có nghĩa là mất cơ hội lên chức tham mưu trưởng.”
Những lời của Tu Diệp còn văng vẳng bên tai, một mình Cố Hiểu Thần đi lại không mục đích giữa dòng người tấp nập.
Cuối cùng Tu Diệp còn nói “Cậu ta không nói cho cậu là vì sợ ngay cả hai ngày vừa rồi cậu cũng không thể thoải mái chơi đùa. Cố Hiểu Thần, cậu ấy thật sự rất yêu cậu. Liễu Thiên Minh qua đời, Liễu Duệ đã không còn Liễu gia để dựa vào, cậu ấy dùng thực lực của mình để đứng vững gót chân. Tất cả đều nói rõ ràng, nghề nghiệp của cậu ấy không quan trọng bằng một Cố Hiểu Thần.”
Anh ấy thật sự, còn yêu cô hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Lúc đứng ở trước cổng tiểu khu Lục Cảnh Hồng Loan đã là nửa tiếng sau.
Con đường lát đá quen thuộc làm Cố Hiểu Thần thất thần dừng bước, sửng sốt vài giây, bỗng nhiên ngước mắt, nhìn thấy bốn chữ lớn “Lục Cảnh Hồng Loan”, sau đó không tự chủ cười một tiếng.
Thói quen là thứ vô cùng đáng sợ.
Xoay người đi được ba bước đã bị một ông cụ gọi lại “Là bác sĩ Cố à?”
Cố Hiểu Thần dừng bước, xoay người lại dịu dàng cười với ông cụ “Chào cụ a.”
“Ái chà, đúng là bác sĩ Cố này.” Ông cụ thong thả chống gậy đi đến, mỗi bước đều cẩn thận từng li từng tí, thật vất vả mới đến trước mặt Cố Hiểu Thần, ông bắt đầu tán ngẫu “Lâu ngày không gặp cháu, công việc ở bệnh viện rất bận rộn sao?”
Cố Hiểu Thần lắc đầu “Cháu được điều đến bệnh viện Quảng Đông, không làm việc ở bên này nữa.”
“Ồ!” Vẻ mặt ông cụ có hơi thất vọng “Vậy cũng khó trách mấy ngày gần đây không thấy cháu.”
“Nhà ở bên này cũng để cho thuê rồi ạ.”
“Vậy cháu về để?”
Cố Hiểu Thần sửng sốt, sau đó cười nhẹ “Bất tri bất giác lại đi đến đây ạ.”
Ông cụ là người sành sỏi cuộc đời, liếc mắt đã nhìn ra cô không yên lòng liền vội vàng đổi chủ đề “Đột nhiên đi Quảng Đông, là vì bạn trai sao?”
“Đúng ạ.”
Lại cũng không đúng.
Chớp mắt một cái, Cố Hiểu Thần đột nhiên giơ tay phải của mình lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời, giọng nói của cô trầm thấp nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên, như muốn nói cho người khác nghe, lại càng giống như nói cho chính mình nghe: “Cháu kết hôn rồi.”
Đến giờ phút này, cô mới tỉnh ngộ.
Cô kết hôn rồi, trở thành một quân tẩu người người ca tụng.
Như vậy, cô cũng coi như vĩ đại đi!?
“Là người quân nhân kia sao?” Ông cụ vuốt chòm râu trắng, vui vẻ hỏi.
Cố Hiểu Thần bật cười, cô gật đầu, đỏ mặt đáp “Là anh ấy.”
Buổi đêm, nặng nề mà chậm chạp, cửa sổ mở ra một nửa, di động đặt trên bàn bỗng nhiên đổ chuông, là Tu Ly Thu gọi video đến.
Cầm di động lên, ấn nút nhận màu xanh lá, màn hình di động nhỏ hiện lên khuôn mặt dễ thương của Tu Ly Thu, cô bé cười tươi, liều mạng vẫy tay với màn hình “Dì Thần …”
Nghe Tu Ly Thu lải nhải một lúc, sau đó cô bé hỏi “Cháu nghe nói chú Liễu dẫn dì đi hưởng tuần trăng mật rồi sao?”
“Đã gọi điện cho Tu Diệp rồi à?” Cố Hiểu Thần đoán là ngoại trừ Tu Diệp thì không còn người thứ hai nói cho Tu Ly Thu những chuyện này.
Tu Ly Thu hừ lạnh “Ai muốn gọi điện cho cô ấy, là do ông cậu nói cho cháu biết.”
Sư huynh?
Cố Hiểu Thần nhíu mày, chuyện này hóa ra là ngoài ý muốn sao.
“Ông cậu nói chú Liễu dẫn dì đi New Zealand chơi, lúc đầu cháu còn không tin cơ. Nhưng bây giờ nghe giọng điệu này của dì, có thể chắc đến tám chín phần rồi.”
“Sư huynh nói cho cháu lúc nào?”
“Vào hai ngày trước ạ.” Tu Ly Thu vừa gọi điện video cho cô, vừa lấy một quyển sách bài tập, tùy tiện điền vài chỗ.
“Làm bài tập sao?” Cố Hiểu Thần hỏi cô bé.
Tu Ly Thu thở dài “Đúng vậy, hiện tại cháu học bài rất vất vả, còn cả một đống bài tập nữa …” Chờ đã, không đúng, “Đang nói chuyện của dì mà, tại sao lại chuyển sang cháu rồi.”
Xem ra không thoát khỏi cô gái tò mò này rồi, vì vậy cô đành nghiêm túc nhìn thẳng vào vấn đề của mình.
“Cháu cũng biết đúng không?”
“Dạ?” Tu Ly Thu rời mắt khỏi quyển sách, liếc Cố Hiểu Thần “Chuyện gì ạ? Cái gì mà cháu cũng biết?”
Cố Hiểu Thàn mấp máy môi “Chuyện quân nhân xuất cảnh.”
Tu Ly Thu gật đầu “Biết chứ ạ, cháu lớn lên trong bộ đội, sao có thể không biết, từ lâu cũng đã nghe nhóm quân tẩu càu nhàu không ít.”
Thì ra, ngoại trừ cô, tất cả mọi người biết.
Không lâu sau, Diệp Đồng kêu Tu Ly Thu xuống ăn tối, cô bé tạm biệt Cố Hiểu Thần rồi cúp máy.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố Bắc Kinh bị bóng đêm bao phủ, có chút lạnh lẽo. Bóng đèn neon sáng chói cũng không cứu vớt được nỗi bi thương lớn dần. Có thể bạn không thể cảm nhận được sự nỗi đau thương của người khác, nhưng nhất định trong bóng đêm yên tĩnh, bạn sẽ phát hiện một cô gái run rẩy ôm vai, ngồi xổm bên thềm đá bật khóc. Nhưng đến khi bạn hỏi lý do cô ấy khóc thầm, cô ấy sẽ nói cho bạn biết là vì nhớ món mì của mẹ nấu. Không hơn.
Đêm đó, trong giấc mộng, Cố Hiểu Thần mơ thấy Liễu Duệ mặc quân trang còn mình mặc áo blouse cùng xuất hiện ở một địa phương gặp nạn. Trên người họ đều dính máu, cố gắng cứu giúp những đồng bào mắc kẹt. Đến khi sức cùng lực kiệt, họ ngồi xuống một tảng đá lớn, dựa lưng vào nhau, đẹp đẽ như bức tranh được vẽ tỉ mỉ bởi một nghệ thuật gia điêu luyện.
Lúc đó, Liễu Duệ sẽ nói “Cố Hiểu Thần, anh ở đây.”
Còn cô sẽ dựa vào lưng anh, an tâm đi vào giấc ngủ.
Thế giới này có rất nhiều loại người, có người tốt, có người xấu, có những người chăm chỉ và lười biếng, cũng có kẻ giàu và người nghèo.
Còn anh là quân nhân.
Canh gác hòa bình thế giới, canh gác giang sơn tổ quốc, canh gác sự an ổn của từng nhà.
Kết thúc giấc mơ, là lúc họ chia tay.
Cuối thu, lá vàng rụng xuống thành một tầng dày, như reo vào lòng người muôn ngàn ưu thương không nói nên lời.
Mây trên trời dần tản đi, hoàng hôn tan mất, phố mới lên đèn, bóng dáng anh dần biết mất ở ngã rẽ. Ánh đèn kéo dài mà trầm tĩnh, sau đó, anh dần dần biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Phố xá náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, trên quảng trường có một người vô gia cư gảy cây đàn ghi-ta gỗ cũ kĩ, giọng hát trầm trầm nhẹ nhàng hòa vào không khí, chậm rãi truyền vào tai.
“Mùa thu tràn ngập khắp nơi
Lòng người cũng tràn ngập ý thu
Một chén rượu
Ngàn vạn tâm tìn
Nhiều sự chia ly
Lá thu cũng rơi thật nhiều
Cầm tay em
Đặt vào lòng
Anh muốn em nhớ thật kĩ
Không nói lời hứa hẹn
Không sợ khổ tương tư
Chỉ sợ vết thương của em đau đớn
Ở trong gió oán giận anh
Cách xa rồi gặp lại đều không phải do anh
Không phải anh sợ cô độc
Chỉ sợ em tịch mịch
Không muốn nhắc đến nỗi buồn ly biệt
Gió mùa thu
Khắp bầu trời tràn ngập hồi ức gió mùa thu
Thở dài một tiếng buồn bã trầm mặc
Không thể nói
Rơi nước mắt cũng không thể nói nên lời
Ôm chặt em
Mãi mãi ghi nhớ
Em đã từng vì anh
Mà khóc như vậy
Không sợ khổ tương tư
Chỉ sợ vết thương của em đau đớn
Ở trong gió oán giận anh
Cách xa và gặp lại đều không phải do anh
Không phải anh sợ cô độc
Chỉ sợ em tịch mịch
Không muốn nhắc đến nỗi buồn ly biệt.”
Lời ca bi thương quanh quẩn trong không gian, đón lấy ánh trăng lạnh như băng. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên để ánh trăng lạnh lùng chảy xuống gò má mình, cô nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, nước mắt, không tự chủ chảy xuống từ khóe mắt.
Đời này, em không biết anh từng yêu bao nhiêu người sâu đậm như vậy, nhưng Cố Hiểu Thần, chỉ thích Liễu Duệ, thích toàn bộ từ trong ra ngoài của anh.
Có cơ hội nằm trong lồng ngực của anh, nghe nhịp tim anh đập, đó là việc em không hối hận.
Vướng mắc, tranh cãi ầm ĩ, chiến tranh lạnh …
Dường như tất cả mọi thứ đều không ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.
Trời đã sáng, hoa nhài bị gió lạnh thổi cả đêm đã không còn mấy bông, chỉ còn mấy cánh hoa cuối cùng đang đung đưa sắp rụng.
Đẩy cửa kính ban công ra, Cố Hiểu Thần cúi người nhìn xuống, trong sân, một chiếc xe trắng có rèm che đang đậu.
Có chút quen mắt.
Không suy nghĩ nhiều, cô rửa mặt thay quần áo rồi xuống tầng dùng bữa sáng.
Lúc bước xuống hai bậc thang cuối cùng, cô ngạc nhiên dừng lại.
Người đang ngồi đánh cờ với Cố Phóng ở phòng khách, gò má của anh, mũi của anh, ánh mắt của anh, yết hầu của anh chuyển động …
Cố Hiểu Thần không kìm chế được, chạy như bay đến, nắm lấy bàn tay đang hạ cờ, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn anh.
Người kia cũng dùng sắc mặt bình thản nhìn cô.
“Trở về lúc nào?” Nhịn xuống cảm giác muốn bật khóc, Cố Hiểu Thần hỏi anh.
Anh cầm ngược tay cô, ngón cái lướt qua ngón trỏ của cô, rời đến ngón áp út, rồi lật ngược tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô.
Rất lâu sau, anh mới trả lời “Được nửa tiếng.”
Khốn khiếp!
Cố hiểu thần nhịn không được chửi nhỏ một câu trong lòng.
Đại khái đoán được ý nghĩ của cô, tay Liễu Duệ đột nhiên dùng sức ôm cô vào long, một tay nâng lên vuốt dọc tóc cô, động tác nhẹ nhàng cưng chiều, dường như đang an ủi trẻ con
“Cố Hiểu Thần, anh đã trở về.” Giọng nói mê hoặc lòng người vang lên sát bên tai cô.
Trưa hôm đó, Liễu Duệ và Cố Hiểu Thần bay đến Thượng Hải, Liễu Khê đặc biệt lái xe riêng đến sân bay đón người.
Trên đường về nhà họ Liễu, Liễu Khê không khỏi oán trách: “Hai người kết hôn mà không nói cho em.”
Liễu Duệ lười biếng liếc em gái một cái, cảm thấy buồn cười: “Anh là chú rể, mà em đâu phải cô dâu.”
Liễu Khê: “…”
Một lát sau, Liễu Khê lại hỏi: “Vậy lúc nào anh chị mới bổ sung hôn lễ? Vừa nghe nói các người kết hôn, em vội vàng đẩy vài dự án lớn đi, cũng chính là vì muốn tự mình chuẩn bị hôn lễ cho anh chị đấy.”
Cố Hiểu Thần đáp: “Anh chị không định tổ chức hôn lễ.”
“Cái gì?” Liễu Khê hoảng sợ mà quay đầu lại, liều mạng trừng mắt với Cố Hiểu Thần, “Không làm hôn lễ là như thế nào?”
Liễu Duệ giải thích: “Hiểu Thần và anh đều bận, không có thời gian cùng em làm bậy.”
Liễu Khê bĩu môi: “Cái gì mà là em làm bậy! Kết hôn chính là chuyện lớn trong đời, hai người qua loa như vậy mà được sao?”
Liễu Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm để ý Liễu Khê nữa.
Từ sau khi Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ ở bên nhau, Liễu Thấm vẫn luôn hài lòng với cô con dâu tương lai này: săn sóc hiểu chuyện, đặc biệt là rất quan tâm Liễu Duệ. Lúc Liễu Thấm biết chuyện hai người không định tổ chức hôn lễ, bà cũng không tính can thiệp sâu, chỉ hỏi Cố Hiểu Thần một câu: “Bố mẹ con bên kia cũng đồng ý sao?”
Cố Hiểu Thần gật đầu “Vâng ạ, hôn lễ năm đó của bố mẹ con cũng làm rất đơn giản.”
Liễu Thấm gật đầu “Vậy thì được. Nếu bố mẹ con cũng động ý, mẹ cũng tùy các con.”
“Cảm ơn dì Thấm.”
Liễu Thấm giả bộ tức giận “Còn gọi dì Thấm?”
Cố Hiểu Thần mỉm cười, cứng ngắc gọi một tiếng “Mẹ.”
Một tiếng mẹ làm khóe mắt Liễu Thấm ngấn lệ, bà vỗ nhẹ tay Cố Hiểu Thần, thở dài một tiếng “Haiz …”
Ở Thượng Hải ba ngày, Liễu Duệ và Cố Hiểu Thần dự định trở về Quảng Đông.
Liễu Khê nghe vậy cũng muốn đi theo.
Liễu Thấm tức giận ngăn cô lại, hỏi “Con đi theo xem náo nhiệt cái gì?”
“Anh trai của con phải đi gặp ông bà ngoại và cậu mợ của chị Hiểu Thần, còn con trở về thông báo cho Hoằng Dịch và Khinh Vũ rằng anh trai con kết hôn rồi.” Liễu Khê hùng hồn nói lý lẽ.
Cuối cùng Liễu Thấm cũng không làm gì được Liễu Khê, chỉ có thể để mặc cô đi theo Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ về Quảng Đông.
Nhà họ Ôn cũng vì chuyện Cố Hiểu Thân kết hôn mà náo nhiệt vài ngày.
Chiều hôm đó, Ôn Viễn Chí và Liễu Duệ ở sân chơi cờ vây, Cố Hiểu Thần cầm áo khoác đi ra, choàng lên người Ôn Viễn Chí, cẩn thận dặn dò “Trời vào thu rồi, ông ngoại nên chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Ôn Viễn Chí liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần, gật đầu nói “Đã biết, chỉ có cháu dông dài.”
Vừa lúc đó, Tu Ly Thu bưng hoa quả ra, hí ha hí hửng chạy mấy bước gia nhập vào đội Cố Hiểu Thần “Đâu phải là do chúng cháu dông dài, rõ ràng là cụ nội càng sống lâu càng giống đứa bé, mỗi ngày đều phải có người để ý từng ly từng tí mới ngoan ngoãn nghe lời.”
Nói xong cô bé xiên một miếng táo đưa cho Ôn Viễn Chí.
Nhận miếng táo cô bé đưa, ông cụ hạnh phúc nở nụ cười.
Đêm đó Liễu Khê tổ chức họp mặt ở quán bar của Lý Viêm Nguyên, gọi Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ đến gặp mặt, nói là đã phát điện mừng cho nhân dân cả nước, bảo hai người thuận tiện đến uống rượu mừng.
Cố Hiểu Thần bất đắc dĩ nhận lời.
Đến lúc nói cho Liễu Duệ, anh nhíu mày, bộ dạng vô cùng khổ sở.
Cố Hiểu Thần cười hỏi anh “Đó thật sự là em gái ruột của anh sao?”
Liễu Duệ bất đắc dĩ lắc đầu “Có lẽ là ôm nhầm rồi.”
Cố Hiểu Thần càng lộ vẻ bất đắc dĩ. Phải biết rằng tử nhỏ cô nhóc Liễu Khê kia đã thích quậy phá, trước đây cùng Lận Yên xưng hùng bá một phương, mọi người đều tránh không kịp. Lận Yên đi rồi, một mình Liễu Khê không gây ra bao nhiêu sóng gió, hiện tại khó có cơ hội, nếu để yên thì không còn là Liễu Khê nữa.
“Bị Lý Viêm Nguyên chiều hư rồi.” Cố Hiểu Thần kết luận.
Liễu Duệ gật đầu, không phủ nhận “Con nhóc đó thật sự bị Tiểu Nguyên chiều hư.”
“Lận Yên cũng bị anh em nhà họ Mục nuôi thả, chiều hư rồi.”
Liễu Duệ bỗng nhiên nhích lại gần, gương mặt lạnh lùng cách cô một khoảng, đột nhiên hỏi “Vậy còn em? Bị người nào chiều hư?”
Chẳng hiểu tại sao, trong nháy mắt, trái tim của cô hiện lên hình ảnh anh xuất hiện trong đợt sạt lở đất, trao cho cô một cái ôm an ổn.
“Em đoán là …” Cô bỗng nhiên ngẩng mặt lên, lúc nói chuyện còn thổi khí nóng vào mặt anh “Do người có tên là Liễu Duệ chiều hư rồi.”
Dứt lời, cô hôn lên cặp môi hơi khô của anh.
Bảy người tụ hội, ngoài trừ ăn uống thì niềm vui lớn nhất là đến phòng bi-a.
Ở thành phố này phòng bi-a cũng không nhiều lắm, đi tới đi lui cũng chỉ có mấy nhà kia, mà từ trước đến giờ họ chỉ đến một chỗ.
Cửa gỗ lúc đầu đã được thay bằng cửa kính, quạt thông gió được gỡ xuống thay bằng điều hòa, căn phòng hình như được sơn lại một lượt, chỉ có thể tìm thấy những dấu vết cũ qua một vài chỗ xước màu vàng nhỏ nhỏ, có lẽ là dấu vết của gió Nam ngày ngày thổi tới.
Liễu Khê chọn một cây gậy, muốn cùng Sa Khinh Vũ chém giết một ván.
Sa Khinh Vũ cười lạnh “Chỉ dựa vào miếng võ mèo cào của cậu mà dám cùng tớ ầm ĩ sao?”
“Không phải tớ muốn ầm ĩ với cậu, đây là phòng đánh bi-a, tớ khiêu chiến với tài nghệ của cậu.”
Trong lòng Liễu Khê có một nỗi khổ không nói nên lời. Năm đó Cố Hiểu Thần và cô đều là người mới học chơi bi-a, ai biết được nhiều năm sau lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, người ta đã trở nên điêu luyện rồi mà cô vẫn mãi dậm chân tại chỗ, không thoát khỏi cái danh người mới này.
Sa Khinh Vũ nhếch môi, vô ý nói một câu “Nếu như Tiểu Yên ở đây, hai người chính là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng coi như có bạn.”
Bỗng nhiên bầu không khí đông cứng lại, an tĩnh như đã chết.
Bất tri bất giác, Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn Mục Hoằng Dịch, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng đủ để cô vô thức nuốt một ngụm nước bột.
Nửa phút sau, Mục Hoằng Dịch cầm chìa khóa xe trên bàn, nhàn nhạt bỏ lại một câu “Ngày mai có một cuộc giải phẫu, tôi về trước.”
Thấy bóng dáng Mục Hoằng Dịch vừa khuất, Sa Khinh Vũ tỏ không còn gì luyến tiếc cuộc sống nữa: “Xong đời rồi.”
Liễu Khê tiến lên, an ủi một cách rất giả dối: “Không sao cả, chị dâu của tớ cũng là bác sĩ khoa ngoại, nếu sau này cậu phải phẫu thuật gì thì cũng không cần tìm Hoằng Dịch, không chết được đâu.”
Sa Khinh Vũ “…”
Cố Hiểu Thần cầm gậy bi-a, nghiêng mặt sang hỏi Liễu Duệ “Vẫn không có tin tức của Tiểu Yên sao?”
Liễu Duệ rót bia, lắc đầu “Anh Thần không cho tìm, ai dám đi Pháp?”
Cố Hiểu Thần tỏ vẻ phục tùng. Đến cuối cùng vẫn là Lận Thần không cho đi tìm, nên ai cũng không có lá gan tìm thử, trừ khi Lận Yên tự mình trở về.
Ngày hôm sau, họp lớp cấp ba.
Sa Khinh Vũ, Mục Hoằng Dịch, Lận Yên, Cố Hiểu Thần, Liễu Duệ đều cùng tốt nghiệp ở một trường. Mấy năm nay họp lớp, họ đều cố gắng thường xuyên đến, nhưng Mục Hoằng Dịch chưa bao giờ tham gia.
Sa Khinh Vũ nói “Còn không phải bởi vì Tiểu Yên.”
Sa Khinh Vũ không chịu đi một mình, vậy nên kiên quyết muốn đi cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ.
Lúc đầu, thái độ của Cố Hiểu Thần rất kiên quyết, nhưng sau khi bị Sa Khinh Vũ oán giận một trận, nói không ai cùng cô ấy đến họp lớp, còn nói bản thân muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Cố Hiểu Thần không chịu nổi thủ đoạn nhỏ vụng về của cô ấy đành miễn cưỡng đáp ứng.
Năng lực giao tiếp của Sa Khinh Vũ cũng mạnh không kém năng lực làm việc, sau khi cô ấy phát triển trong giới truyền thông thì liên lạc với các bạn học cấp ba khá nhiều, nên mọi người vừa nhìn thấy Sa Khinh Vũ đều rất nhiệt tình mời rượu, tán ngẫu, không khí rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Chuyện kết hôn của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ từ lâu đã bị Liễu Khê lan truyền khắp nơi, nên khi gặp đôi vợ chồng mới cưới, mọi người đều giữ lấy không buông, bắt đầu chuốc rượu.
Suốt buổi liên hoan, Liễu Duệ đều chắn rượu cho Cố Hiểu Thần, một người uống hai phần. Uống vài vòng, trong người có chút men say nên anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Sa Khinh Vũ đứng xem náo nhiệt chỉ ngại chuyện chưa đủ lớn, vừa chào hỏi mọi người vừa đợi Liễu Duệ trở về uống thêm một vòng.
Cố Hiểu Thần tức giận kéo Sa Khinh Vũ và góc, trừng mắt với cô ấy “Tớ nói này, phóng viên Sa, ngài(4) thật đúng là bất nhân bất nghĩa.”
(4)Ở đây Cố Hiều Thần dùng kính ngữ với Sa Khinh Vũ, là từ 您
Bị mắng thế này, cô không phục!
Sa Khinh Vũ lấy lại tinh thần phản kích “Ai mới là người bất nhân bất nghĩa? Là ai kết hôn mà không nói một tiếng.”
Cố Hiểu Thần nhíu mày một cái, bất đắc dĩ hô ngừng.
Sa Khinh Vũ bỗng nhiên bị kiềm chế năng lực chiến đấu thì nghiêng đầu nhìn, điển hình của việc chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Bỗng nhiên có một giọng nam dễ nghe từ phía sau lên tiếng gọi cô: “Hiểu Thần?”
Nương theo âm thanh, Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn người đàn ông kia, ngây người.
Người đàn ông mỉm cười, vô cùng vui vẻ “Đúng là cậu rồi.”
“Tiếu Khải?” Cố Hiểu Thần không chắc chắn lắm, hỏi lại.
Tiếu Khải cười, có chút kích động nói “Không nghĩ tới sẽ gặp được cậu ở ngày họp lớp.”
Sa Khinh Vũ thoát khỏi sự kìm kẹp của Cố Hiểu Thần, vội vàng cười ha hả hai tiếng “Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng không nghĩ tới. Không chỉ đến họp lớp, còn mang theo chồng nữa! Ai da, được rồi, Hiểu Thần, chồng cậu đâu? Hai người cứ nói chuyện trước đi, tớ đi tìm chồng cậu.”
Nói xong, Sa Khinh Vũ chuồn mất.
Sau khi nghe Sa Khinh Vũ, Tiếu Khái có chút ủ rũ, do dự một lúc lâu, cậu ta vẫn lên tiếng hỏi “Cậu … kết hôn rồi?”
Cố Hiểu Thần gật đầu “Liễu Duệ.”
Sắc mặt Tiếu Khải hơi trắng, sau đó cười khổ “Đã nhiều năm như vậy rồi, quanh đi quẩn lại vẫn là cậu ta.”
Cố Hiểu Thần tỏ vẻ cam chịu. Đúng vậy, đã rất nhiều năm trôi qua, quanh đi quẩn lại, vẫn là anh. Năm đó cô theo đuổi Liễu Duệ khiến dư luận xôn xao, đại khái là cả trường đều biết nhỉ? Sau đó là màn chia tay kinh thiên động địa của cô và Liễu Duệ, tất cả bạn học thời đại học đều rõ.
Lúc Liễu Duệ đi vệ sinh về, anh dò xét bốn phía, bỗng thấy Cố Hiểu Thần đứng một góc, trước mặt cô là Tiếu Khải.
Không tự chủ, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Cố Hiểu Thần đưa lưng về phía Liễu Duệ, Tiếu Khải đứng đối diện Liễu Duệ, vậy nên lúc Lúc Duệ từ bên kia thong thả bước đến, rất tự nhiên đứng đối diện Tiếu Khải. Đôi mắt anh thâm trầm, sắc bén, chứa đựng đầy nguy hiểm.
Đôi mắt đó, Tiếu Khải vô cùng quen thuộc.
Năm đó Liễu Duệ cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh ta, mang theo một phần phòng bị, chín phần còn lại đều là địch ý.
“Cố Hiểu Thần.” Giọng nói Liễu Duệ trầm khàn gọi tên cô, bước chân đến gần, tự nhiên khoác tay lên vai, ngón tay cọ vào áo khoác của cô “Đi về thôi.”
“Được.”
Cố Hiểu Thần mỉm cười tạm biệt Tiếu Khải.
Tiếu Khải cũng cười đáp lại cô.
Sau khi Sa Khinh Vũ chạy loanh quanh một vòng thì nói muốn tìm Cố Hiểu Thần. Tìm mãi không thấy người, cô buồn bực tự hỏi “Hừ, hai người này lại chạy đi đâu rồi?”
Đến khi gọi điện cho Cố Hiểu Thần mới biết được hai người họ đã đi trước, Sa Khinh Vũ không vui phê bình “Gian phu dâm phụ, cấu kết với nhau làm việc xấu!”
Cố Hiểu Thần nghe xong lắc đầu, lưu loát ngắt máy.
Đêm ở huyện nhỏ khá là yên bình, trên đường đi không có nhiều người chen lấy, càng không có những dòng xe xếp hàng dài dằng dặc, chỉ có hai hàng cây trải dài típ tắp.
Dọc theo lối đi bộ, đi mất khoảng 10 phút, hai người đến được bờ sông.
Trên mặt nước, có một chiếc thuyền lơ đãng trôi, có lẽ là của một gia đình nào đó dùng để kiếm sống.
Hai tay Cố Hiểu Thần nắm chặt lan can, nhoài người ra bên ngoài nhìn dòng nước trong vắt, cô không nhịn được nở nụ cười nhạt.
Cùng Liễu Duệ đi lung tung không mục đích, lãng phí thời gian như vậy, thật tốt.
Gió thổi nhè nhẹ làm rối tóc Cố Hiểu Thần, cô nghiêng đầu, Liễu Duệ đang đứng bên cạnh, cách cô một cánh tay, thật gần, gần đến mức làm người ta cảm thấy như đó là ảo ảnh.
Liễu Duệ tì lưng lên lan can, hai tay tùy ý dựa vào lan can, một chân chống xuống đất, một chân đạp lên lan can. Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm một đôi tình nhân đang cầm nồi Oden(5) bước ra từ cửa hàng tiện lợi bên đường cái, anh một miếng, em một miếng, trông có vẻ rất hạnh phúc.
(5)Oden: Là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần đồ ăn bên trong có thể thay đổi theo từng khu vực và khẩu vị của các gia đình.
Từ góc nhìn của Cố Hiểu Thần, góc nghiêng của Liễu Duệ hoàn mỹ không chút tì vết, quần áo vừa vặn, áo sơ mi xắn lên có hơi bó, cơ bụng chân thật, vô cùng rõ ràng. Nhìn lên trên là gò má lạnh lùng của anh, mũi rất cao, môi mỏng hơi nhếch, một đôi mắt đen trầm lắng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Liễu Duệ nghiêng đầu nhìn lại, giọng nói trầm ấm truyền đến “Làm sao vậy?”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, đưa tay đến nắm chặt ngón tay anh.
“Cố Hiểu Thần.” Bỗng nhiên anh gọi tên cô.
Cố Hiểu Thần ngước mắt lên nhìn anh.
Liễu Duệ cúi đầu, khuôn mặt anh ghé sát lại, đôi mắt mê người tiến lại gần nhìn chằm chằm cô một lát, anh nở nụ cười nặng nề.
Cố Hiểu Thần nghi hoặc hỏi “Anh cười cái gì?”
“Cười em.”
“Cười em cái gì?”
“Cười đôi mắt của em nhỏ.”
Cố Hiểu Thần bất mãn phản bác “Mắt anh mới nhỏ ấy.”
“Ừ …” Liễu Duệ kéo dài giọng mũi, âm thanh vô cùng mê hoặc: “Đôi mắt của anh cũng nhỏ.”
“Thôi đi!” Cô cười lạnh.
Anh nói tiếp: “Nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được duy nhất một Cố Hiểu Thần.”
Trái tim đột nhiên bị nhúng mật ngọt, thình thịch, thình thịch.
“Cố Hiểu Thần.”
“Dạ?”
“Anh lạnh.”
Cố Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh. Còn anh lại nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác của cô “Mở ra một chút, anh muốn chui vào.”
Cố Hiểu Thần đút hai tay vào túi, hơi mở áo khoác ra một chút, Liễu Duệ lập tức dán lại, đem theo mùi rượu nhàn nhạt. Cơ bụng rắn chắc của anh chạm vào cái bụng bằng phẳng của cô, hai tay vòng ra sau lưng cô, kìm hãm chặt chẽ.
“Lướt sóng.” Cố Hiểu Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu.
“Hả?”
“Lướt sóng, ở New Zealand, anh còn chưa đưa em đi lướt sóng.”
Liễu Duệ yên lặng một giây.
“Làm sao? Anh định chơi xấu à?” Cố Hiểu Thần nhất định không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi.
Liễu Duệ bật cười, tiếng cười của anh trầm thấp “Không có, sẽ đưa em đi.”
“Lúc nào?”
“Mấy ngày nữa.”
“Nhanh như vậy?”
“Ừ.” Anh thấp giọng trả lời, cúi đầu hôn lên mái tóc cô.
Trầm mặc một lát, anh hỏi “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”
“Hỏi gì?”
“Ở New Zealand, anh giao em cho Chu Minh ấy.”
Cố Hiểu Thần nhướn mày, bắt đầu hỏi ngược lại anh “Áy náy sao?”
Anh hôn cô rất thâm tình, thấp giọng thừa nhận “Ừ.”
“Hiếm khi thấy anh áy náy.” Cố Hiểu Thần tiếp tục nói móc anh.
Cuối cùng Liễu Duệ phải nhận sai “Xin lỗi em.”
“Làm gì có ai nói xin lỗi như vậy, một câu xin lỗi đã đem em đuổi đi sao?”
“Vậy em muốn như thế nào?”
Tròng mắt xinh đẹp lạnh lùng của Cố Hiểu Thần chuyển động, nét giảo hoạt thoáng qua dưới đáy mắt “Bế em.” Nói xong, để tránh sự nghi ngờ của Liễu Duệ, cô ôm cổ anh, lập tức nhảy lên.
Vì cô đột nhiên nhảy lên từ phía trước, suýt chút nữa Liễu Duệ không phản ứng kịp, hai tay anh nâng mông cô, trọng tâm cơ thể vẫn hơi bất ổn, phải lảo đảo lui về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Hai chân Cố Hiểu Thần ôm lấy eo anh, khuôn mặt cọ vào chút ria dưới cằm, có chút ngứa. Cô bật cười khanh khách, lại chế nhạo anh “Thể lực không chịu nổi rồi sao?”
Liễu Duệ bật cười lắc đầu, bên hông hơi dùng sức một chút, cả người Cố Hiểu Thần đột nhiên ngả về phía trước, mà anh đã sớm nghiêng mặt ra, đợi môi cô chạm vào môi anh.
Đôi tình nhân ở cửa hành tiện lợi bên đường cái vẫn bưng nồi Oden, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô bạn gái tỏ vẻ hâm mộ chỉ vào Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, nói với bạn trai mình “Em cũng muốn giống họ.”
Cậu bạn trai lười biếng liếc sang phía đối diện, ăn thêm một miếng chả cá, sau đó đẩy bạn gái mình sang lối khác, bắt đầu lên giọng giáo dục “Cái tốt không học, toàn học những cái vô dụng này.”
Cô bạn gái không vui, bĩu môi vạch trần chân tướng “Rõ ràng là anh không ôm nổi em nữa chứ gì.”
Cậu bạn trai lùng túng ho khan hai tiếng, rồi cãi lại “Rõ ràng là em quá nặng đấy chứ.”
“Hừ.” Cô gái nhỏ đuổi theo bạn trai, la lên “Thật sự mới ba ngày không đánh anh, anh đã lật mái nhà rồi.”
Tiếng ồn ào xa dần, môi Liễu Duệ mới dời môi Cố Hiểu Thần. Anh chạm nhẹ vào trán cô, Cố Hiểu Thần điều chỉnh lại hô hấp, hơi thở của cô mang theo mùi rượu, nhàn nhạt, có cảm giác an tĩnh.
“Cố Hiểu Thần.”
“Dạ?”
“Cố Hiểu Thần.”
“Dạ?”
“Cố Hiểu Thần.”
Cô mở mắt ra “Làm sao thế?”
Liễu Duệ cũng mở mắt, yêu thương ngắm nhìn cô “Em là của anh, thật tốt.”
Cố Hiểu Thần nở nụ cười mị hoặc “Em vẫn luôn là của anh.”
Từ lúc bắt đầu chính là vậy, từ tâm đến thân, chỉ có thể là của Liễu Duệ.
Anh nhắm mắt lại, nói “Hôn anh.”
Cố Hiểu Thần ghé lại gần, hôn lên đôi môi mỏng khô khốc.
Nhiệt độ nóng bọng truyền đến, Liễu Duệ mới phát hiện rằng máu nóng, tim đập, và Cố Hiểu Thần, là của anh.
Có lẽ, có người sẽ hỏi “Tại sao lại muốn gả cho một người quân nhân? Thời gian và không gian anh ta dành cho cô đều rất ít, ít đến đáng thương, rất hèn mọn, không có cảm giác bản thân gả cho một người mà chỉ là một linh hồn.”
Cố Hiểu Thần trả lời “Bởi vì tôi thương anh ấy.”
Yêu một người, là không có lý do.
Vì sao thương anh ấy.
Cô không biết.
Tại sao sẽ thương anh ấy quên mất cả bản thân.
Cô không biết.
Vậy cô biết điều gì?
Tôi yêu anh ấy.
Yêu bao nhiêu?
Không biết.
Rốt cuộc, vì sao một người lại có thể yêu người khác đến vậy, căn bản không ai biết cả.
Bởi vì người đó, bản thân có thể trả bất cứ giá nào, là một bất đẳng thức không có quy tắc tính toán.
Đến cuối cùng là yêu thương anh ấy bao nhiêu đây?
Chính là yêu, rất yêu, yêu đến mức chỉ cần anh ấy còn sống là được.
Có lẽ là hèn mọn, cũng có thể nói là nhu nhược. Nhưng khi bạn thích một người, người đó sẽ trở thành điểm yếu của bạn.
Hoặc là, sẽ có người hỏi “Tại sao muốn cưới một bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ xinh đẹp như vậy? Lẽ nào anh không sợ đến một ngày nào đó cô ấy rời đi sẽ cho anh một kích trí mạng sao?”
Liễu Duệ trả lời “Sợ.”
“Nếu sợ, vậy sao anh còn muốn cưới cô ấy?”
“Bởi vì tôi ích kỷ, so với việc cô ấy rời khỏi tôi, tôi sợ ngày tôi chết đi, Cố Hiểu Thần, cô ấy không nằm trên sổ hộ khẩu của tôi.”
Trên con đường tình yêu này, Liễu Duệ và Cố Hiểu Thần đều là người ích kỷ.
Bởi vì họ đã đem phần vô tư dâng hiến rồi, chỉ giữ lại một phần ích kỷ cho bản thân.
Ngày mới tới, hơi lạnh, ánh mặt trời mỏng manh.
Cố Hiểu Thần nằm trong lòng Liễu Duệ mơ một giấc mộng ngọt ngào, khóe môi cô khẽ nhếch lên, trên mặt đều là niềm hạnh phúc khôn tả.
Đôi mắt Liễu Duệ ngắm nhìn gương mặt sạch sẽ của cô, đến lúc cô thức dậy, anh ôn nhu hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói “Vợ của anh, chào buổi sáng.”
Vợ của anh.
Ba chữ này, thực sự êm tai.
Trên thế giới này, không điều gì lãng mạn hơn ba chữ đó.
Không cần hoa tươi, không cần rượu ngon, càng không cần một hôn lễ hoành tráng.
Ngọt ngào và lãng mạn của họ, một câu nói, một nụ hôn, là đủ.