Tương Tư Tán

Chương 155: Ôm lấy



Cảnh giới Duệ Tuân tăng lên nhanh chóng. Chỉ qua một năm thời gian, từ Địa cảnh sơ kì đã tăng lên đến viên mãn, thấp thoáng thấy được trung kì không xa. Duệ Tuân lúc này mới biết, hoá ra thiên phú tu luyện của hắn, vậy mà có điều biến thái.

Hắn ngày xưa tiến cảnh bình thường như vậy, hết thảy chỉ vì sử dụng uế khí tu luyện, quá trình chuyển hoá cũng như gia tăng của linh hải quá chậm. Hiện tại dụng linh khí chủ tu, liền nhanh chóng đến kinh người, và cũng một phần là do, công pháp Kiếm Thủy Môn nhà hắn, quá mạnh mẽ.

Nhưng mà, Duệ Tuân hiểu, hắn không thể bởi cái nhanh chóng ấy mà quên đi tổ huấn. Hắn biết sương đen ngoài kia thật ra là hình thành từ cái gì, sao Chân phái phải mệt nhọc chủ tu uế khí. Sau khi hắn rời khỏi đây, liền sẽ trở về như trước, mang theo đó là món nợ to lớn trên vai.

Bất quá, có chút ít lưỡng lự cũng canh cánh không thể gạt đi. Nếu tu vi cứ như thế này mà tiến tới, vậy may mắn một ngày không xa, chạm đến được thực lực có thể uy hiếp đến Đẳng Duy Nhất.

Chỉ là, hắn không thể làm vậy.

Duệ Tuân thoát khỏi ưu tư, tay khẽ đặt lên màn sáng quanh mình. Cầu nước như có ai đẩy nhẹ, từ từ di động.

Tay Duệ Tuân run run, mắt hoài nghi nhìn đến tay mình. Hắn cả một năm nay mỗi khi tỉnh lại khỏi tu luyện, đều sẽ cố gắng tìm cách đẩy cầu nước đi tới. Cầu nước quả thật đi được, chỉ lạ là, hắn nhận ra, bản thân di động cầu nước không phải dùng đến pháp lực, mà là một lực lượng nào đó mà hắn chưa từng biết. Và quan trọng hơn, lực lượng ấy vẫn luôn tồn tại trong cơ thể hắn, đong đầy cùng với quá trình tu luyện pháp lực.

Duệ Tuân dù không biết bản chất thật sự của thứ lực lượng ấy là gì, nhưng hắn biết vì sao bản thân sở hữu. Nó liên quan đến công pháp của Kiếm Thủy Quyết. Dường như môn công pháp cao siêu này đồng thời song tu hai loại lực lượng. Vài môn thủy thuật pháp chính là dùng từ loại lực lượng thứ hai ấy kết thành. Và cũng vì đó, Duệ Tuân hắn biết bản thân mình đang có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Càng tu luyện hắn càng nhận ra, bản thân cùng với màn nước xung quanh gắn kết một cách lạ kì. Đến hiện tại, hắn còn có thể từ màn nước ấy cảm nhận tất cả sự vật quanh mình. Có bao nhiêu cầu đen hiện hữu hắn đều biết, con rắn kia đang ngày càng mạnh mẽ, hắn cũng biết. Bất quá, khoảng cách không phải là quá xa, vượt qua đến hơn hai mươi trượng đã là giới hạn.

Vấn Thiên trầm ngâm nhìn người thanh niên bên trong cầu nước. Hắn giờ mới có thể xác nhận, thứ Duệ Tuân đang tu luyện đích thực là linh thức. Nhưng có một điều làm hắn khó mà tưởng tượng, công pháp của Kiếm Thủy Quyết, vậy mà lại là song tu hai loại lực lượng. Và nó cũng giải thích vì sao, trong rừng mưa đêm ấy, Duệ Tuân lại có thể bỡn cợt với hắn nhẹ nhàng như thế.

Di sản của Kiếm Thần đúng thật khiến cả thế gian này khát khao.

Duệ Tuân nhìn về phía trước, cuối cùng cũng sắp chạm đến được nơi cần đến. Không phải rời khỏi chốn tuyền qua, mà đi thẳng đến ma xà nơi đó. Con rắn kia cách chỉ hai chục trượng, vậy mà mất cả một năm ròng hết tu luyện rồi lại di thân, mới đến được bên cạnh.

Duệ Tuân có chút nóng vội, hơi thở như mang theo sương lạnh phủ mờ lên cầu nước. Hắn vội lấy tay lau xoá, ba thân ảnh thân thuộc cũng theo đó mà hiện ra ngay trước mắt.

Giáp mũ đã sớm chẳng còn, mấy gương mặt vẫn ôm đầy thống khổ cứ thế bị màn nước kia mơn trớn. Thống khổ theo đó còn pha thêm cái nỗi niềm tang thương.

Duệ Tuân hai tay xoa xoa cầu nước, như muốn ôm lấy khuôn mặt kẻ từng cạnh bên. Tầm mắt lại có chút mờ, cũng không phải bởi thở than lạnh lẽo, mà vành mắt kia đã tràn lệ từ lúc nào.

— QUẢNG CÁO —

-Theo đệ về nhà thôi!

Duệ Tuân vừa khóc vừa thì thào trong miệng.



Vấn Thiên vành mắt vậy mà đã đỏ, cũng không hoàn toàn chăm chú chỉ mình tình cảnh đau thương ấy, hắn nhìn một lúc lại nhìn tới con rắn nơi kia. Vấn Thiên có chút sốt ruột, bởi vì con ma xa ấy...sắp tỉnh rồi.

Duệ Tuân biết, hắn thậm chí đã sớm biết. Ngày cái liên kết với màn nước xung quanh chớm nở, hắn liền thông qua đó mà biết được, ma xà nhìn như bất động, thực ra đang tiêu hoá con giao long kia. Kết quả sau đó, ai cũng hiểu, con Thôn Thiên Ma Xà ấy sẽ tiến giai, đến tầm cao nào với tầm mắt của Duệ Tuân chẳng thể hạn lượng. Nhưng có điều chắc chắn, nó sẽ tỉnh lại.

Ngày hôm nay Duệ Tuân tiến được tới nó cũng là ngày con rắn ấy tỉnh lại.

Đấy chẳng phải đen đủi, cũng chẳng phải cái gì ngu ngốc, Duệ Tuân làm vậy chỉ đơn thuần là một cái chấp niệm, hoặc là ngang bướng, để có thể đưa đồng đội cạnh bên về quê cha đất tổ, nếu không thể, ít nhất cũng về tới Chân Mộ.

Vấn Thiên nhìn thanh niên vẫn điềm nhiên với nguy hiểm sắp sửa bộc phát, lòng dâng lên cỗ tán dương nhàn nhạt, lại không thể hiểu sao gã lại sinh ra cái lòng tự tin như thế. Đến hiện tại, dù có thể đi tới, nào cướp lại được thân xác đồng đội.

Duệ Tuân liếc mắt nhìn về đầu rắn phía xa, thấy hơi thở nơi đó đã có điều chệch nhịp. Cũng chẳng chần chừ, Duệ Tuân vội vận chuyển thứ lực lượng mơ hồ kia, lam quang nơi cầu nước liền sáng rực, trong phút chốc lao thẳng tới thân xác đồng đội.

Duệ Tuân hai tay đưa khỏi màn sáng, mắt thấy đã có thể thật sự ôm lấy.

Bỗng cả không gian như gặp cơn lốc xoáy, cầu nước của Duệ Tuân bị cuốn văng đi một khoảng ngắn, cả người bị quán tính hất ngược vào trong.

Duệ Tuân đạp vào vách sáng, người bị va chạm đột ngột chấn cho ê ẩm.

Chẳng đợi cầu nước ổn định, Duệ Tuân liền vội đứng dậy. Qua màn nước lúc này đã cuộn trào bất ổn, có cái bóng đen to lớn lù lù uốn lượn quấn quanh, một đôi mắt xanh lớn đến doạ người lẳng lặng nhìn hắn.

Duệ Tuân mắt đăm đăm nhìn tới, màn sáng quanh thân nay đã ảm đạm đến trong suốt, đối diện với ánh mắt hờ hững bản thân từng ám ảnh. Duệ Tuân vậy mà chẳng sinh ra sợ hãi, trực diện đối mục.

Ánh mắt hờ hững cũng chẳng có gì máy động, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé. Sự khinh thường thậm chí còn lớn lối hơn trước kia gấp bội phần.

— QUẢNG CÁO —

- Mày nhìn như vậy cũng chẳng giết được tao đâu!

Duệ Tuân bình tĩnh cất lời. Thanh âm vang lên có chút bé, giống như là tự nói với chính mình. Nhưng hắn tin chắc, con rắn kia có thể nghe hiểu, bởi nó...có nhân tính.

Thôn Thiên Ma Xà đầu vẫn lặng thinh chẳng động, xoáy nước quanh thân ban nãy cũng đã hoà cùng cái lặng thinh như thế. Đã như vậy, hai ánh mắt kia đối diện với nhau càng thêm rõ ràng.

Chợt cái miệng thon dài khẽ nhếch, tựa như cười đểu, rồi nó há ra, một xoáy nước tương tự ban nãy lại hiện, bắn thẳng về phía Duệ Tuân.

Duệ Tuân vẫn đứng yên nơi đó, không phải chờ chết, mà bởi hắn không thể di động lập tức được.

Một lúc sau, xoáy nước kia ập đến, cầu nước của Duệ Tuân lại bị cuốn đi một khoảng ngắn.



Duệ Tuân nhếch miệng cười, giễu cợt nói:

- Tao nói mày không giết được rồi mà!

Duệ Tuân tự tin ở lại, bởi ngay từ đầu đã có tính toán của mình. Vì hắn phán đoán ra, màn nước này rất nặng nề. Bất kì thứ gì chuyển động trong đó, đều bị áp chế bởi một cái lực cản phi thường lớn lao. Cho nên Duệ Tuân không sợ con rắn kia công kích, nó quá lớn, không thể nào di chuyển trong chỗ này, nước quá nặng nề, công kích tầm xa của nó gần như bị tiêu trừ sạch sẽ, mà nếu có còn tàn dư, màn sáng quanh thân hắn liền chặn nốt.

Nhìn tình cảnh hiện tại, Duệ Tuân hắn không thể linh hoạt di chuyển, con rắn kia càng không thể. Vậy nên, nó không giết hắn được. Phán đoán của Duệ Tuân có vẻ đã đúng.

Thôn Thiên Ma Xà mắt vẫn hờ hững như thế, vẫn khinh khỉnh như thế, dường như chẳng quan tâm nhân loại cỏn con trước mặt đang cười mình. Miệng nó lại nhếch lên, đồng thời cái đuôi đang cuốn lấy ba xác người chầm chậm dị động.

Duệ Tuân mặt bỗng biến sắc, lao đến bên màn sáng, gào to thất thanh:

- Buông ra! Buông họ ra!

Nhìn cái nhân loại nhỏ bé bỗng chốc thất thố, đôi mắt hờ hững chợt hiện thêm nét trào phúng, nó mặc kệ thằng hề ấy vật vã, cứ chầm chậm đưa mấy cái thứ dưới đuôi mình tới sát miệng.

— QUẢNG CÁO —

Màn sáng quanh cầu nước nơi Duệ Tuân chợt vỡ tan, nước nhận ra trống trải vội tràn tới. Cả người Duệ Tuân liền bị một cỗ nghiền ép kinh khủng phủ tới, nhưng gã thanh niên đang bất cần ấy mặc kệ, lao thẳng đến Thôn Thiên Ma Xà.

Vừa thấy cái nhân loại nhỏ bé lao đến, cái đuôi đang sắp sửa đưa lên tới miệng chợt dừng lại, rồi đột nhiên đổi hướng quất thẳng về phía gã bé con đáng ghét.

Duệ Tuân vừa nhìn thấy, liền nhận ra bản thân bị đưa vào bẫy, tay vội khu động, một cái màn chắn bằng nước chợt hình thành.

Cái đuôi kia quất đến, vậy mà mang theo lực đạo kinh khủng. Màn chắn vỡ vụn, cả người Duệ Tuân bị văng đi một khoảng, rồi ở nơi đó, nhuộm tràn một màu đỏ tươi.

Duệ Tuân ho xù xụ, lại văng thêm mấy tầng máu, nhưng kì lạ lại không bị nước quanh thân dày vò đến sặc chết. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến thương thế, mắt gắt gao nhìn tới ba cái bóng đen đang lơ lửng ở gần đấy, đầu tóc rũ rượi dưới màn nước đỏ đục.

Mắt Duệ Tuân long lanh đến lạ, mặc kệ đau đớn thân thể, lao thẳng đến bóng đen gần nhất.

Duệ Tuân sau bao chật vật cuối cùng lao được tới, hắn vội đưa tay với lấy. Nhìn đến gương mặt thanh tú đã rũ rượi bên tay mình, lệ ngập tràn khoé mi.

Duệ Tuân vén tóc gọn gàng cho Hồ tiên tử, thấy gương mặt xinh đẹp thân thuộc vẫn còn ngập tràn bi phẫn, vô thức ôm chặt lấy mảnh gầy guộc trên tay mà khóc lớn.

Tâm tình còn chưa nguôi, Duệ Tuân đã vội kìm nén, ôm lấy xác Hồ tiên tử, lao đến hai thân xác còn đang rũ rượi ngay gần đó.