Tương Tư Tán

Chương 156: Tuyệt vọng tái sinh



Duệ Tuân lao đến cũng không quên để ý đến cái đuôi vẫn đang chậm chạp thu lại của ma xà, vành mắt đỏ au nhìn đến gắt gao không rời.

Mắt thấy Duệ Tuân đã sắp chạm đến xác của Mạc đại sư, cái đuôi vốn chậm chạp bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, đâm thẳng qua bụng cái xác ấy. Xác Mạc đại sư vừa chạm vào tay Duệ Tuân liền bị kéo lại một khoảng.

Cái đuôi ấy như điên dại, nó thuận thế đâm lấy cái xác Kim Đắc cạnh đấy rồi trở về.

Duệ Tuân ngây dại nhìn cảnh tượng máu me trước mắt, vành mắt đỏ au giật giật. Hắn quay đầu nhìn tới Thôn Thiên Ma Xà nơi ấy, đau khổ mà cười.

Một nụ cười phủ đầy tuyệt vọng.

Hoá ra con rắn kia, vẫn luôn bỡn cợt tên ngu dốt.

Thôn Thiên Ma Xà nhe răng, như muốn cười vào mặt Duệ Tuân, cái lưỡi cũng uốn éo theo mà phụ hoạ. Rồi nó chợt há to miệng, đuôi theo đó giơ lên, ma xà chầm chậm nuốt lấy hai cái xác.

Duệ Tuân mắt đã nhuộm tràn tơ máu, miệng gào to nhưng chẳng thể phát ra thanh âm. Nước nay đã ngập tràn khoang miệng, dù cho có vật vã cũng chẳng thể phát tác ra cái gì.

Duệ Tuân nghiến răng đến chảy máu, trên tay bỗng hình thành ba động, một thanh tiểu kiếm bằng nước theo đó tự thành, thu nước mà sinh, chẳng mấy chốc đã lớn ngang Thủy Kiếm.

Chợt không khí xung quanh lạnh lẽo đến cực điểm, kiếm trên tay vậy mà hoá băng, đẹp đẽ đến lạ kì.

Duệ Tuân chẳng thèm quan tâm, kiếm trên tay quán thâu toàn bộ pháp lực, màn nước xung quanh bởi vì dao động kịch liệt mà cuộn trào, rồi lại hoá thành băng bởi cái khí tức lạnh lẽo cực điểm trên thân kiếm. Từng mảnh băng theo đó trôi nổi thành những vệt sóng nhỏ.

Kiếm kia đâm thẳng tới đầu ma xà, mặc kệ can ngăn từ mảnh nước nặng nề, mang theo tất cả sức lực, mang theo tất cả pháp lực, mang theo tất cả phẫn hận.

Bụp!

Băng kiếm cách đầu ma xà vẫn còn năm tấc.

Nhưng đuôi con rắn ấy...đâm qua bụng Duệ Tuân mất rồi. Nó cũng chẳng dừng lại, mạnh mẽ mà đâm xuyên qua cả Hồ tiên tử.

Duệ Tuân khựng lại, băng kiếm vỡ tan, ngây dại nhìn xuống, rồi lại ngây dại ngẩng lên.

Mắt hắn như ngây ngốc, thẫn thờ nhìn đến thân xác Hồ tiên tử chầm chậm theo cái đuôi nhọn hoắt tiến vào miệng ma xà. Nuốt trọn xong xuôi, cái lưỡi liếm liếm quanh miệng, tựa như tửu nhân còn vương vấn chút diệu vị say nồng.

Bị cái đuôi ấy đâm qua, Duệ Tuân vậy mà chưa chết. Chỉ là nơi nào đó trong con người hắn, chết thêm lần nữa rồi.

Tuyệt vọng, vậy ra đây chính là tuyệt vọng.

- Sao không giết tao đi!

Duệ Tuân tâm can đau đớn nhìn đến ma xà trước mặt, thanh âm nào có phát ra, chỉ là màn nước kia xao động như phát ra tiếng lòng ai oán. — QUẢNG CÁO —

Thôn Thiên Ma Xà ánh mắt càng thêm khinh khỉnh, đôi mắt xanh lục nhìn đến chăm chú Duệ Tuân nơi đó. Nó tất nhiên không trả lời, hoặc là không thèm. Cái đầu vốn thường lắc lư nay chẳng buồn làm ra điều yêu thích, nó lặng yên mà nhìn, nhìn đến sởn cả gai ốc.

Chợt cái đầu rắn to lớn...tách đôi.

Nó tách đôi một cách từ từ, cảm giác yêu dị tràn ngập khắp không gian.

Rồi từ cái đầu tách đôi ấy, một thứ nhọn hoắt đen kịt từ từ chui ra. Cái đầu càng ngày tách ra càng lớn, màu xanh lục dị hợm vốn có dần ảm đạm cho đến khi nhạt nhoà tựa cánh ve.



Thứ nhọn hoắt kia cuối cùng chui ra hết. Đó là một cái sừng dài.

Cái sừng ấy tiếp tục chui ra, dưới gốc sừng, một cái đầu rắn đen kịt theo đó dần hiện. Cái đầu ấy mang dáng dấp của Thôn Thiên Ma Xà, chỉ là cũng có thêm khác biệt tương đối. Và hơn thế nữa, cái đầu ấy phủ khắp một cái cảm giác bá đạo đến gai người.

Duệ Tuân bất lực nhìn tới, cũng chẳng bị cái khí tức bá đạo kia làm đến sợ hãi, hắn vẫn ngây ngốc mà nhìn.

Thôn Thiên Ma Xà rốt cuộc lột xác hoàn toàn, con rắn trước kia nay đã như thay da đổi thịt, vậy mà có thêm bốn cái chân đạp nước mà lượn lờ, cả người phủ thêm một lớp vẩy sừng đen bóng, phản chiếu ánh nước lung linh.

Con rắn ấy hoá Giao rồi!

Thôn Thiên Ma Giao lượn lờ nơi màn nước, chân khua động như đứa trẻ tập đi. Sau một lúc, vui sướng liền tan, hờ hững nơi ánh mắt lại quy về kẻ ngây ngốc.

Nó nhìn Duệ Tuân, cái miệng lớn chu lại rồi phụt một cái, có mảnh bọt nước bay thẳng đến.

Duệ Tuân bị bọt bắn tới, cũng không có cái gì nghiêm trọng, chỉ là làm đầu tóc bung xoã rũ rượi chẳng nhìn ra cảm xúc.

Con ma giao nhổ xong một bãi, cũng chẳng thèm nhìn đến nữa, khinh khỉnh quay người, thư thả mà bơi đi.

Màn nước lại về với thinh lặng, chỉ còn thân ảnh vật vờ lặng yên ở đấy, giữa bụng có một cái lỗ tròn to tướng, có cái xác rắn lẳng lặng xuyên qua.

Vấn Thiên nhìn đến cái lỗ to nơi bụng Duệ Tuân, cảm giác có điều là lạ, bởi chính hắn cũng đã từng làm thế với gã. Nhưng mà, nơi kia chính là đan điền, bị tàn phá như thế, chắc chắn đã hủy tới linh căn, cũng gần như giết chết gã thanh niên ấy.

Có điều, Vấn Thiên biết, Duệ Tuân đã không vì cái vết thương chí tử này mà chết đi, thậm chí linh căn nơi đan điền vẫn còn tại thân.

Vấn Thiên có chút hiếu kì, muốn nhìn xem con người kia, sao còn có thể tồn tại, sao lại trở thành cái con người nhẫn tâm.

Một ánh lam quang bỗng sáng rực nơi ngực áo, thanh mộc kiếm từ từ chui ra, đến trước người, ánh sáng càng thịnh, màn sáng quen thuộc theo đó tái hiện, bao trọn lấy người Duệ Tuân, bao lấy cả phần xác rắn vào bên trong đó.

Tóc Duệ Tuân rủ xuống, cái ướt át đọng lại khiến con người kia càng thêm lếch thếch.

— QUẢNG CÁO —

Duệ Tuân đầu cúi gằm, nhìn đến lỗ máu dưới bụng, nghĩ tới linh căn nơi ấy đã chẳng còn, lệ tràn trôi theo nước vương rơi lã chã.

Bỗng hắn gào to một tiếng, gào đến điên dại, gào đến chẳng còn sức lực mà đứng, hắn quỳ sụp xuống, hai tay ôm mặt khóc.

Bụng hắn rất đau, hắn mặc kệ, linh căn hắn vỡ vụn, hắn mặc kệ, hắn sắp chết, hắn cũng mặc kệ. Nhưng đống chấp niệm cùng chân mệnh của hắn, như cái khoảng trống nơi bụng hắn vậy, đã chẳng còn.

Duệ Tuân nằm rũ rượi nơi cầu nước, nhìn thấy kiếm gỗ lơ lửng, không dám nhìn, nhắm chặt mi mắt, thầm nghĩ sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa.

Duệ Tuân mắt cứ nhắm chặt, mặc kệ lỗ máu, mặc kệ đau đớn, từ từ đi vào hôn mê.

Một ngày trôi, ngực áo Duệ Tuân vẫn phập phồng.

Ba ngày trôi, khuôn mặt nhợt nhạt dần về với hồng hào.

Bảy ngày trôi, bằng mắt thường có thể thấy, lỗ máu nơi bụng bắt đầu sinh sôi tơ máu.

Một tháng trôi, một quả cầu máu đen kịt hình thành nơi đã từng là đan điền của Duệ Tuân.



Nửa năm trôi, quả cầu đen kia...mở mắt.

Một năm trôi, nơi bụng Duệ Tuân đã chẳng còn cái gì dị dạng, đến một vết sẹo cũng không. Sau ngày hôm ấy, Duệ Tuân vậy mà thụ động tu luyện.

Vấn Thiên sợ hãi mà chứng kiến, nhìn điều không thể tin tưởng cứ chậm rãi diễn ra trước mặt mình. Ngày con mắt kia mở, hắn mới dám chắc chắn, quả cầu đen ấy là một cái ma chủng.

Cái gì đang diễn ra trước mắt hắn đây. Là một điều kì diệu của tạo hoá, hay chính là quá trình ma chủng xâm thể. Dù có là như thế nào, nó đều quá dị hợm trong mắt Vấn Thiên.

Đồng thời cùng quá trình khôi phục kì diệu của Duệ Tuân, là sự biến đổi kì dị của cái xác rắn, nó cứ từ từ theo vết rách trên bụng mà chui vào. Ngày Duệ Tuân hoàn toàn hồi phục, xác rắn kia cũng tiêu biến.

Trong thời gian một năm, cũng không chỉ có những sự tình kì dị như vậy. Màn sáng quanh thân Duệ Tuân lại không đơn thuần lẳng lặng nơi ấy.

Mỗi khi có một cái bóng đen vô tình đi qua, màn sáng kia lại như làm ra cái gì hấp dẫn, vậy mà có thể kéo bóng đen đến sát bên rồi kéo thẳng vào trong. Bóng đen đi tới miệng Duệ Tuân nằm đấy, cứ thế chầm chậm đi vào cơ thể.

Tất cả sự tình vi diệu ấy nhuần nhuyễn tái hiện, khiến cho gã thanh niên đã đoạn mệnh một lần nữa về với tồn tại.

Từ biến cố Dạ Trạch đến nay đã được năm năm, bỗng một ngày, cái bóng người rũ rượi đã nằm chán không biết bao ngày đột nhiên khẽ động.

Mi mắt Duệ Tuân mệt nhọc mở ra, có chút lạ lẫm nháy nháy mấy cái. Sau một hồi đờ đẫn như nhớ ra cái gì, ngồi bật người dậy, vội nhìn đến nơi bụng, chẳng thấy cái lỗ tròn nào, miệng khễ nhếch lên tự giễu.

Duệ Tuân hắn chắc đang ở cái nơi mà người đời gọi là âm thế.

— QUẢNG CÁO —

Trên đầu hắn bỗng có cái gì sáng lên, Duệ Tuân vội ngẩng, thấy một thanh mộc kiếm đang bình tĩnh lăng không lơ lửng, rồi có một khối bóng đen theo luồng sáng từ mộc kiếm đi tới.

Duệ Tuân bỗng giật mình, hô hấp vậy mà loạn nhịp, ráo rác nhìn đến xung quanh, thấy màn sáng quanh thân, thấy cầu đen trôi nổi, thấy màn nước nặng nề yên ả.

Duệ Tuân có chút không tin tưởng chạm đến màn sáng, tay chậm rãi thôi động, có sợi nước nhỏ xinh theo cái thu tay nhẹ nhàng đi vào. Duệ Tuân há miệng ra uống, nhận ra quen thuộc, nước mắt lại rơi.

Ánh mắt nhoè lệ nhìn xuống dưới bụng, khó hiểu vì sao nơi đó như chưa từng có cái lỗ thủng, lại nhớ đến cảnh tượng đau thương ngày đó, sinh ra cảm giác mơ hồ.

Đó là mơ ư? Không phải! Duệ Tuân hiện tại đủ minh mẫn để phân biệt.

Vậy nếu không phải là mơ, sao hắn lại như chưa từng gặp phải thương tổn.

Duệ Tuân lâm vào mơ hồ, chợt hắn vô tình nhận ra thêm một thứ, hắn lại có pháp lực trong linh hải, có điều, cảnh giới hiện tại chỉ là Huyền cảnh sơ kì.

Duệ Tuân bỗng cảm thấy sợ hãi. Hắn không hề có một chút manh mối gì về cái kì dị đang phủ kín con người mình.

Hắn ngồi xụi lơ nơi cầu nước, chẳng biết lại đang cố nghĩ đến cái gì.

Sau một lúc lâu, ánh mắt đờ đẫn dần có hồn, rồi nó chuyển thành âm trầm cực điểm.

Duệ Tuân thu lấy bóng đen đang lơ lửng trước mặt, không nghĩ ngợi mà cho thẳng vào trong miệng. Rồi gã nhắm mắt, bắt đầu tu luyện.

Mặc kệ có cái gì kì dị, đã chết đi sống lại, vậy mối thù cùng cái chân mệnh kia, liền làm cho chót.

Một ngày bình thường của năm thứ bảy sau biến cố Dạ Trạch, ma triều một lần nữa tái khởi. Ở một cái đầm lầy đen kịt sâu trong Tử Tùng Lâm bỗng nổi lên xoáy nước, mặt nước đen kịt biến đâu chẳng thấy, dần thay bằng màu nước trong xanh đến thuần khiết. Từ trong xoáy nước, chợt có cái thân ảnh vật vã trèo ra.