Sau cái câu nói chẳng thể thấu tâm tình ấy, chính là yên lặng.
Người phụ nhân kia yên lặng mà nhìn đến Duệ Tuân, tựa như muốn nhìn ra cái con người nhiệt huyết xưa kia từng gặp gỡ. Tiếc là, trong ánh mắt ấy, chẳng có nổi một cái xao động.
Duệ Tuân cũng yên lặng. Đơn giản chỉ là chờ đợi một cái ngã rẽ khác của cuộc đời mình.
- Giải ngũ không có gì phức tạp. Chỉ là...cậu đã nghĩ kĩ chưa?
- Đây vốn là chuyện nên làm!
Phụ nhân nghe xong câu ấy, có điều lưỡng lự, một phần bởi biết được quan hệ khó nói giữa người thanh niên này với vị đại nhân trong kia, cũng là vì, thương tiếc cho một bông hoa sớm nỡ đã chóng tàn. Thanh niên trước mặt này, đã từng sáng chói giữa miền tối tăm, đang thời phơi phới lại phải chấp hành nhiệm vụ nguy nan mà biệt tích, nay may mắn trở lại, tu vi chỉ còn là Huyền cảnh sơ kì, cái tranh đấu mập mờ năm xưa thị cũng biết chút ít, gã nếu không rời đi, cũng chẳng biết sẽ tiếp tục phải đối diện với cái gì kinh khủng hơn nữa.
- Ta cần thông qua Thôi trưởng lão!
Người phụ nhân cẩn trọng đáp lời.
- Được!
...
Năm nay tiểu triều lại phát, Chân Mộ thường ngày đìu hiu bỗng có thêm vài bóng người khổ sở.
Khổ sở cho cái tương lai của mình.
Chết vốn là chuyện thường tình. Bất quá, điều hiển nhiên ấy đối với tu hành giả, giống như một cái nhọt nơi mông, dù đau nhưng nếu chưa đủ đầy, không ai thèm chọt vào, liền coi như không thấy. Chỉ là, nếu cái đau ấy thật sự vượt quá cái giới hạn chịu đựng, đành mặc kệ hậu quả, cũng muốn cắt đi cho nhẹ mông mà ngồi xuống.
Cắt đi là buông bỏ trường sinh.
Đấy...chính là bất lực.
Người đến chân mộ lúc này, một là muốn nhìn đồng đội xưa kia đã từng sát cánh, hoặc là, đi ngắm trước nơi sau này sẽ là chốn dừng chân của mình. Đau khổ hơn nữa, đấy là lo lắng bản thân, còn có thể quay về nơi đây mà nằm xuống. Đứng trước ma triều, tu hành giả viễn siêu có khi chỉ là một con kiến nhỏ, dẫm cái liền biến tan.
Duệ Tuân nhìn những bóng người thỉnh thoảng lại lướt qua trước mặt mình, cũng chẳng nổi lên chút ít tâm tình nóng bỏng.
Kẻ từng chết đi sống lại, đối với nỗi niềm đau đáu ấy của thế gian, vậy mà thờ ờ đi nhiều lắm.
Duệ Tuân lặng yên đứng dưới đoá đại liên, sắc trắng ngần hùng vĩ kia dường như làm hắn trầm ngâm thêm chút ít. Hắn cứ đứng đó nhìn, lại chẳng cảm nhận ra cái gì nông sâu nơi cảm xúc. — QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên bên cạnh nhìn tới, sinh ra chút giật mình, hắn dù chỉ là một cái hình chiếu ở chốn mộng mị này, nhưng cảm xúc của cái “nhân vật chính” trong đây, tất cả hắn đều có thể tường tận nhỏ to. Vậy mà từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, cái người thanh niên trước mặt kia, có đôi lúc, hắn chẳng thể nhìn ra chút tâm tư gì nơi gã.
Con người, ai cũng giấu trong mình cảm xúc, dù cho chỉ là những hành động bản năng cùng đơn thuần nhất, vẫn sẽ đều ẩn chứa vài điều tâm tư. Kẻ không tồn tại cảm xúc, vậy gọi là cái gì, đều khó nói.
Vấn Thiên nheo nheo đôi mắt, như muốn nhìn sâu đến tận cùng của cái con người trước mặt. Tiếc là, hắn nào nhìn ra cái gì.
Càng như thế, hắn càng thêm hoài nghi.
Bị kết xuống ma chủng nơi đan điền, lại chẳng giống những kẻ tương tự trước kia từng trông thấy, vẫn bình thường mà đứng đây nhìn ngắm. Duệ Tuân hiện tại, rốt cuộc là cái dạng gì?
Vấn Thiên lòng sinh ra chút sợ hãi.
Bỗng có cơn gió lạnh thổi qua, vài ngọn tóc chẳng được buộc đến gọn gàng theo đó mà buông thả, bay bay qua mắt. Khuôn mặt đang thẫn thờ của Duệ Tuân khẽ máy động, khó chịu đưa tay vén lấy. Bỗng từ trong gió kia nghe ra cái gì không đúng, liền quay đầu nhìn sang.
- Chân mệnh cao cả kia nếu quay về, rồi lại như trước đây, là cái chấp niệm của một đám người ngu ngốc, đêm đêm cùng với mớ khổ đau trần thế mà ẩm ỉ dày vò. Duệ Tuân ngươi chẳng nhẽ không biết, thanh kiếm gỗ trong ngực mình, chính là bởi vì cái chấp niệm vẫn luôn chưa toại ấy mà không thể yên vị trên ban thờ Kiếm Thủy Môn sao?
Thanh âm già nua mang nặng tiêu điều, giữa khoảng không vất vưởng niềm ai oán lại chẳng bị phủ lấp, vẫn như chuông vang nơi cổ tự, văng vẳng mà khắc sâu trong lòng.
Duệ Tuân nhìn đến ông lão bình tĩnh đứng đó, chút kí ức đã từng vô tình quên đi bỗng chốc hiện về. Hắn chợt thấy xấu hổ, đầu cũng theo đó mà cúi gằm xuống.
Ông lão kia không nhìn Duệ Tuân, vẫn như năm ấy, đôi mắt xa xăm chăm chú nhìn đến đoá bạch liên.
- Cái mênh mông mà ngươi đã từng to mồm thề thốt vứt đâu mất rồi!
Không gian dần quen với lặng thinh lại một lần nữa đánh động, vẫn bởi cái thanh âm bị ủ ê phủ kín.
Duệ Tuân nghe thấy, đầu cúi càng sâu, miệng ngậm chặt. Sau một lúc lâu, tay đang nắm chặt khẽ lơi, theo đó là tiếng thì thào trầm thấp:
- Đất trời có rộng lớn bao nhiêu cũng không thật sự toàn vẹn như thế, hoá ra nó vốn chỉ là một cái trò chơi cho đám bề trên tiêu khiển, cợt nhả mà chơi bời trong lòng bàn tay, dù mênh mông thêm nữa lại ích gì!
Thì thào vừa hết, một tiếng “Hừ!” đầy trào phúng liền vang, chẳng thèm giấu đi cái khinh thường to lớn.
- Sư phụ ngươi năm đó bị một tên Đàn chủ Tiên Điện sỉ nhục sơn môn, chẳng thèm ngại bản thân thua kém cả một đại cảnh giới, vận kiếm trên tay một đường mà lấy đi thủ cấp, dù sau đó vì thương tích đầy thân mà tụt cả cảnh giới, cũng không thèm nhìn đến, lội sâu vào sương đen tiếp tục chân mệnh.
— QUẢNG CÁO —
Thanh âm già nua đã bớt ủ ê, có thêm chút thưởng thức ẩn sâu trong đấy, nhẹ nhàng mà hiện hữu giữa mảnh tối tăm. Ông lão nheo nheo đôi mắt, chuyển rời tầm mắt đến thạch kiếm đang im lìm cắm dưới chân, lại não nề mà nói tiếp:
- Hắn trước kia chưa từng sợ hãi cái gì, cũng chưa từng hối hận vì điều gì, chỉ là, hắn giờ nếu còn tại thế, phải nhìn đến tên đồ đệ cất công tìm kiếm bao năm thành ra thế này, chẳng biết có vì nhục nhã mà tự giễu hay không? Chắc là sẽ hối hận, chắc là tự trách với tổ môn nhiều lắm! Bởi vì cái chân mệnh cao cả mà hắn đã gửi gắm...sắp vứt cho chó ăn rồi!
Ông lão nói xong liền chậm rãi xoay người rời đi, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn đến kẻ đang rũ rượi bên cạnh mình.
- Lùi lại mới là tiến lên!
Bỗng Duệ Tuân lên tiếng sau hồi dài im lặng, run run chực vỡ.
- Kiếm lùi lại vốn để xúc thế, đến lúc đâm ra chính là chém trời rạch đất. Nhưng mà, với kẻ vô năng như ngươi nói ra câu ấy, đấy lại là trò cười, cũng là đem sư phụ ngươi ra để cười vào mặt. Ngươi lùi lại chỉ là trốn tránh, nào có cái gì gọi là tiến lên. Đã hèn kém thì đừng tham cái hư vinh mà gánh vác thứ lớn lao như chân mệnh. Ngươi không xứng!
Ông lão kia dừng lại, phóng ra một tràng dài chẳng thèm ngưng nghỉ, lời vừa hết lại tiếp tục đi.
- Ông là cái gì mà lúc nào cũng lên mặt dạy đời như vậy?
Duệ Tuân ngẩng cầu, đôi mắt đỏ ngầu mang theo chút căm tức, giọng cất cao mà hỏi đến.
- Ngươi vậy mà còn biết thẹn, coi như chưa thật sự bỏ đi. Ta thì chẳng phải cái thá gì, chỉ là một lão thủ mộ, bất quá năm đó, sư phụ ngươi từng là phó tướng dưới trướng. Chửi ngươi chẳng qua là vì ấm ức, không nghĩ kẻ bản thân luôn thưởng thức lại chọn một tên ngu dốt như ngươi để truyền kiếm, lại còn yếu ớt đến nỗi đi đòi kiếm để người ta đánh cho chạy về. Ta nếu là ngươi, liền chết đi được rồi, đứng đây làm gì cho nhục nhã sơn môn.
Ông lão nói chưa hết câu người đã bay khỏi mặt đất, chỉ trong phút chốc thân hoá thiểm điện hoà vào màn đen, thanh âm lại vẫn rõ ràng đến tận cùng ý từ.
Duệ Tuân ngẩng đầu nhìn đến, đôi mắt đỏ ngầu đã chẳng còn căm tức, dần hoá bi thương, hai chân khụy xuống, nước mắt kìm nén liền theo khoé mắt trào tuôn.
Trên trời cao tăm tối, sau tầng mây đen ngập tràn tử vị, có hai ông lão trầm ngâm nhìn đến cái thân ảnh rũ rượi đang quỳ nơi ấy. Lão giả vừa nãy bay lên là một cái, người còn lại, chính là ông lão năm ấy Duệ Tuân gặp mặt khi lần đầu đến Vệ Thành. Cả hai lão giả tóc bạc phất phơ, hôi bào phần phật, tiêu điều khó tả.
- Tuổi chỉ đôi mươi, bị nhiều đả kích như thế quấn thân, quả thực là quá sức chịu đựng. Khương Thụy ngươi nặng lời, có điều quá đáng!
- Thôi lão đầu ngươi suốt bao năm vẫn chỉ giỏi nuông chiều, ngu dốt như nó thì một cái đả kích nhỏ thôi cũng đủ để khóc ba ngày chưa hết. Nếu không phải nể mặt Tiểu Uy, ta liền một kiếm đâm chết nó rồi!
- Haha! Đừng nói cái giọng như chỉ mình ta ngu dốt, ngươi nếu không nuông chiều, nào dưỡng được ra cái tên đồ đệ “xuất chúng” kia.
Lão giả họ Thôi chợt cười lớn, quay đầu ngước nhìn sang lão thủ mộ Khương Thụy, trào phúng mà nói.
Khương lão nghe đến đây, cái mũi vốn ảm đạm bỗng đỏ lên, vẻ bực tức theo đó mà hiện hữu, còn chưa kịp mở miệng phát tác cái gì đã bị lão giả họ Thôi nói trước: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi đừng làm ra cái vẻ mặt ấy với ta. Đóng kẻ ác bao năm, mặt ngươi đã dày lắm rồi, chút trào phúng kia nào khiến ngươi xao động. Địa Uy coi ta là nửa cái sư phụ, coi ngươi cũng chẳng khác gì, tâm tư của ngươi với thằng bé kia, sao ta lại không thấu.
Thôi lão nói đến đây dừng lại, vẻ cợt nhả trên khuôn mặt đã chẳng còn thấy đâu, ánh mắt vốn đìu hiu lại càng thêm khổ sở, nhìn đến khuôn mặt âm tình bất định bên cạnh mình, lắc đầu nói tiếp:
- Nó là kì tài kiếm đạo, tâm lại là đại phật từ bi. Có điều, nó dưỡng không được cái gọi là buông bỏ, để chấp niệm quấn thân, chính là dễ mù quáng lạc đường, khích bác có khi chỉ là thêm dầu vào lửa.
- Ta lại không thể như sư phụ nó, đứng bên mà ân cần dìu dắt được.
Khương lão mặt cũng về với tiêu điều xưa cũ, âm trầm cất lời.
- Địa Uy muốn nó tự đi, ta với ngươi cũng chỉ có thể âm thầm mà giúp. Bất quá, có những chuyện giúp không nổi. Thằng bé Duệ Tuân kia nếu có thể tự mình bước qua cái cửa ải này, đạo tâm sẽ vững, kiếm hồn sẽ hiện, thành tựu Kiếm Thần liền chắc chắn thành công. Hiện tại xem ra, ta với ngươi chỉ có thể chờ đợi.