Hôm đó ở Chân Mộ cả một buổi, rũ rượi đến đáng thương, sau cùng vẫn là đứng dậy mà đi về.
Cũng kể từ lúc ấy, thiếu niên cười nói năm nào, liền chỉ còn là dĩ vãng.
Duệ Tuân về đến sông Đục, đứng nơi bờ cỗi, nhìn tới dòng nước xám xẩm.
Bao năm đã trôi, nước kia vẫn vậy, mây trời vẫn chẳng giấu nổi đìu hiu, chỉ khác là, đã chẳng còn thấy vị tiền bối già nua trên cái bè tre xưa ấy.
Nhưng mà, nếu thấy được, hắn sẽ dùng cái thái độ nào để mà gặp mặt đây. Có lẽ là giống với cảnh tượng ở Chân Mộ hôm đó, đứng im mà nghe mấy lời trách mắng, hoặc là, đến đối diện với cái ánh mắt chứa đầy thở than.
Duệ Tuân bỗng nhớ tới hồi tiễn đưa bên rìa tăm tối, trong đầu văng vẳng những lời chan chứa nỗi niềm xưa kia, hắn chợt nhếch mép cười.
Cười đến cay đắng.
Cay đắng vì xấu hổ.
Xấu hổ cho cái lếch thếch mà hắn đang mang.
Hắn xưa kia từng thắc mắc, sống cho ước mơ của người khác thực ra là vì cái gì, năm ấy hắn nghe vị tiền bối già nua kia giảng giải, nói là hiểu nhưng hiểu chỉ đôi phần.
Đến khi Dạ Trạch sắp sửa tiêu tan, Kim Đắc lấy thân làm dẫn, lại từ bỏ Thánh phù hộ thể mà cứu cho Duệ Tuân hắn chút hơi tàn, để rồi táng thân cùng cái niềm yêu thế gian của mình. Lời trăn trối cuối cùng vang lên, hắn chợt hiểu thêm vài phần.
Kẻ như sư phụ hắn cùng Kim Đắc, học không được cái gọi là ích kỉ. Bởi vì họ, biết mình sẽ chết cho cái gì.
Chỉ là, Duệ Tuân hắn hiện tại, hình như học được cái thói xấu xa ấy rồi.
Người xưa không thấy, không phải sẽ không thể qua sông.
Sắc trời dần sáng, nắng vàng đã lại chứa chan, gió lan man chẳng dừng, ve vẫn ngân nga thứ thanh âm ầm ĩ.
Sương đen giờ đã ở xa xôi, Duệ Tuân hắn rốt cuộc về tới sơn môn thơ ấu.
Nhìn đám Tuyết Dương nhuộm trắng cả một góc trời, Duệ Tuân bồi hồi không dứt. Hắn nhìn đến một lúc lâu, như muốn từ mảnh xanh tươi ấy tìm thấy cái bản thân từng trân quý.
Trời dần hồng sắc, mây kéo nơi cuối trời, Duệ Tuân thôi nhìn tới.
Trên những cành cây cao bỗng có bóng người lay động, thân pháp nhẹ nhàng, dụng chân tinh tế.
Cành lá đung đưa, gió buông thả hoan ca, tiếng khỉ hú hét ríu rít cả một khu, thần tình rối loạn nhìn tới kẻ lạ lẫm xuất hiện ở chốn thanh cao này.
Rồi xao động dần tắt, tiếng ầm ĩ của đám bậu xậu ngoài kia cũng im bặt. Từ căn nhà gỗ lẻ loi nơi đỉnh núi, truyền đến thanh âm kẽo kẹt đến nao lòng.
...
Đêm mau tàn, u tối nhanh tan, thái dương đội trời lên tới.
Đám Tuyết Dương lại rung rinh vì có kẻ đang bước vội.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân mặt mày yên tĩnh, quần áo gọn gàng, tóc đã buộc chỉnh chu, trông có chút ẩm ướt, nơi ngực áo trước nay vẫn luôn ôm chặt nỗi niềm, giờ lại chẳng còn thứ để ấp ôm.
Người nhẹ đi chút ít, lòng vì đó mà nặng thêm chút ít.
Vấn Thiên nhìn người thanh niên đang vội vàng xuống núi, lại quay đầu nhìn đến căn nhà gỗ đang dần khuất sau nắng vàng, khẽ thở một hơi, tâm tình có điều trống vắng.
Duệ Tuân tối qua về đến sơn môn, lặng lẽ đặt kiếm gỗ lên ban thờ, thắp lấy nén hương rồi cẩn thận lau dọn toàn bộ sơn môn. Xong xuôi tất cả, chầm chậm đi ra thác nước xưa kia gắn bó, yên lặng mà nhìn tới bóng tối miên man. Trời sắp sáng, buông bỏ chú mục, liền về giếng xưa tắm gội một lượt, sau đó rời khỏi.
Đến lặng thinh, đi thinh lặng, mặt cũng chẳng nổi chút tâm tình, có chăng trong đôi mắt ảm đạm, vài lần gợn lên ít ưu tư khó tả. Sơn môn cứ thế lần nữa về với đìu hiu.
Duệ Tuân rời khỏi sơn môn, không dám quay đầu, vội vã mà đi.
Hắn đi về nhà.
...
Thôn Điều Xá nằm cạnh sông Tranh, cũng như bao miền quê nghèo đói của cái Ngu Quốc này, giờ đã vào vụ linh thực nặng bông.
Duệ Tuân nhìn cánh đồng bao la trước mắt, nghe mùi thơm trong gió, ngửi tiếng lòng qua tai, đớn đau mà hắn từng than thở, vẫn chẳng khác gì ngày xưa ấy.
Hắn so với ngày xưa, lớn hơn nhiều lắm. Thế giới này so với ngày xưa, lại là y nguyên.
Hai chục năm trôi, tính ra hắn chẳng làm được cái gì cho thế gian này.
Đần độn thật!
Bước đi trên con đường đất bé con, đang vụ thu hoạch, người bước qua cũng thật nhiều, vội vã cũng thật nhiều.
Duệ Tuân trước kia lang thang khắp làng khắp xóm, trông mặt ai cũng quen đến không quên được, giờ gặp người bước qua, vậy mà nhận ra lại không hết, cũng phải, thế gian khổ đau này làm người ta đổi thay nhiều quá. Có điều...chẳng ai nhận ra hắn.
Ở quê hương, lại không có người nhận ra, chạnh lòng là không tránh khỏi.
Bất quá, Duệ Tuân cũng hiểu ra, chút đạo lý trong cái sự tình đầy tủi thân ấy.
Hắn tu đạo gần hai mươi năm, về quê cũng chỉ vài lần, bởi cái thân phận đặc thù mà không dám đường hoàng về tới, gặp gỡ nhiều nhất lại chỉ có mẹ cha, người ta không nhớ hắn vốn là chuyện thường tình.
Vứt bỏ thổn thức, hắn lại chậm bước mà đi.
Hoàng hôn dần đậm, nắng vàng phai phôi, người bước vẫn vội vã như thế.
Duệ Tuân đứng dưới cái mát mẻ ấy, nhìn tà dương tiêu điều qua kẽ lá, mắt khẽ nheo.
Duệ Tuân lạ lẫm.
Hắn trước kia đứng dưới bóng đa này, mắt chưa từng chạm nắng. Giờ nắng xuyên qua, vậy ra cây đa nay đã già, lá chẳng còn xum xuê đón nắng.
Già ư? Cha mẹ hắn hình như cũng qua ngũ tuần rồi! — QUẢNG CÁO —
- Huynh có phải...Tuân ca?
Bỗng sau lưng Duệ Tuân vang lên tiếng người ấp úng.
Duệ Tuân khẽ quay đầu, thấy một gã thanh niên gầy guộc, tay cầm liềm, tay gánh cuốc trên vai, đang chăm chú nhìn mình. Nước da đen xạm cùng với cái dáng người héo hon ấy, trông đến là vất vả.
- Duy còm mày vậy mà đã lớn đến chừng này rồi!
Duệ Tuân mỉm cười lên tiếng, giọng nói âm trầm cùng với cái ngữ điệu mang theo chút già nua, nghe như trưởng bối cảm thán lâu ngày gặp lại cố nhân.
Gã tên Duy kia nghe thấy, lại không bị cái ý vị có điều xa cách ấy ảnh hưởng, cười đến lộ ra hàm răng úa vàng. Vừa cười vừa nói:
- Huynh cũng đã lớn rồi đấy thôi!
Duệ Tuân khẽ động rung, giờ mới nhận ra cái không hợp lẽ trong câu nói vừa nãy của mình, lắc đầu mà cười, nụ cười vốn thủ thỉ lại tươi thêm mấy phần.
- Ai! Là tao hồ đồ. À! Sao mày nhận ra tao?
Duệ Tuân lên tiếng hỏi.
Gã tên Duy gãi gãi cái đầu. Hắn cũng không giải thích được vì sao, chỉ đơn thuần bởi cảm giác, vậy là cứ đứng đấy gãi đầu.
Duệ Tuân nhìn đồng bạn ấu thơ như thế, cũng chỉ có thể cười trừ cho qua. Hắn nào biết bản thân hắn từ bé con cho đến hiện tại, đều có cái khí chất khác xa so với những kẻ bình thường ở cái nơi thôn quê nghèo đói này.
- Mấy năm qua sống khoẻ chứ?
Duệ Tuân cất tiếng hỏi, lấp đi cái vẻ ngượng nghịu đang hiện hữu.
- Coi như là may mắn, bất quá, hơi khó khăn một tí!
Duệ Tuân nghe xong liền thu lại nụ cười, mắt đăm chiêu nhìn đến cái con người tàn tạ trước mặt, thanh âm cất lên tiêu điều thêm mấy phần:
- Tao, mày với đám nhóc trong cái thôn Điều Xá này, đều là cùng nhau cắp mắm trộm khoai mà lớn, cái “hơi” ấy của mày thật sự to lớn như nao sao tao lại không biết!
Gã tên Duy đang khẽ cúi đầu vội ngẩng, chạm đến ánh mắt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm trước mắt mà hơi run run, khoé mắt liền đỏ, thở dài nói:
- Trước kia thực ra vẫn tốt, dù chỉ là thoi thóp, chung quy vẫn sống được. Chỉ là, năm năm trước lũ về, lại lớn khác xa thường lệ, đê kia chịu không nổi. Nhà tan hoang, linh thực bơi theo nước dữ, người bị cuốn đi cũng phải đến cả trăm. Đến lúc lũ qua, còn có thể sống tiếp được đến bây giờ, chính là may mắn!
Duệ Tuân lòng máy động, mặt vẫn là như thế, lại nhìn đến gã đồng bạn như vẫn còn trĩu nặng, nhẹ giọng hỏi tiếp:
- Còn có...?
Gã tên Duy còm kia hít sâu một cái rồi thở mạnh, nghe đến mà não nề, mắt nay đã đỏ hoe, gã ngẩng cao cái đầu lên nhìn trời, giọng run run chực vỡ:
- Thằng Đức bị lũ cuốn chết rồi! Xác cũng chẳng biết nơi nao. Thôn này cũng phải chục người như nó.
Duệ Tuân luôn thấy ánh mắt Duy nhìn hắn có chút buồn bã, chuyện kể ra vẫn là buồn bã, hắn liền biết, đau thương đâu chỉ đơn giản như thế. Vậy ra, bạn ấu thơ của bọn hắn...chết rồi! — QUẢNG CÁO —
Những kí ức xưa kia bỗng ùa về, hơi thở Duệ Tuân dần trở nên gấp gáp, lại mau chóng bình ổn tâm tình, khẽ hỏi:
- Biết lũ về còn không trốn ư?
- Lũ năm ấy nhanh, lại trúng thì linh thực chín, gặt đi không kịp, mọi người đành cắn răng bỏ ruộng. Nhưng mà...đâu phải ai cũng đủ nhẫn tâm vứt bỏ nguồn sống, liền liều chút cơ may, cố gắng mà thu hoạch. Tiếc là, lũ kia nào cho ai cơ hội.
Gã tên Duy nói đến đây, buông liềm, cuốc trên vai chống xuống, người run rẩy khom lại, ôm lấy cán cuốc mà khóc một hồi. Vừa khóc lại vừa nói tiếp:
- Người chết thì đã khổ, người sống cũng là khổ, thậm chí còn khổ hơn. Một vụ mất trắng, mấy vụ sau chính là bán mạng mà bù vào.
Có tiếng nấc nghẹn làm nỗi niềm vất vưởng trên cái cuốc cùn đứt quãng, những khổ đau chôn giấu suốt bao năm theo đó mà lũ lượt giằng xé, làm kẻ yếu lòng không giấu nổi xót xa. Tiếng nấc đi qua, nỗi niềm kia lại tiếp diễn:
- Bao năm chỉ có như thế, bù thế đ*o nào được! Vậy mà thằng Ngô...kia nào nghe, nó bắt đám bần nông một năm ba vụ, tô thuế thì tăng. May sao mấy năm trước mưa thuận gió hoà, cũng không đến nỗi mệt chết. Chỉ là, vụ này nắng gắt, hạn lại gắt gao, linh thực chắc bằng nửa mọi năm, nộp không thể đủ.
Duy nói đến đây liền quỳ sụp xuống, tay lại vẫn ôm chặt, nước mắt rơi dài trên cán cuốc, bần thần nói tiếp:
- Trần bá phụ thương cảnh xót xa, liền đến nhà kia xin chút thương hại. Nhưng mà chẳng xin được thì thôi, đám bất nhân còn nhẫn tâm đánh đập. Đánh đến chết, chết cả Trần bá mẫu luôn rồi!
Duy nói đến đây, lý trí đang nhoè bởi đớn đau chợt rõ, nhận ra điều mình đang thút thít chính là thứ người kia trân quý, vội ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt đang phủ đầy khó tin cùng sợ hãi đứng đó, nước mắt lại tuôn đến dài dòng, gào to nói: