Tương Vọng Đào Hoa

Chương 90



Anh Ngọc thì không nghĩ đơn thuần như Mộng Khuê. Nàng lúc này mỗi ngày đều phải đương đầu với Lê Duy Minh, lại còn vì lấy lòng Lê Duy Minh mà nhọc công bận rộn duyệt qua tấu sớ, đọc hết các bản tấu của quan viên địa phương dâng lên sau đó tuyển chọn ra những tấu chương trọng điểm dâng cho Lê Duy Minh phê duyệt. Thật ra công việc này đối với Anh Ngọc nàng chẳng có chút khó khăn nào. Nàng trước đây xuất thân chính là nhân viên trợ lí hành chính. Công việc của nàng cũng chính là xem duyệt sắp xếp chuẩn bị hồ sơ các loại cho sếp của mình. Bất quá lúc này vị sếp của nàng không chỉ là một giám đốc mà còn đương kim hoàng đế có tên trong lịch sử. Mà vì hoàng đế này cũng thật có chút keo kiệt đi. Muốn bóc lột sức lao động của trợ lí siêu cấp là nàng nhưng một chút địa vị cũng không cho nàng. Nàng mỗi ngày đều phải đến khu mật sự phê hồng. Tấu chương của các triều thần từ nhất phẩm đến cửu phẩm, Lê Duy Minh đều đặc cách cho phép nàng có thể xem qua thế nhưng nàng một chút quyền lực cũng không có. Mà từ khi có nàng phê hồng, áp lực của Lê Duy Minh giảm đi rất nhiều. Nàng trước khi dâng sớ, còn ghi thêm một bảng tóm tắt nội dung chính của sớ. Lê Duy Minh rất nhanh xem được trọng điểm, lại không phải quá mệt nhọc vì xem quá nhiều. Tất nhiên, đối với năng lực này của nàng, Lê Duy Minh vô cùng tán thưởng và xem trọng. Nhưng từ sau trận binh biến của Đỗ Chí, Lê Tông, Lê Duy Minh đều hạn chế không để cho Anh Ngọc tiếp xúc với binh quyền. Anh Ngọc trong lòng thầm xót xa. Lẽ nào nàng muốn bao che cho Nguyễn gia đã khiến Lê Duy Minh cảnh giác nghi ngờ đến nàng?

Trong lòng luôn có áp chế khiến Anh Ngọc uất ức không có chỗ thoát ra. Mộng Khuê chính là nguồn an ủi duy nhất của nàng. Cho nên mỗi khi gặp được nàng ấy, Anh Ngọc đều không tiết chế, bộc lộ hết nhiệt tình cùng say đắm của nàng. Mộng Khuê biết người kia là quá yêu nàng nhưng nếu cứ để mặc người kia càn quấy như thế thật không ổn chút nào. Đang lúc Anh Ngọc còn muốn nhân lúc tình mê ý loạn mà xâm chiếm nàng, Mộng Khuê đột ngột nghiêng người tránh đôi môi công kích của người kia, cũng bắt lại bàn tay tác quái kia, nàng nhỏ nhẹ nói:

- Kì Phong, người đừng...chúng ta...chúng ta cứ như vậy thật sự không tốt lắm. Dù sao thì, người vẫn mang danh là đã có hôn thê. Chúng ta lại như vậy, thiếp cảm thấy thật giống như...vụиɠ ŧяộʍ mà người ta hay nói!

Anh Ngọc đang hăng hái, bị một câu vụиɠ ŧяộʍ của Mộng Khuê làm sực tỉnh. Nàng ngồi ngay lại, nghiêm túc nhìn Mộng Khuê đang thẹn thùng cúi mặt giấu đầu trong lòng mình. Nàng buồn cười, kéo Mộng Khuê ngẩng lên rồi hôn xuống. Nữ nhân đáng yêu này, ra là vẫn bận tâm chuyện nàng vẫn còn hôn ước với Diễm Yên. Anh Ngọc khẽ mỉm cười, ôm trọn lấy cả người Mộng Khuê, bao trong vòng tay mình, ở bên tai nàng khẽ nói:

- Nương tử đáng thương của ta! Ta cũng vì chuyện này mà ngày đêm không yên giấc được đây này. Hoàng thượng nhất định không chịu thu hồi lệnh ban hôn. Ta chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian, sau đó tìm cơ hội thỉnh cầu hoàng thượng. Còn về phần Diễm Yên, ta...ta cũng đã nói cho nàng ấy biết thân phận của mình. Diễm Yên tất nhiên không thể giống như nàng, có thể chấp nhận được ta là nữ nhân. Cho nên, chuyện hủy hôn dù ta không xin, Diễm Yên cũng sẽ thỉnh cầu được hủy hôn với ta. Nàng cố gắng chờ thêm thời gian nữa. Lúc đó, ta sẽ mang lễ đến Đinh phủ cầu thân với nàng.

Anh Ngọc nói xong, bàn tay lại tham lam một bước tiến sâu thêm vào trong áo Mộng Khuê.

Bị Anh Ngọc ôm trong lòng, xoay trở một hồi, Mộng Khuê vô tình phát hiện trên cánh tay Anh Ngọc lại có vết băng bó. Nàng liền lo lắng, vạch tay áo Anh Ngọc lên xem:

- Kì Phong, người lại bị thương sao?

Anh Ngọc cười gượng. Độ này nàng bị thương thường xuyên đến mức không làm sao nhớ nổi trên người hiện có bao nhiêu vết thương. Thấy vẻ mặt lo lắng của Mộng Khuê, nàng yêu thương cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng ấy:

- Ta không sao. Lúc chiều Diễm Yên đến phủ quận công tìm ta...

Mộng Khuê nhìn vết thương của Anh Ngọc đau lòng hỏi:

- Nàng ấy vì chuyện người là nữ nhân liền động thủ với người sao?

Anh Ngọc khẽ lắc đầu, kéo tay áo phủ lại vết thương, đồng thời nâng mặt Mộng Khuê nhìn lên, cản trở tập trung của nàng vào vết thương của mình mà nói:

- Cũng không phải. Nàng ta là nghi ngờ liên quan đến chuyện phụ thân nàng ta ngã bệnh. Còn có chuyện của Nguyễn gia quân. Nói chung là một lời khó nói hết. Ta cũng không kịp giải thích, nàng ấy đã ra tay. Tuy nhiên, nàng ấy vốn muốn là đâm chết ta. Thế nhưng lúc hạ thủ, lại thu tay, chỉ cắt trúng ta một chỗ. Thật ra Diễm Yên là một cô nương tốt. Chỉ là ta cũng chẳng biết nên làm thế nào...

Mộng Khuê nghe Anh Ngọc tận tình tỉ mỉ giải bày. Nàng thật ra đã nghe qua chuyện Đỗ Chí, Lê Tông làm binh biến mưu phản. Mà trước giờ Đỗ Chí, Lê Tông, Nguyễn Chấn tam đại quyền thần đồng thanh đồng khí. Thế nhưng lần này Đỗ Chí, Lê Tông thất thủ, Nguyễn Chấn không hề tham gia lại bệnh nặng liệt người. Binh quyền lại không trao cho nhi tử nào của mình mà lại trao cho một nữ tế tương lai. Rõ ràng là một sự bất thường khiến ai ai cũng nghi hoặc. Mộng Khuê đã từng nghe phụ thân nàng Đinh Tung cùng đại ca Đinh Hiển bàn luận với nhau, đều nói Anh Ngọc chính là tay sai của Lê Duy Minh âm thầm giở độc thủ với Nguyễn Chấn cho nên mới làm trận binh biến của Đỗ Chí, Lê Tông vì Nguyễn gia quân đột nhiên quay đầu giáo mà thảm bại. Trong mắt các triều thần, Lê Duy Minh là hôn quân tàn bạo, nhẫn tâm độc tài. Còn ba vị cố mệnh đại thần Đỗ, Lê, Nguyễn mới thật vì nước vì dân, làm binh biến là vì chính nghĩa. Cho nên khi sự việc thất bại, họ bị xử tội nghiêm hình, tất cả mọi người đều oán giận mà không dám nói. Khắp nơi nơi đều đồn đoán, nói xấu kẻ tên Mạnh Kì Phong thủ đoạn bỉ ổi hạ độc Nguyễn Chấn mới gây ra thế cuộc thảm hại cho ba đại quyền thần. Mộng Khuê không muốn nghĩ gì, chỉ nép đầu vào lòng người mình yêu. Nàng thà chọn làm kẻ ngốc, tin tưởng người ấy sẽ không làm chuyện trái đạo lí. Hoặc giả, nàng tin người ấy cũng vì có nỗi khổ. Một người trọng tình trọng nghĩa, không dám làm việc xấu ác, luôn biết thương tiếc, quí trọng sinh mạng của mọi người, làm sao có thể làm việc bất nhân bất nghĩa bất dung đây?

Anh Ngọc lại thấy Mộng Khuê trầm lặng không nói, nàng nóng ruột trong lòng khẽ lay nhẹ nàng ấy hỏi:

- Mộng Khuê, có phải nàng cũng nghĩ ta hạ độc thủ với Nguyễn Chấn đại nhân? Dùng thủ đoạn để cướp đi binh quyền của ông ấy về tay hoàng thượng hay không?

Mộng Khuê ngước lên nhìn Anh Ngọc, ánh mắt dịu dàng như nước, nàng đưa bàn tay mân mê khuôn mặt hao gầy của người yêu mình, nói:

- Thiếp tin tưởng người. Kì Phong, bất cứ việc gì người làm thiếp đều tin người có nỗi khổ, hoặc là có dụng tâm riêng. Cũng như chuyện của Nguyễn Chấn đại nhân lần này. Mọi người đều nói, chính chàng hạ độc thủ với Nguyễn đại nhân làm ông ấy không tiếp ứng được, khiến cho Đỗ Chí cùng Lê Tông đại nhân mới thất thủ. Nhưng sau khi binh biến xảy ra, các đại nhân Đỗ Chí,Lê Tông đều bị xử trảm cả nhà. Nhưng Nguyễn Chấn đại nhân có quan hệ mật thiết với họ như vậy không hề bị định tội, trái lại Nguyễn gia quân còn lập được công. Thiếp đoán việc ấy mới chính là chuyện tốt người làm!

Anh Ngọc vô cùng vui mừng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Mộng Khuê. Một nữ nhân thông minh lại hiểu nàng đến như thế, nàng còn cầu mong gì hơn?

- Mộng Khuê, có được nương tử như nàng. Ta chết cũng không hối tiếc!

Mộng Khuê mỉm cười, véo nhẹ má Anh Ngọc nói:

- Không được nói linh tinh. Người đã hứa sẽ cùng thiếp đến bạc đầu. Không cho phép người nói chết, càng là không được chết trước thiếp!

Anh Ngọc yêu chết vẻ mặt Mộng Khuê lúc này. Nàng ấy thật nhu tình, thật ngọt ngào đang thể hiện tình ý cùng sự quan tâm với nàng. Trong ánh đèn dầu heo hắt trong khoanh thuyền, dung mạo tuyệt mỹ của Mộng Khuê càng thêm lay động lòng người. Nàng ấy tuy không đẹp nét đẹp nghiêng thành ngã nước, mị hoặc nhân gian khiến người khác nhìn vào hồn phiêu phách lãng như thái hậu Lý Thị Oanh. Cũng không phải nét đẹp chim sa cá lặn, hoa hờn trăng tủi, làm ai ai cũng tán thán được như Diễm Yên. Mộng Khuê có một nét đẹp thuần khiết, trang nghiêm, thanh thoát giống như một vị tiên nữ. Nàng không cao sang, không lộng lẫy, cũng không uy nghi, nổi bật. Nàng chỉ giống như một đóa hoa sen trắng giữa đầm hoang vẫn tỏa hương làm say đắm lòng người. Càng nhìn nàng, tâm tư Anh Ngọc càng ấm áp. Nhớ lại khoảnh khắc lần đầu được nhìn thấy nàng ấy, Anh Ngọc khẽ mỉm cười. Mộng Khuê nàng ấy là nữ bồ tát sống, là tiên nữ trong lòng mà nàng có mơ cũng không dám mơ sẽ có ngày có được nàng ấy thế này!

Mộng Khuê thấy kẻ kia cứ ôm nàng mà cười múm mím một mình, vẻ mặt thật gian trá. Nàng nhẹ véo một cái vào đùi Anh Ngọc nói:

- Đáng ghét! Người lại điều xấu gì đấy?

Anh Ngọc chợt cúi đầu xuống, nhìn mỹ nhân trong lòng mình, ánh mắt nàng nóng rực như muốn thiêu đốt, hòa tan cùng nữ nhân bên dưới. Nàng áp môi thật sát đến môi Mộng Khuê rủ rỉ:

- Ta nghĩ ta muốn mãi mãi cùng với nàng như thế này này...

Anh Ngọc vừa nói, bàn tay cũng thêm xấu xa lần lượt tháo ra y phục của Mộng Khuê. Mộng Khuê đỏ bừng mặt, vừa thủ vừa tránh thẹn thùng quẫn bách đẩy tay Anh Ngọc mắng yêu:

- Người xấu xa! Không muốn đâu. Đừng có chạm vào thiếp...không...a...ưʍ...

Nhìn Mộng Khuê mệt mỏi lả đi, thiếp trong vòng tay của mình, Anh Ngọc cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nàng ôm mỹ nhân trong lòng, khẽ xoay trở muốn tìm tư thế thoải mái cùng ngủ thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi to. Không, là tiếng quát tháo to:

- Mạnh Kì Phong, ngươi ra đây cho ta!

Anh Ngọc giật mình, nhìn sang Mộng khuê cũng khẽ giật giật khóe mi. Nhưng có lẽ sau một hồi bị dày vò, khí lực của nàng đã cạn kiệt, muốn tỉnh cũng không tỉnh nổi. Anh Ngọc mỉm cười, thật là muốn yêu chết nàng lúc này mất thôi! Nàng hôn nhẹ lên môi Mộng Khuê rồi đứng dậy, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi chỉnh tốt y phục của bản thân bước ra ngoài.

Lúc nàng đứng trên mũi thuyền, nhìn thấy binh sĩ đang chặn các thuyền hoa trên sông mà tra xét. Nàng hoang mang, không biết là ai lại nửa đêm muốn tìm nàng mà phải huy động lực lượng đông đến như vậy đây? Anh Ngọc nhìn nhìn một lúc thì phát hiện ra Thần Vũ quân, phó thống lĩnh Đinh Hiển. Còn có phía sau y, chính là Đinh Tung đại nhân ánh mắt lo lắng thăm dò nhìn vào từng chiếc thuyền hoa. Anh Ngọc than thầm trong bụng. Nếu để Đinh Tung đại nhân tìm thấy Mộng Khuê cùng nàng trên thuyền thế này thì hẳn là sẽ nổi giận đến chết người mất! Quân Thần Vũ chặn cả khúc sông này, xông vào từng thuyền tra xét, kiểu gì cũng sẽ xét đến thuyền của nàng và Mộng Khuê. Nàng nghĩ nghĩ, tuyệt đối không thể để Đinh Tung tìm thấy Mộng Khuê. Nàng liền bảo phu thuyền:

- Lão bá, phiền ngài giúp ta lái thuyền sang bên đó, lẫn vào đám thuyền hoa kia. Sau đó, ẩn thuyền vào bên trong một chút. Còn lại, ta sẽ lo liệu!

Lão phu thuyền gật đầu, cũng nhanh chóng lái thuyền lẫn vào bên trong các thuyền hoa. Anh Ngọc cũng nhảy lên một thuyền hoa khác, sau đó tay ôm tay nắm mấy cô nương trên thuyền hoa kia, cố ý làm cho phía Thần Vũ quân nhìn thấy. Thần Vũ quân nhìn thấy nàng liền quay sang Đinh Hiển và Đinh Tung hỏi ý. Đinh Tung liền bảo Thần Vũ quân xua thuyền đi đến cạnh thuyền hoa của Anh Ngọc đang đứng. Lão bước lên thuyền liền xông đến trước mặt Anh Ngọc cao giọng hỏi:

- Mạnh Kì Phong, ngươi nói, ngươi dụ dỗ nữ nhi của ta đi đâu rồi?

Anh Ngọc đang tay ôm tay ấp hai mỹ nữ, bị Đinh Tung hỏi nàng làm như giật mình, buông hai mỹ nhân ra, bước lên lễ độ chào Đinh Tung đại nhân:

- À, thì ra là Đinh thái phó! Mạnh Kì Phong tham kiến thái phó! Tham kiến Đinh phó thống lĩnh!

Đinh Hiển nhìn Anh Ngọc, lại nhìn sang hai mỹ nữ lúc nãy nàng ôm ấp, ánh mắt vô cùng phức tạp, cũng không đáp lời.

Đinh Tung phất tay, giọng lạnh nhạt gắt:

- Mạnh Kì Phong, lão phu không muốn nói nhiều. Liễu Ngọc tì nữ nhà ta nói ngươi đã dụ dỗ, mang nữ nhi của ta đi. Ngươi nói mau, ngươi giấu Mộng Khuê ở đâu? Ngươi đừng nghĩ ngươi được lòng hoàng thượng thì có thể mặc tình công nhiên làm bậy. Ngươi muốn gây sự với ai cũng được. Nhưng nếu còn muốn phá nữ nhi của ta, ta có sá mạng già này cũng không để ngươi bình yên!

Anh Ngọc nhướng mi mắt, tay gãi gãi sau đầu che giấu bối rối, nàng lấy khí độ điềm tĩnh nhất, nhỏ nhẹ nói:

- Bẩm Đinh thái phó! Kì Phong và Mộng Khuê vốn là... bằng hữu tốt. Người như thế nào lại nghĩ Kì Phong muốn gây sự, phá hoại nàng ấy đây?

Đinh Tung trừng to mắt nhìn sang, trong ánh mắt ngập tràn lửa giận nhưng vẫn cố kiềm nén nói:

- Ngươi...Ta biết ngươi có ơn cứu giúp nữ nhi của ta. Còn đưa nó từ Phồn An về đây. Nhưng đại ân của ngươi, lão có thể làm mọi cách để đáp trả. Còn về phần nữ nhi của ta, thỉnh Mạnh quận công ngươi đại nhân đại lượng buông tha cho nó. Thân phận của ngươi...hừ. Mạnh quận công, hi vọng ngài thật sự xem nữ nhi của ta là bằng hữu tốt. Ngài để cho Mộng Khuê nhà ta được bình yên.

Anh Ngọc hít thở một hơi thật sâu, nhìn thẳng Đinh Tung thành khẩn nói:

- Đinh thái phó, Mộng Khuê và ta...

Đinh Tung cắt ngang:

- Ta không cần biết ngài và Mộng Khuê từng có chuyện gì. Ta không muốn ngài tiếp tục dây dưa phiền lụy tới nữ nhi của ta. Mạnh quận công, ngài...ngài đã không còn là nam nhân nhưng vẫn có hôn ước với Nguyễn cửu tiểu thư, quí nữ nổi danh kinh thành. Ngài có hồng phúc lớn như thế, cũng nên biết đủ. Nữ nhi của ta dù có phải làm ni cô, hoặc là cả đời không gả được ta cũng không muốn phiền Mạnh quận công ngài lo tới. Thỉnh ngài sau này đừng tìm đến con của ta!

Đinh Tung nói xong, liền quay lưng đi. Đinh Hiển cũng hạ lệnh thu quân. Trước khi rút đi, gã cũng nhìn nhìn Anh Ngọc nửa muốn nói lại nửa không, cuối cùng thì cũng bỏ đi theo phụ thân. Anh Ngọc nhìn theo bóng lưng Đinh Tung, không hiểu sao nàng có cảm giác trong lòng lại nặng thêm một gánh. Cho đến cùng, nàng và Mộng Khuê là nghiệt duyên làm sao mà từ Lê Duy Minh, Lý thái hậu, Mạnh phu nhân, bây giờ cả Đinh Tung đại nhân đều muốn cản trở? Mà không chỉ là bấy nhiêu người cản trở, Anh Ngọc có cảm giác được hai nàng ở bên nhau luôn luôn phải đối diện với cái nhìn ghét bỏ khinh thường của bao nhiêu người. Anh Ngọc cười khổ. Chẳng lẽ là bởi vì nàng thân phận thái giám hay sao? Nhưng nếu thiên hạ biết ra nàng lại chính là một nữ nhân không biết sẽ còn nhìn nàng và Mộng Khuê kì thị đến mức độ nào nữa? Nàng thở dài, thật sự bị áp bức đến cùng khổ, một bước cũng khó đi nhưng lại không thể làm sao thoát ra được.

Trở về thuyền, nàng nằm xuống cạnh bên Mộng Khuê. Nhìn nữ nhân mình yêu thương an tĩnh ngủ say như một tiểu thiên thần. Nàng khẽ thở dài thầm lặng: "Khoảnh khắc êm đềm này sẽ được bao lâu đây? Mộng Khuê, ta thật không biết phải mang giấu nào ở nơi nào cho thật cẩn mật!"