Tương Vọng Đào Hoa

Chương 91



Lê Duy Khải chễm chệ ngồi trên ghế giữa phòng nàng, vừa nhãn nhã rót trà vừa nhướng mày cười cười với Anh Ngọc. Anh Ngọc nhận thấy không phải kẻ địch, nàng thu lại nỏ nhưng vẫn cảnh giác gắt gao nhìn Lê Duy Khải, giọng bất mãn hỏi:

- Cát vương, ngài đang trốn ở phủ của ta, nên biết an phận mà ở yên trong thư phòng. Ngài chạy đến đây làm gì? Còn có...ngài vào phòng lúc nào?

Lê Duy Khải mỉm cười, vừa mân mê chiếc chung trên tay vừa lơ đễnh nói:

- Bổn vương không đợi được câu trả lời của ngươi cho nên nóng lòng đến tìm ngươi. Chẳng ngờ, ngươi như vậy lại hồng hạnh xuất tường, hại ta ở đây chờ ngươi cả đêm. Bây giờ còn bắt lỗi ta không an phận hay sao?

Anh Ngọc trợn trừng mắt với Lê Duy Khải. Vương gia, ngài không có chuyện gì làm, đêm qua không ngủ lại sang phòng ta chờ ta cả đêm ư? Ngài cũng thật là...rãnh nha! Nàng sực nhớ lại câu kia, liền to mắt, nghiến răng hỏi:

- Vương gia, ngài đây là muốn nhờ cậy ta giúp ngài. Ngài lại không ngừng khó dễ quấy nhiễu ta? Ta có lòng nhắc nhở với ngài, đây là phủ của ta nhưng người trong phủ đều là hoàng thượng phân bổ đến. Ngài cứ mặc nhiên ra vào, ngài bị phát hiện thì không nói, lại liên lụy cả ta. Còn có, đây là phủ quận công của ta, ta là nam chủ nhân, lí nào lại nói ta hồng hạnh xuất tường được?

Lê Duy Khải cợt nhã nheo mắt nhìn nàng một lượt rồi nói:

- Hóa ra ngươi giả nam nhân lâu ngày, thật sự nghĩ mình làm nam nhân thật sao? Nam chủ nhân? Ha ha! Cười chết ta.

Anh Ngọc vừa muốn phát cáu nhưng chợt nghĩ đến một chuyện, nàng nghiêm túc đắn đo trong giây lát rồi bước lên ngồi vào ghế đối diện Lê Duy Khải nói:

- Nếu ta đồng ý giúp ngài, đổi lại, ngài sẽ hứa với ta ba điều?

Lê Duy Khải hơi bất ngờ trước sự đột ngột của nàng. Trước đêm, y dùng đủ lời ngon ngọt, đủ cách hứa hẹn nàng đều không hứa sẽ giúp. Bây giờ qua một đêm liền đồng ý, chắc không phải ba điều kiện quá đáng đó chứ? Lê Duy Khải tần ngần giây lát, hỏi:

- Ba điều gì?

Anh Ngọc mỉm cười, ra vẻ tinh quái nói:

- Sang thư phòng đi! Phải có giấy bút làm chứng mới được.

Nàng đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn quanh quẫn xem không thấy ai rồi quay lại ngoắc tay ra hiệu cho Lê Duy Khải. Lê Duy Khải có bất mãn mà không nói được, buộc lòng phải lựng thựng bước theo sau nàng.

Trên lầu Vọng Phong, Trần Thị Oanh trong bộ dạng nam trang tay ôm bình rượu tự uống rượu sầu, chuốc say chính mình. Lầu Vọng Phong lúc này rất đông khách. Trước mắt mọi người, Trần Hòa Nghĩa và Trần Thị Oanh đành đóng giả thân phận chú cháu với nhau. Trần Hòa Nghĩa nói với mọi người lão không có con cho nên người cháu Trần Anh sẽ là kế thừa của lão. Tuy nhiên, những tiểu nhị và người làm trong Vọng Phong lầu đều biết ông chủ Trần này đối với vị cháu trai Trần Anh kia thật sự quá khiêm nhường, thậm chí còn kính cẩn quá nữa kia. Dù là vậy, cũng không ai dám nói ra nói vào, cùng lắm thì cũng rất hiếu kì, đồng thời cũng thầm ngưỡng mộ Trần Anh công tử sao lại có phúc phận, có được người chú tốt như thế?

Lúc này, Trần Hòa Nghĩa với thân phận ông chủ, phải chạy đôn chạy đáo vừa mời tiếp lại phải lo tính tiền, nhưng đôi mắt già nua của lão vẫn không an lòng nhìn về phía vị "công tử, cháu trai" của mình. Bình rượu thứ ba đã hết, Trần Thị Oanh nửa nằm nửa ngồi, tay chống trên bàn, nghiêng nghiêng cố trút nước rượu trong bình ra nhưng không được. Nàng oán giận hét to:

- Lấy thêm rượu cho ta!

Mấy tiểu nhị phục vụ trong quán thấy "công tử" đã say khước mà vẫn đòi thêm rượu, không biết làm thế nào, đành lo lắng nhìn vào ông chủ chờ chỉ thị. Trần Hòa Nghĩa thấy vậy, cũng bỏ cả bàn tính đi về phía Trần Oanh, khẽ gọi:

- Tiểu...Tiểu Anh! Ngươi uống nhiều rồi. Mau, ta dìu ngươi về phòng nghỉ!

Lão nói xong, cũng đưa tay nâng nàng lên. Trần Oanh vung tay gạt ra, to giọng quát:

- Buông ta ra, ta còn chưa say! Ngươi mặc kệ ta đi! Khốn kiếp, Mạnh Kì Phong ngươi là đồ khốn kiếp! Ngươi dám bỏ mặc ta! Ngươi dám nói những lời tuyệt tình như vậy với ta...ta...ta hận chết ngươi!

Nàng nói xong cũng vung tay gạt phăng bình rượu trên bàn xuống. Trần Hòa Nghĩa thở dài, "Mạnh Kì Phong kia thật sự đáng chết! Không biết ả nói gì với tiểu thư, khiến tiểu thư thương tâm đến như thế? Hừ! Để ta gặp lại ngươi, ta sẽ đánh cho ngươi thành đầu heo!"

Trần Hòa Nghĩa một bên nâng vai, một bên dìu hông muốn đưa Trần Thị Oanh vào trong nghỉ. Nào ngờ đi chưa được hai bước, nàng bất chợt vùng ra khỏi tay gã, sau đó chạy nhanh đến thành lan can trên lầu, từ trên cao mà nôn thốc xuống. Trần Hòa Nghĩa muốn kêu trời. Thật may là bên dưới không có người. Nếu chẳng may...trúng phải ai đó lại sinh ra thưa kiện đưa lên quan phủ thì khổ. Lão đưa tay vuốt ngực, thở phù một tiếng may mắn. Thân phận của lão và Trần Thị Oanh đến giờ phút này vẫn thật sự chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nàng lại cương quyết không chịu rời khỏi kinh thành, đòi ở lại để đợi Mạnh Kì Phong. Bây giờ đợi được người rồi, lại thương tâm thành ra thế này.

Trần Hòa Nghĩa cười khổ. Tiểu thư từ khi gặp được Mạnh Kì Phong, người không còn giống là một thái hậu, cũng không phải là tiểu thư Trần Thị Oanh ngày xưa của lão. Mà nàng bây giờ chính là một tiểu cô nương đắm chìm trong tình yêu mù quáng. Còn tình yêu của nàng sao, cũng quá là khó tin đi. Nàng lại yêu điên cuồng, yêu bất chấp với một nữ nhân tuổi còn bé hơn cả con của nàng nữa! Là một lão nô tận tụy trung thành cả đời, Trần Hòa Nghĩa không dám hỏi, không dám can thiệp hay khuyên ngăn gì chuyện của tiểu thư cả. Thế nhưng, tiểu thư vì một người không yêu mình đã mạo hiểm đưa mình vào nơi hiểm nguy mà còn bị dằn vặt thế này. Lão thật sự không thể đứng nhìn được nữa. Xem ra lần này, lão phải đi gặp Mạnh Kì Phong kia nói chuyện thôi.

Trần Hòa Nghĩa còn đang bận tâm suy nghĩ thì Trần Thị Oanh bất chợt ngẩn người nhìn xuống đường, sau đó bất ngờ gọi to:

- Kì Phong! Ngươi đừng đi!

Nói xong, nàng cũng chạy thật nhanh xuống lầu.

Trần Hòa Nghĩa ngơ ngác nhìn theo. Mạnh Kì Phong nơi nào? Tiểu thư không phải say quá hoa mắt đó chứ? Lão quay sang tiểu nhị đứng dưới lầu vẫy:

- Mau, đuổi theo, giữ công tử lại!

Trần Thị Oanh chạy thẳng xuống đường, không kịp nhìn kĩ đã lao thẳng vào dáng người mà lúc ở trên lầu nàng vô tình nhìn thấy giống với Anh Ngọc. Chỉ thấy người đó hoảng sợ, đẩy nàng ra kêu toáng lên:

- A di đà phật! Thí chủ, xin người giữ lễ!

Trần Thị Oanh bị đẩy ngả xuống đất, lúc này mới nhìn kĩ lại vị trước mắt đây ra là một ni cô! Nàng hít thở thật khó khăn, một tay đỡ đầu đau như búa bổ của mình, mắt vẫn căng ra, nhìn thật kĩ vị trước mặt hỏi lại:

- Ngươi thật không phải Kì Phong sao? Kì Phong, ngươi thật nhẫn tâm không quay lại gặp ta sao? Mạnh Kì Phong...!

Lúc nàng đau đớn giằng xé, hét to ba chữ Mạnh Kì Phong, vị ni cô trước mắt bất ngờ cũng nhớ đến một người, lúc đó người đó cũng ở trước mặt nàng xưng rõ họ tên là Mạnh Kì Phong. Vị ni cô bất ngờ kích động, chạy đến níu áo Trần Thị Oanh hỏi:

- Công tử! Ngươi quen biết với Mạnh Kì Phong sao? Người có thể đưa ta đến gặp người ấy có được không? Công tử, người giúp ta, giúp ta đi!

Trần Thị Oanh say đến ngất ngư nhưng bị vị ni cô này níu kéo một hồi, nàng cũng trấn tỉnh được một chút. Nàng nhướng mày, chỉ lên lầu nói:

- Ngươi cũng muốn gặp Mạnh Kì Phong? Cùng ta lên lầu rồi nói!

Trần Hòa Nghĩa cùng tiểu nhị chạy đến đỡ Trần Thị Oanh. Trần Thị Oanh ra bộ dạng bất cần khoát tay gạt ra, lại quay sang ni cô phía sau. Thấy vị ni cô kia còn ngần ngại, nàng nhíu mày hỏi:

- Ngươi không đi? Không muốn gặp Mạnh Kì Phong nữa sao? Hửm?

Trần Hòa Nghĩa mắt tròn mắt dẹt hết nhìn Trần Thị Oanh rồi nhìn vị ni cô. Vị ni cô hết nhìn nàng rồi lại nhìn sang Trần Hòa Nghĩa, ái ngại nói:

- Công tử, bần ni là người xuất gia, nơi đây lại là tửu lầu...A di đà phật! Công tử, thỉnh ngài có thể qua quán trà bên đối diện có được không?

Trần Thị Oanh thì say khướt mất rồi, cũng không đủ tinh nhạy để nhìn theo hướng ni cô kia nói. Nàng nheo nheo mắt nhìn Trần Hòa Nghĩa ý bảo lão đáp thay rồi thản nhiên bỏ lên lầu trước. Trần Hòa Nghĩa nhìn sang quán trà kia. Chỉ là một quán trà ven đường, không nơi che chắn thật sự không thích hợp để "công tử" nhà lão đến đó. Lão bất đắc dĩ bước đến chắp tay nói với vị ni cô:

- Sư cô! Ngài nếu thật muốn tiếp chuyện với Tiểu Anh nhà chúng ta, bên trong quán vẫn còn phòng trống. Thỉnh ngài vào trong nói chuyện.

Vị ni cô kia đắn đo giây lát. Nơi này là tửu quán, vị công tử kia là nam nhân, ông chủ này lại muốn nàng vào phòng trống trò chuyện với công tử kia sao? Nàng nhìn lại mình, thật sự là không thích hợp đến những nơi này. Nhưng mà nghĩ lại...Mạnh Kì Phong, nàng thật muốn gặp lại người này. Vị công tử trong kia mặt mũi đoan chính, còn ông chủ này cũng đường hoàng đỉnh đạc, chắc là không phải người xấu đâu. Huống chi, nàng cũng không phải tiểu cô nương mới lớn. Nàng vừa là quả phụ hơn ba mươi tuổi, lại còn là một ni cô...Nàng thở dài, gạt hết những bâng khuâng ra bên ngoài, chắp tay niệm thầm trong lòng:

- A di đà phật! Phật tổ thương xót! Diệu Ân vì muốn tìm lại nữ nhi, đành phải liều thử một lần! Cầu phật tổ phù hộ cho con!

Trong phòng của Trần Thị Oanh, ni cô Diệu Ân vừa bước vào, liền đã thấy Trần Thị Oanh uy nghiêm chễm chệ ngồi bên bàn, ung dung rót rượu uống. Nàng đứng cách một khoảng với Trần Thị Oanh, chắp tay hướng nàng nói:

- A di đà phật! Công tử, ngài là người quen của Mạnh Kì Phong sao? Cầu ngài, ngài giúp ta gặp được người ấy có được không?

Trần Thị Oanh khẽ nhướng đôi mày liễu lên cao, cũng rót ra thêm một chung rượu đưa đến trước mặt Diệu Ân nói:

- Ngươi uống hết chung rượu này đi, ta sẽ nói với ngươi!

Diệu Ân biến sắc, vội lắc đầu, xua tay nói:

- A di đà phật! Công tử, bần ni là người xuất gia...

Trần Thị Oanh gắt lên cắt lời:

- Người xuất gia mà đi tìm Mạnh Kì Phong? Ngươi không uống thì cút đi! Muốn nói chuyện với ta, mà ngay cả một chút thành thật cũng không có!

Diệu Ân hoang mang nhìn vị "công tử" trước mặt mình. Người này hẳn là say rồi. Nhưng y chắc phải thật rất quen biết với Mạnh Kì Phong, nếu không cũng sẽ không y sẽ không thân thiết đến mức say rượu cũng gọi tên người này. Ấy nhưng mà nàng là một ni cô, công tử vì sao lại ép nàng phải uống rượu? Công tử muốn điều gì đây?

Trần Thị Oanh vừa uống, vừa chán ghét lườm lườm Diệu Ân sau đó nóng nảy cao giọng gắt lên:

- Ngươi không uống thì cút đi ngay! Đừng làm phiền nhã hứng của ta! Mạnh Kì Phong, ngươi có bản lĩnh thì tự đi mà tìm hắn!

Diệu Ân bị quát, vội giật mình một cái. Nhưng nàng nghĩ nghĩ, nàng bản thân không phải là người ở kinh thành, lại còn là một ni cô, muốn tìm một người ở kinh thành thật không dễ dầu gì. Huống chi người đó còn xưng là một quận công. Nàng không chỉ muốn tìm, mà còn muốn tiếp xúc y. Thật sự không còn cách nào, chỉ đành...hi vọng vào vị công tử trước mặt này thôi.

Diệu Ân nghĩ xong, liền hạ quyết tâm bước lên một bước, bưng lấy chung rượu trong lòng thầm khấn nguyện xin phật tổ tha tội rồi uống cạn. Trần Thị Oanh nhướng mi nhìn thấy nàng đã uống, khẽ nhếch một nụ cười giảo hoạt, lại rót thêm cho nàng một chung.

- Ngươi nói xem, ngươi là một ni cô, có quan hệ gì với Mạnh Kì Phong?

Trong lòng Trần Thị Oanh lại âm thầm chửi rũa: "Mạnh Kì Phong chết tiệt! Một nữ nhân mà gieo duyên oan nghiệt với nữ nhân khắp nơi. Đến cả ni cô cũng không bỏ qua thì thật sự...đồ chết bầm, chết giẫm!"

Diệu Ân ngại ngần ngồi xuống, thận trọng từng lời nói ra với Trần Thị Oanh:

- Bẩm công tử, bần ni...thật ra từng có một nữ nhi...

- -------

Trong phòng Nguyễn Chấn, Nguyễn đại nhân sắc mặt tái nhợt, toàn thân bất động nằm trên giường. Diễm Yên ngồi một bên, vừa cẩn thận lau mặt chăm sóc cho phụ thân, vừa xót xa nhìn cha già bi thảm như thế.

Từ lúc ngã bệnh, Nguyễn Chấn đại nhân sa sút nghiêm trọng. Chỉ trong mấy ngày, ông hốc hác đến độ chỉ còn da bọc xương. Nguyễn phủ cũng từ sau ngày binh biến thất bại của Đỗ Chấn, Lê Tông, tuy rằng không ai trong Nguyễn phủ bị bắt tội nhưng hoàng thượng cũng hạ lệnh cho người giám sát, giống như đang giam lỏng với Nguyễn phủ. Thập Nhị, Thập Ngũ, Thập Lục cũng bị hoàng thượng điều đến phụ trách coi gác hoàng lăng. Thực chất cũng là muốn giam lỏng ba vị công tử của Nguyễn gia, phòng ngừa Nguyễn gia là võ tướng thế gia, nếu để lại thiếu tướng quân trong phủ sẽ có thể khởi tâm làm loạn. Cả Nguyễn phủ trong phút chốc lại trở nên bi ai vô hạn. Tất cả đều do tên khốn kiếp kia gây ra! Diễm Yên nhìn phụ thân như thế, lại nghĩ đến các vị ca ca, nghĩ đến Nguyễn gia quân, nàng không khỏi nổi lên hận ý. Nhưng nàng càng căm hận, trong tâm lại càng đau thắt đi. Nàng nắm chặt khăn trong tay, lau khóe miệng bị dính nước bọt do không thể làm chủ được cơ miệng của mình của phụ thân, nước mắt nàng rơi xuống, nàng nghẹn ngào, oán hận nghiến răng nói:

- Phụ thân, người yên tâm! Mạnh Kì Phong đối với Nguyễn gia ta như thế, Diễm Yên sẽ không để yên cho hắn. Con nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết, phải đau đớn tột cùng, thân bại danh liệt!

Nguyễn Chấn nằm đó, nghe nữ nhi mình nói, lại thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của nàng. Ông bất chợt kích động, liên tục run rẩy, vừa trợn to mắt lắc đầu vừa kêu hơ hơ được mấy tiếng. Diễm Yên cũng bàng hoàng, vội gọi người mời đại phu đến.

Tại Thư Thuyệŧ quán, một đạo sĩ ngồi xếp bằng bên pháp đàn, trên tay còn cầm phất trần, mắt nhắm lại, miệng đang chú niệm thần chú. Một tử y cô nương bước vào, đặt một chiếc khăn dính máu và một tờ giấy lên bàn trước mặt đạo sĩ nói:

- Đây là vải dính máu và bát tự sinh thần của người đó. Đạo nhân, ngài thật sự có thể giúp ta, khiến cho người ấy cả đời phải trói buộc cùng ta, mãi mãi không thể xa rời sao?

Đạo sĩ mở mắt ra, nhìn vào mảnh vải máu trên bàn, môi nhếch ra một nụ cười nhàn nhạt:

- Thí chủ, nếu đã muốn làm thì không nên nghi ngờ, càng là không nên hối hận. Vị tình lang đó của nàng và nàng chỉ có duyên, không có phận. Nàng muốn ta thay đổi mệnh của hai người, thật không phải đơn giản đâu. Huống hồ chi, hắn còn một lòng một dạ trao tâm cho một nữ nhân khác. Muốn thu lại tâm của hắn, thật không dễ dàng gì!

Tử y cô nương cao giọng gắt lên:

- Ta không cần biết, dù bất cứ biện pháp nào. Ta muốn hắn và nữ nhân họ Đinh đó vĩnh viễn không được bình yên. Ở bên cạnh hắn chỉ có thể là ta mà thôi!

Nàng nói xong, cũng mang ra một túi bạc nén có gần năm trăm lạng đặt trên bàn cho đạo nhân. Đạo nhân mỉm cười sau đó đứng dậy, từ trên bàn lấy ra một lọ thuốc nhỏ, sau đó đứng trước pháp đàn, mở nắp lọ thuốc, chú nguyện gì đó rồi đậy nắp lọ thuốc trao cho tử y cô nương nói:

- Mang thuốc này hòa vào rượu của người ấy, ngươi sẽ được như ý nguyện!

- -----

Tại khu mật sự, Anh Ngọc đang thảo luận cùng Tào thị lang của binh bộ. Vị Tào thị lang này quản lí kho vũ khí quân dụng của triều đình. Nhân lúc đến khu mật sự dâng sớ thỉnh cầu việc bổ sung thêm súng hỏa vào kho vũ khí đã gặp Anh Ngọc ở đó. Vốn là khu mật viện sự là nơi giải quyết công việc quan trọng của triều đình, là nơi lưu trữ rất nhiều tư liệu quan trọng từ nhiều đời vua đến nay. Người lui tới không phải nhất phẩm cũng phải tam phẩm đương triều, đảm trách trọng nhiệm mới được đến. Còn vị Mạnh quận công này, từ sau khi Đỗ Chí đại nhân bị xử trảm, Lê Duy Minh không thông không báo, tùy tiện sai thái giám Lữ Vệ đưa nàng đến đó, ngồi vào vị trí mà ngày trước Đỗ Chí đại nhân đã ngồi để làm đúng việc mà ông ta từng làm, phê hồng tấu chương trước khi trình dâng cho hoàng thượng. Cả triều thần có thể ấm ức mà không dám nói. Vị Mạnh quận công này không công không tích, không quyền không uy, cũng không có đảm trách chức vị trong hàn lâm viện, hơn nữa còn là một thiếu niên tuổi trẻ, y vốn không có tư cách lại ngồi vào vị trí trọng thần để đọc tấu lược qua tấu chương. Như thế thì còn gì là triều đình, còn gì là quân kỉ quốc pháp nữa?

Chỉ nhưng vị Mạnh quận công này đến khu mật viện sự làm việc thật sự nhàn nhã nhưng lại thành tựu hơn người ta tưởng tượng rất nhiều. Cả một khu mật viện như thế, sổ sách, lưu kí, bút kí chất thành núi. Tấu chương, sớ dâng cũng ra vào liên tục, muốn chọn lọc sắp xếp không dễ dàng gì. Ngày đầu, Anh Ngọc cũng muốn nổ đom đóm mắt khi nhìn thấy một núi sách trước mặt. Nhưng nàng cũng không ngốc đến tự mình đọc từng quyển. Nàng giao phó cho các thuộc hạ phân loại sách, sau đó sắp xếp lại hết theo mục, loại và ngày tháng. Về phần nàng, Lê Duy Minh giao cho nàng phụ trách phê hồng tấu chương, tất nhiên nàng không dám để người khác tùy ý động tay vào việc trọng đại ấy được. Nàng phải tự mình xem qua từng quyền, sau đó ghi ghép lại trọng điểm của từng quyển ra giấy riêng. Khi dâng lên cho Lê Duy Minh. Lê Duy Minh sẽ xem qua ghi chép của nàng trước rồi mới tùy chọn mà mở xem các tấu chương trước mặt. Có những tấu chương hắn vốn không cần xem qua nhưng nhờ được Anh Ngọc đã ghi lại cẩn thận cho nên hắn đọc lướt vẫn có thể hiểu rõ.

Các đại thần vốn rất hiềm tị nàng do lo lắng nàng được quyền lọc qua tấu chương, ngộ nhỡ nàng vô ý hữu ý sẽ bỏ qua tấu chương của họ thì thật là hỏng việc. Thế nhưng mấy lần lên thượng triều, Lê Duy Minh từng việc nhỏ cũng có thể nhớ rõ mà nêu ra. So với lúc Đỗ Chí còn đảm nhiệm phê hồng, có vẻ Mạnh Kì Phong làm việc còn tỉ mỉ và chu đáo hơn. Các đại thần vốn đã hẹn nhau sẽ thỉnh tấu xin định tội Mạnh Kì Phong, loại nàng khỏi khu mật sự, nhưng sau buổi thượng triều xong ai nấy đều không nhắc đến. Lê Duy Minh đương nhiên rất hài lòng chuyện này. Vừa tan triều, hắn liền cùng Lữ Vệ đến khu mật sự tìm Anh Ngọc.

Anh Ngọc vẽ vẽ mấy nét mô phỏng các linh kiện trong súng hỏa mà kiếp trước nàng biết được rồi đưa cho Tào thị lang. Tào thị lang nhìn nhìn sau đó gật đầu tán thưởng:

- Được, ta sẽ sai thợ mô phỏng theo những hình vẽ này, cải biến lại một khẩu súng. Mạnh quận công, không ngờ ngài còn trẻ như vậy lại là một bác học đa tài. Cả những chuyện phức tạp như cấu tạo súng hỏa ngài cũng biết.

Anh Ngọc mỉm cười:

- Ta chỉ vô tình nghĩ ra thôi, cũng không biết có dùng được hay không? Tào đại nhân đừng khen ngợi như thế sẽ khiến ta kiêu ngạo mất!

Lê Duy Minh từ bên ngoài bước vào, vừa nghe nàng nói liền chen miệng hỏi:

- Là ai được khen mà kiêu ngạo đấy?

Anh Ngọc và Tào thị lang nghe tiếng hoàng thượng vội quì xuống hành lễ. Lê Duy Minh phất tay miễn lễ rồi nhìn nhìn một lượt quanh phòng, cảm thán nói:

- Mạnh khanh gia, khanh đến khu mật sự này còn chưa đến mười ngày, đã khiến nơi này có một bộ dạng mới rồi nhỉ? Quả nhiên trẫm không dùng sai người. Mạnh ái khanh, khanh thật sự rất khá!

Anh Ngọc gượng cười, chắp tay nói:

- Tạ ơn hoàng thượng tin cậy. Thần chỉ là làm tốt bổn phận nên làm.

Tào thị lang thấy hoàng thượng xem trọng Anh Ngọc, cũng nhân tiện chêm vào vài lời vuốt theo:

- Bẩm hoàng thượng, Mạnh quận công quả thật là một kì tài trời ban cho Thiên Nam quốc chúng ta. Hoàng thượng người xem, mật sự khu trước giờ sách và văn kiện chất thành núi, người làm không xuể việc. Nhưng từ khi quận công đến, đều bố trí đâu ra đó. Bây giờ bất cứ muốn tìm một tư liệu nào, chỉ việc nhìn theo sắp xếp ghi trên các mục đầu kệ là có thể ứng vào tìm ra ngay. Chẳng những vậy, ngài ấy còn rất thông thạo kiến thức liên quan đến binh bộ. Hoàng thượng người xem, đây là tranh vẽ các trang bị, vũ khí mà Mạnh quận công nghĩ ra. Ngay cả cấu tạo súng hỏa, ngài ấy cũng biết nữa.

Lê Duy Minh cao hứng nhìn Anh Ngọc gật gù khen:

- Khá lắm Mạnh ái khanh! Khanh ưu tú như thế, khanh nói xem, trẫm phải dùng khanh như thế nào mới không cô phụ khanh đây?

Anh Ngọc nói thầm: "Không muốn phụ tôi thì giao cho tôi quyền thống lĩnh vài vạn quân đi!". Ngoài mặt thì nàng làm như khiêm tốn, cười gượng bảo:

- Hoàng thượng đối với hạ thần ơn trọng như núi. Kì Phong cống hết sức mình, chỉ muốn thể hiện lòng trung với người mà thôi!

Nàng vừa nói, vừa liếc mắt sang Lữ Vệ, ý như muốn nhờ: "Nói giùm tôi ít lời đi!". Chỉ tội cho Lữ Vệ, dù đã hiểu ý nàng nhưng do lần trước miệng nhanh lỡ lời đã bị Lê Du Minh quở trách. Lần này, dù Anh Ngọc có ám chỉ, gã cũng không dám tùy tiện nói thêm vào.

Lê Duy Minh mặt rồng phấn khởi, bước đến gần Anh Ngọc, tay vừa định vỗ lên vai nàng nhưng nghĩ lại, vội bỏ xuống, khẽ hắng một tiếng rồi nói:

- Xem ra Mạnh khanh rất có duyên với binh bộ. Nhưng binh bộ hiện tại không thiếu người. Đổi lại khanh phụ trách công việc ở mật viện khu này cũng làm rất tốt. Ừm, mặc dù tuổi tác của khanh không thích hợp lắm với chức vị trong mật viện sự. Để trẫm nghĩ xem, tạm thời vị trí cố mệnh đại thần trở giúp của trẫm đều trống. Khanh cứ tạm đảm nhiệm làm thay giúp trẫm. Còn chức vị thì, tuổi khanh quá trẻ, không thể làm khu mật sứ đại phu, cũng không thích hợp làm hành khiển. Ài! Thôi thì cứ tạm giữ chức đông các đại học sĩ tòng tứ phẩm đi!

Anh Ngọc cười mà muốn rơi nước mắt. Đại học sĩ sao? Lê Duy Minh, ngài cũng keo kiệt quá! Sắp đại chiến sự tới nơi, ngài cho ta làm đại học sĩ tòng tứ phẩm giữ kho sách của ngài, ta lấy cái gì để chống đỡ đại chiến sắp tới đây?

Nàng càng nghĩ lại cảm thấy buồn cười. Rõ ràng ông trời biết cách sắp xếp trêu người quá. Trước tiên là tạo tình thế cho nàng giúp Lê Duy Minh thắng Lê Duy Long đoạt được hoàng vị. Bây giờ lại đến lượt Lê Duy Khải nhờ cậy nàng giúp y thắng Lê Duy Minh. Bất quá, nàng giúp Lê Duy Minh lần trước cũng là tuân theo lịch sử. Lần này giúp Lê Duy Khải cũng là tuân theo lịch sử. Nhưng Lê Duy Minh đối với nàng thật ra rất tốt. Ngoài việc hắn có "ý đồ tư tình" với nàng ra, quả nhiên đối với nàng là sủng tín vô độ. Nếu không phải vì nàng biết trước lịch sử. Hơn nữa, vì thân phận của nàng, nàng cần nhanh chóng thoát ly khỏi vòng vây liên hệ với các danh nhân lịch sử này thì hẳn là nàng nên tận trung với Lê Duy Minh mới trọn nghĩa trọn tình. Còn Lê Duy Khải, nghĩ đến vị hoàng đế Lê Thành đế tương lai này, nàng thật sự cười ra nước mắt. Y bảo muốn nhờ cậy nàng nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng nàng. Thật ra là cũng do nàng trước, nàng cố ý lơ đễnh y, mục đích là muốn xem thử thật ra y còn có bao nhiêu chiêu bài để nàng còn biết phương hướng mà nghĩ cách. Không ngờ Lê Duy Khải quá đa nghi. Là y nhờ nàng giúp đỡ nhưng không chịu nói ra lực lượng thế lực của mình có bao nhiêu, ẩn nấp ở đâu. Y chỉ sai nàng làm mấy việc hết sức nhỏ nhặt như mang thư bỏ ở những địa điểm cần đến để người của y tự động đến lấy. Anh Ngọc thật sự hết biết nói. Cứ như vậy không phải là hợp tác, cũng không phải là nàng giúp đỡ cho y, mà chỉ là nàng phụ trách làm người đưa thư, kẻ sai vặt cho y thôi. Như thế, liệu có kịp tập trung thế lực để ứng phó với lần chính biến sắp tới?

Không được, nàng phải nhanh chóng đàm phán tốt với Lê Duy Khải. Trận này, Lê Duy Khải phải thắng, nàng và Mộng Khuê mới có thể an tâm thoát li kinh thành tìm nơi ổn định mà sống. Nghĩ đến đây, Anh Ngọc khẽ mỉm cười mãn nguyện. Trong tâm tư của nàng, chỉ khi nghĩ đến Mộng Khuê mới có thể mỉm cười an nhiên đến như vậy. Lê Duy Minh vẫn đứng bên cạnh nàng, thấy nàng cười tươi đến như thế, trong lòng hắn dâng lên một cổ xúc cảm nồng nàn. Bàn tay hắn mấy lần muốn chạm vào nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám đưa đến. Hắn thở dài, quay sang Lữ Vệ nói nhỏ:

- Bảo Cao Hy nhanh lên một chút, ta muốn nhanh chóng có giải dược với loại độc dược trên mình Mạnh Kì Phong. Nếu lão già đó không làm được, bảo hắn còn làm thái y sư làm gì nữa, cút về quê đi!