Tuý Quỳnh Chi

Chương 28: Nói chuyện mua bán



Chu Tùy An nuốt nước miếng hai lần, tuy muốn mắng nàng ăn nói thô tục, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt ép người của Sở Lâm Lang, hắn vẫn gật đầu ủ rũ.

Nhưng hắn vẫn muốn giải thích một chút: "Chỉ một lần, lần đó ta say rượu quá, mà Tạ tiểu thư nàng ấy... nàng ấy lại chủ động ôm ấp ta, ta nhất thời không kiềm chế được... nên..."

Nói đến đây, Chu Tùy An nắm chặt vai Sở Lâm Lang, nghẹn ngào nói: "Lâm Lang, lần này nàng nhất định phải nghĩ cách cứu ta!"

Sở Lâm Lang cũng không biết tại sao mình phải nghe những điều này, nhưng nàng vẫn có thể lạnh lùng bình tĩnh hỏi: "Cứu chàng cái gì? Chàng suy thận, trên giường nàng ta không làm được việc?"

Chu Tùy An hoàn toàn không để ý đến lời Lâm Lang mỉa mai hắn, chỉ vội vàng nói: "Ngay sau khi các nàng vào Kinh, Tạ nhị tiểu thư sai nha hoàn truyền lời cho ta, nói... nói kinh nguyệt nàng ấy vẫn chưa đến, có lẽ là đã có thai rồi! Nàng nói ta phải làm sao bây giờ?"

Sở Lâm Lang cười, xem ra đúng là nàng đã cản trở hương khói nhà họ Chu, ngoài nàng ra, quan nhân quả thật khắp nơi đều có thể nở hoa kết trái!

Nàng chỉ chết lặng rồi tiếp tục hỏi: "Tạ nhị tiểu thư có ý gì? Để chàng giúp nàng ta tìm một đại phu phá thai, che giấu chuyện xấu này?"

Mấy ngày nay Chu Tùy An cũng bị Tạ Du Nhiên ép đến đường cùng. Trong mắt hắn, đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn khi say rượu.

Chu Tùy An tỉnh rượu cũng biết mình đã gây ra họa lớn. Phải biết rằng Tạ nhị tiểu thư này đang bàn hôn sự với Vương gia công tử, dây dưa với hắn làm gì chứ?

Nhưng không ngờ Tạ Du Nhiên từ ngày đó lại quấn lấy hắn, theo dõi hắn còn chặt hơn cả chính thât là Sở Lâm Lang này, ngay cả túi thơm nàng ta tự tay làm hắn cũng phải luôn mang theo, càng không cho phép hắn cùng phòng với thê thiếp.

Chu Tùy An bị nàng ta nắm thóp, ép đến đường cùng, ngày ngày đều cảm thấy khó ngủ, giờ cuối cùng cũng có người để cùng bàn bạc.

Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Lâm Lang, nghiến răng nói: "Nàng ta... nàng ta hy vọng ta sẽ đi gặp phụ thân nàng ta, cầu hôn với nhà họ Tạ..."

Sở Lâm Lang nghe xong, trước tiên là cười khẽ, sau đó tiếng cười ngày càng to.

Tiếng cười đột ngột này khiến Chu Tùy An nổi da gà, hắn không khỏi hoảng sợ ngẩng mắt nhìn nương tử của mình.

Sở Lâm Lang cười đủ rồi, vẻ mặt lại lạnh băng, nàng lạnh lùng nói: "Nàng ta là muội muội của Tạ vương phi, tiểu thư khuê các có phép tắc chốn Kinh thành, không phải góa phụ nhà quan viên ở thôn nhỏ nào. Nàng ta để chàng cầu hôn, là định đến nhà ta làm thiếp sao?"

Chu Tùy An lúc này đuối lý, cũng không ngẩng đầu lên nổi, chỉ có thể thấp giọng: "Nàng ta... nàng ta nói, nếu làm thiếp, thì đừng nói nhà họ Tạ, ngay cả Lục điện hạ bên đó cũng không chấp thuận."

"Cho nên, ý của nàng ta là muốn đến nhà họ Chu làm thê, mà ta, loại chính thất không con cái này thì phải nhường chỗ cho tiểu thư nhà họ Tạ phải không?" Sở Lâm Lang lại một lần nữa lạnh lùng hỏi.

Những lời này, chính Chu Tùy An cũng khó mở miệng. Nhưng chuyện trong nhà, hắn vẫn luôn dựa dẫm vào Sở Lâm Lang.

Nàng vốn luôn thương hắn, nhất định sẽ thay hắn nghĩ cách làm sao cho vẹn toàn.

Chỉ cần Sở Lâm Lang nghĩ cách, nhất định có thể thuyết phục được Tạ Du Nhiên cố chấp, hoặc là nàng hiền đức lấy huyết mạch nhà họ Chu làm trọng, giống như trong ca kịch, cam tâm nhường cho người hiền thục, tự hạ mình làm thiếp, thành toàn cho nhân gia có một kết cục tốt đẹp.

Sở Lâm Lang nhìn phu quân yêu quý ngày xưa mang ra dáng vẻ hy vọng nhìn mình, nàng không nhịn được nữa, giơ tay tát Chu Tùy An một cái thật mạnh!

Lần này nàng dùng hết sức lực, tát đến nỗi mặt Chu Tùy An méo xệch. Hắn kinh nộ vô cùng, che mặt nói: "Nàng... sao dám đánh ta?"

Sở Lâm Lang nhìn nam nhân hoàn toàn xa lạ trước mắt, cười đến chảy nước mắt: "Người khác không biết nỗi khổ của ta, nhưng Chu Tùy An chàng chẳng lẽ không biết sao? Sở Lâm Lang ta kiếp này thà làm nô cũng tuyệt không làm thiếp! Nhưng chàng... lại ép ta đến tình cảnh này, Chu Tùy An, chàng có cảm thấy mình đối xử tệ bạc với ta hay không?"

Chu Tùy An cũng có chỗ hổ thẹn, thấy Sở Lâm Lang nổi giận đùng đùng, hắn cũng không giữ nổi vẻ quân tử nữa, chỉ che mặt, bất đắc dĩ ủ rũ nói: "Vậy ta phải làm sao? Nàng cũng muốn ép chết ta sao?"

Đầu óc Sở Lâm Lang giờ rất loạn, nàng không muốn nói chuyện với nam nhân này nữa, chỉ bỏ lại hắn ta rồi đẩy cửa lớn, sải bước đến một gian nhà khác nghỉ ngơi.

Hạ Hà và Đông Tuyết cũng vội vàng theo sau, sau khi thành hôn với Chu đại quan nhân lâu như vậy, họ chưa từng thấy đại nương tử nổi cáu nặng nề đến thế.

Vẫn luôn là đại quan nhân nổi tính khí rồi làm ầm ĩ, đại nương tử theo sau kiên nhẫn dỗ dành.

Vừa rồi họ đứng ngoài cửa, chỉ nghe lỏm được vài câu, còn có một tiếng bạt tai vang dội.

Họ nhất thời cũng không tiện khuyên giải, chỉ là để đại nương tử nguôi giận, không nên làm ầm ĩ như vậy.

Nhưng Sở Lâm Lang biết mình không phải phụ nhân ghen tuông nổi tính tình khó chịu. Nàng bị Chu Tùy An tổn thương đến tận đáy lòng, cũng lần nữa bị dồn vào góc tường không lối thoát của số mệnh.

Cảm giác tuyệt vọng này giống như lại quay về một đêm năm xưa, nàng suýt bị người ta nhét vào kiệu.

Nỗi đau khổ, tuyệt vọng và phẫn nộ như muốn đồng quy vu tận đó, vốn tưởng kiếp này sẽ không còn trải qua nữa, nhưng giờ nàng lại nhớ lại rõ ràng, những cảm xúc ấy như chạy loạn khắp trong cơ thể nàng.

Nằm trong gian nhà một lúc, Sở Lâm Lang xoay người ngồi dậy, mở cửa sổ ra.

Lúc này đã là cuối thu, hoa cúc trong sân héo rũ trên cành, không còn thấy sắc xanh.

Mà con đường phía trước của nàng cũng sắp bước vào đường tuyết của mùa đông, không có lối lui, chỉ có thể một mình tiến bước...

Đến hôm sau, Chu Tùy An uể oải thức dậy rồi lên triều.

Hắn không lo Sở Lâm Lang sẽ mặc kệ rồi đi gây chuyện với nhà họ Tạ. Dù sao Sở Lâm Lang vẫn luôn coi trọng tiền đồ của hắn.

Chỉ là Tạ nhị tiểu thư cũng truyền tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không chịu nói rõ với người nhà, nàng ta sẽ tự đi nói chuyện với Sở Lâm Lang.

Hai nữ tử này đều là dạng tính tình không dễ chọc, về phần còn có thể nói ra cái gì, Chu Tùy An không muốn nghĩ đến nữa.

Giờ Sở Lâm Lang tự mình nhìn thấu rồi làm rõ tất cả, hắn lại thầm thở phào như ném đi củ khoai lang nóng trong tay thì có thể không cần quản gì nữa.

Chuyện còn lại chỉ có thể nghe theo số trời, mặc họ tranh chấp đi thôi!

Quả nhiên như Chu Tùy An dự đoán, ngay sau khi hắn nói rõ chuyện này với Tạ nhị tiểu thư, Sở Lâm Lang liền nhận được thiếp của Tạ Du Nhiên mời nàng đến tửu lâu Vọng Hồ ngoại ô phía tây thành một chuyến.

Sở Lâm Lang nhận tờ thiếp xem qua, không lập tức đồng ý mà nói với tiểu thị truyền lời, hôm nay nàng không rảnh, nếu Tạ tiểu thư có thể đợi, năm ngày sau hãy đến tửu lâu.

Người có thai trong bụng không phải nàng, nàng không vội.

Hồi đáp Tạ tiểu thư như vậy xong, Sở Lâm Lang lại sai người nhắn với đại tỷ, hỏi nàng có rảnh không, đi cùng mình dạo một vòng quanh Kinh thành.

Sở Kim Ngân tất nhiên là có rảnh, liền cùng Sở Lâm Lang ngồi xe ngựa dạo phố uống trà.

Dạo một hồi, Sở Kim Ngân phát hiện muội muội nhìn toàn là mấy cửa hàng sắp sang nhượng, nàng liền cười rồi hỏi: "Sao vậy? Muội muội muốn mua sản nghiệp ở Kinh thành?"

Sở Lâm Lang cười đáp: "Chỉ xem thôi, giờ ta túng quẫn, không có tiền mua, hơn nữa ta nghe nói muốn mua cửa hàng ở Kinh thành cũng không dễ."

Sở Kim Ngân nghe muội muội nói túng quẫn có hơi ngượng ngùng.

Dù sao muội muội vừa cho mình vay một khoản lớn: "Đúng vậy, cửa hàng mặt phố Kinh thành nào chẳng là lợi nhuận mỗi ngày đều vào tiền rương? Ai cũng sẽ không vô cớ nhượng lại, hơn nữa mấy cửa hàng này thường đều lưu chuyển giữa nội quyến các phủ ở Kinh thành, phần lớn không chảy ra dân gian được... Lâm Lang, nếu muội cần tiền gấp, cho tỷ vay ít đi cũng được, số còn lại tỷ sẽ nghĩ cách khác."

Nàng nghi ngờ tam muội nói vậy là đang muốn rút lui, chỉ có thể rụt rè cầu xin.

Sở Lâm Lang biết đại tỷ hiểu lầm, chỉ lắc đầu cười: "Ta đã đồng ý rồi, há có thể nuốt lời? Tiền cho tỷ vay ta cũng tạm thời không dùng đến."

Nghe Lâm Lang nói vậy, Sở Kim Ngân mới thở phào nhẹ nhõm, thời gian còn lại, nàng liền nói với muội muội về việc kinh doanh mà tỷ phu nàng đang làm.

Sở Lâm Lang tuy nghe nhưng ánh mắt luôn vô thức nhìn về phương xa, rõ ràng là vẻ có tâm sự.

Sở Kim Ngân nhìn gương mặt nàng thầm thở dài. Nàng mơ hồ đoán được Sở Lâm Lang đang phiền não điều gì, nhưng cũng không biết khuyên thế nào.

Chỉ mong muội phu đừng quên gốc rễ, đừng giống như nhị muội phu, bay cao rồi lại khinh rẻ chính thất.

Cứ thế qua lại hai ngày, Sở Lâm Lang đều sớm đi tối về, Chu Tùy An có ý muốn nói chuyện với nàng nhưng tiếc là Sở Lâm Lang không cho hắn cơ hội, chỉ tránh mặt hắn.

Đến ngày thứ năm, Sở Lâm Lang dậy sớm, nhưng sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng không vội ra cửa, chỉ sai Hạ Hà bưng một đĩa hạt dưa rồi thong thả bóc ăn.

Mãi đến gần đến giờ, nàng mới chậm rãi đi ra cửa, qua nửa canh giờ so với thời gian hẹn mới đến tửu lâu.

Đợi lên tửu lâu, Tạ Du Nhiên ngồi trong phòng riêng trên ghế trang nhã sớm đã đợi đến mặt mũi căng thẳng, trong lòng bồn chồn lắm rồi.

Vì hồi nhỏ phụ mẫu có lỗi với nàng nên sau khi đón nàng vào phủ, cũng cố gắng bù đắp, nuông chiều đến hư tính tình của nàng, nàng ta luôn cảm thấy trời đất, phụ thân, mẫu thân đều thiếu nợ nàng.

Đến khi thấy Sở Lâm Lang cũng vậy, tâm tư vốn có hơi áy náy của nàng ta vốn có cũng bốc hơi sạch sẽ, không khách khí mà nói luôn: "Sở phu nhân, ngươi đến muộn rồi!"

Sở Lâm Lang tháo mũ che mặt mang sa, rất thản nhiên mà ngồi xuống bên bàn, nhạt giọng nói: "Tạ nhị tiểu thư đến đây cũng không phải để ăn món nóng, uống rượu nhạt, đến sớm hay đến muộn đều như nhau cả."

Tạ Du Nhiên nghe Chu Tùy An nói, Sở thị đã biết chuyện riêng của hai người, nàng cũng tưởng tượng ra khả năng Sở thị sẽ khóc lóc mắng nhiếc nàng.

Nhưng nàng chỉ không ngờ, một thứ nữ nhà thương nhân có xuất thân thấp hèn như vậy, nghe tin phu quân thương yêu lén lút tư thông với người khác lại là thái độ thần định khí nhàn, không chút nóng giận.

Điều này khiến Tạ Du Nhiên hơi bất ngờ, vô thức nàng ta cũng hạ hỏa khí xuống một chút, mím môi nói: "Tùy An đều nói với ngươi rồi chứ gì? Hai ta hôm đó say rượu mà phạm sai lầm lớn, nhưng trước đó cũng là tri âm tri kỷ, cảm tình không thể kìm nén. Sự đã đến nước này, vì tiền đồ và danh dự của Tùy An, xin phu nhân ngươi lượng thứ, thành toàn cho chúng ta."

Tạ Du Nhiên sớm đã hỏi thăm rõ ràng, Sở thị này xuất thân thấp hèn, không có nhà mẫu thân đẻ hùng mạnh để dựa dẫm. Năm đó nàng có thể gả cho Chu Tùy An cũng không có hôn ước mai mối, không hợp lễ nghi.

Chỉ cần Sở Lâm Lang biết điều, giúp chuyện này qua đi chu toàn thì có thể lấy cớ hai người họ lúc đầu không có mai mối, kết nhân, chỉ coi cuộc hôn nhân trước đó là vô hiệu.

Lại lấy đó làm lý do mà nhường lại vị trí chính thất, như vậy Chu Tùy An mới có thể có lời giải thích chính đáng trước mặt nhị lão Tạ phủ.

Đến lúc đó đã là việc đã rồi, phụ thân nàng cũng sẽ không ép nàng gả cho tên cóc nhà họ Vương kia được nữa.

Tạ Du Nhiên giờ đã quyết tâm gả cho Chu Tùy An. Tuy gia thế Chu Tùy An không bằng địa vị cao của nhà họ Vương, nhưng hắn ta mặt mày như ngọc, dung mạo tuấn tú, tính tình ôn nhu, lại chịu tiến thủ, gia cảnh khá giả thịnh vượng, rất hợp ý Tạ Du Nhiên.

Nam nhân à, nếu không thành hôn, ai mà biết phẩm cách của họ? Giống như phụ thân nàng, một lão tướng quân thô lỗ, nói chuyện với mẫu thân nàng luôn trợn mắt quát tháo, chẳng có chút thương tiếc, trong nhà tuy không nhiều thiếp nhưng cũng có ba người.

Nhưng Chu Tùy An thành hôn gần tám năm, phủ đệ vẫn rất yên ổn, chỉ có một thiếp thất là do bà bà ép hắn ta nạp.

Nàng thấy Chu Tùy An yêu thương tôn trọng Sở thị thế nào. Bà bà còn sống mà Sở thị xuất thân thấp hèn còn có thể làm chủ trong nhà, có thể thấy gia phong nhà họ Chu cởi mở, làm con dâu nhà ấy ắt phải thoải mái biết bao.

Chu lang đã trải qua hôn nhân, càng chứng minh hắn ta tuyệt đối là nam nhân có thể khiến nữ tử đặt lòng tin tưởng.

Sở thị xuất thân thấp hèn, nhà họ Chu còn đối đãi nàng không tệ, mà mình xuất thân từ đại hộ, lại là đích nữ, sau này vào cửa, nhà họ Chu càng phải cung phụng nàng.

Tỷ tỷ trở thành đích thê của hoàng tử thì sao? Nghe nói lúc tỷ mới thành thân, vừa khéo Lục hoàng tử đi kiểm tra sổ sách của Thái Vương.

Kết quả mẫu phi của Tứ hoàng tử, chính là Tĩnh phi nương nương lúc đó còn chưa bị đày vào lãnh cung, thuận tiện tìm cớ, liền bắt tỷ tỷ quỳ phạt trước điện hạ, suýt nữa bị phơi nắng đến ngất xỉu.

Cho nên nhà vương hầu cái chó gì! Nhà họ Chu so với mấy đại hộ nhà cao cửa rộng không chịu sự quản giáo, khống chế của bà bà độc ác còn tốt hơn nhiều.

Tạ Du Nhiên tự cho rằng dù xuất thân, học thức hay dung mạo đều hơn Sở thị cả trăm lần, gả qua tự nhiên sẽ có thể nắm chắc được Chu Tùy An.

Chu Tùy An đang được Lục điện hạ trọng dụng, hắn đã vào Hộ bộ làm việc, nếu phụ thân và tể phu chịu tiếp tục đề bạt hắn ta, tiền đồ của hắn sẽ là vô hạn.

Chỉ cần Sở Lâm Lang chịu thành toàn, trong mắt Tạ Du Nhiên mọi thứ đều là lẽ đương nhiên, chuyện xấu lớn đến đâu cũng có thể che đậy qua được.

Người nàng chọn tốt hơn phụ thân chọn rất nhiều, sự đã đến nước này, nàng cũng không hối hận. Đợi nàng gả qua, đối xử tốt với Sở thị và tiểu thiếp kia là được.

Sở Lâm Lang nghe Tạ Du Nhiên nói lời như lẽ đương nhiên vậy cũng không lấy làm lạ: Một tiểu thư khuê các, lại có thể làm chuyện tư thông với kẻ đã có vợ dưới chướng của tỷ phu. Lá gan và lòng liêm sỉ ít nhiều có chút ngược nhau.

Nên nàng chỉ cười, thong thả nói: "Nếu ta không nhường thì sao?"

Nghe nàng nói vậy, Tạ Du Nhiên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nàng ta thở dài nói: "Ngươi bầu bạn với Tùy An khổ cực bao nhiêu năm, ta cũng biết ngươi trong lòng không cam tâm. Nhưng ngươi có gây chuyện thì được lợi gì? Cho dù Tùy An vì đức hạnh khiếm khuyết mà bị giáng chức về quê, chàng ấy sẽ tha thứ cho ngươi sao? Đến lúc đó ngươi chẳng phải vì hại tiền đồ của phu quân, rơi vào kết cục bị hưu sao?... Nghe nói phụ thân, huynh trưởng đều không dung ngươi, đến lúc đó, một mình ngươi cô đơn, khổ sở, lẻ loi, không nơi nương tựa, thì sẽ sống thế nào?"

Sở Lâm Lang biết, chuyện về phụ thân và huynh trưởng nàng hẳn là Chu Tùy An nói cho vị Tạ nhị tiểu thư này?

Vết sẹo trong lòng nàng bị người thân thiết nhất trước kia bán đứng liền trở thành đao kiếm để người khác ép vào cổ họng nàng.

Sau khi nghe chuyện dan díu giữa Chu Tùy An và Tạ Du Nhiên, Sở Lâm Lang đã tưởng tượng ra đủ mọi khả năng, nhưng vẫn không ngờ, nàng sẽ nghe những lời uy hiếp như vậy từ miệng Tạ Du Nhiên.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, không có ai dễ bắt nạt hơn nữ tử ngoại lai lại còn gả xa.

Người sáng suốt đều rõ, cho dù Sở Lâm Lang có làm ầm lên rồi làm chuyện xấu hổ, hay âm thầm báo cho gia trưởng nhà họ Tạ, hoặc cầu cứu trưởng lão ở quê nhà, cuối cùng người thiệt thòi vẫn là nàng, thứ nữ xuất thân con nhà thương nhân không nơi nương tựa, không con cái này.

Trong vụ việc gièm pha này, ai cũng có thể được che chở, nhưng ai lại có thể che chở, đoái hoài đến nàng?

Là phu quân phong lưu yếu đuối? Là bà bà khinh thường, coi rẻ nàng? Hay là nhà họ Tạ dựa lưng Lục điện hạ phía sau?

... Dù thế nào, trước mặt lợi ích, họ nhất định phải đoái hoài đến lợi ích của mình trước, chu toàn cho danh dự của mình.

Nhưng cho dù vậy, Sở Lâm Lang cũng không muốn để Tạ Du Nhiên quá đắc ý.

Ngay khi Tạ Du Nhiên còn định nói gì đó, Sở Lâm Lang đặt chén trà trong tay xuống, thong thả đứng dậy bước đến gần Tạ nhị tiểu thư rồi đột nhiên giật lấy búi tóc của nàng, đặt cái kéo nhỏ giấu sẵn trong tay áo vào cổ Tạ Du Nhiên.

Nàng đứng dậy quá chậm, động tác lại rất ung dung, không có dấu hiệu liều mạng với người ta, ngay cả hai nha đầu Hạ Hà và Đông Tuyết cũng ngây người, huống chi là Tạ Du Nhiên và nha hoàn của nàng ta!

Tiểu nha hoàn kia vừa kêu lên vài tiếng đã bị Đông Tuyết phản ứng kịp thời, nhanh tay lẹ mắt, bóp cổ nha hoàn kia bịt miệng lại.

Tạ Du Nhiên muốn kêu, nhưng lại sợ gọi người đến, chỉ có thể run giọng nói: "Ngươi... muốn làm gì?"

Sức tay Sở Lâm Lang vốn lớn, kéo Tạ nhị tiểu thư giống như nhấc bao muối, mũi kéo sắc bén kia cũng không khách sáo mà đâm vào da thịt mềm.

Nàng hơi cười, cúi người sát tai Tạ nhị tiểu thư nói: "Tạ tiểu thư, những gì ngươi nói vừa rồi đều là quy củ của người sống, nhưng ngươi có từng nghĩ qua chưa, nếu người ta bị ngươi ép đến mức không muốn sống thì sẽ làm thế nào?"

Tạ Du Nhiên không dám động, chỉ cảm thấy cổ đau nhức, lực đạo kia hoàn toàn không giống như đang dọa nàng ta.

Sở Lâm Lang xoay cổ tay cầm kéo, giọng vẫn dịu dàng: "Nếu là một người chết tuyệt vọng thì còn quản được tiền đồ của ai? Dù liều mạng cũng phải tuôn ra hơi thở độc ác, kéo theo đôi chó làm nhục mình xuống âm phủ chôn cùng! Cái kéo này của ta mài suốt cả đêm, ngươi nói cắt chỗ nào của người thì tốt? Là cắt gương mặt dụ hoặc người của con hồ ly, hay là mổ bụng, treo đứa con tội lỗi của nó lên đầu thành?"

Nếu nói trước đó Tạ Du Nhiên còn tưởng Sở Lâm Lang có lẽ chỉ là đang dọa người, lúc này nàng ta đã bị lời lẽ âm trầm rùng rợn của nàng dọa đến con mắt đỏ hoe, không còn thấy dáng vẻ hung hăng, ép nàng nhường vị trí như lúc nãy nữa.

"Sở... Sở phu nhân, ta vừa rồi nói sai rồi, mọi chuyện có thể thương lượng tử tế, cần gì phải lưỡng bại câu thương như vậy? Ngươi không phải còn có nữ nhi sao? Nếu đứa nhỏ có mẫu thân phạm tội giết người, sau này làm sao gả được chồng?"

Xem ra Tạ Du Nhiên không biết, Uyên nhi không phải con ruột của Sở Lâm Lang mà là con riêng bế từ ngoài về.

Chu đại nhân kín miệng thật, lấy chuyện xấu phụ thân, huynh trưởng của thê tử xuất thân nhà thương nhân bán muối ra nói, lại che giấu kín kẽ chuyện xấu thất đức trước hôn nhân của mình!

Sở Lâm Lang cuối cùng cũng bị chọc cười.

Nhưng nàng không định vạch trần bí mật này của Chu đại nhân, mấy niềm vui bất ngờ nhỏ này cứ để Tạ nhị tiểu thư sau này từ từ tiêu hóa đi.

Sau khi xác định dọa đến như vậy, Tạ tiểu thư hẳn không còn ý định giữ nàng làm thiếp nữa, nàng cuối cùng cũng từ từ dời kéo ra, vỗ vỗ lên gò má khóc lóc đến run rẩy của Tạ tiểu thư rồi nói: "Chỉ là đùa một chút thôi mà, khóc cái gì? Đừng để động thai khí!"

Tạ Du Nhiên không nghĩ Sở Lâm Lang đang nói đùa.

Bởi vì khi Sở Lâm Lang xoay người ngồi xuống, thuận tay cầm cái kéo đâm mạnh xuống mặt bàn, mũi kéo hướng xuống.

Đó thật sự là cái kéo đã mài cả đêm, cắm sâu vào lớp gỗ!

Sở Lâm Lang hồi nhỏ thấy bọn bá vương bến tàu thu tiền bảo kê chính là tư thế giang hồ như thế này.

Lúc đó nàng thấy rất oai, chính mình còn lén luyện tập rất lâu, không ngờ hồi nhỏ không có dịp dùng đến, sau khi thành gia lập nghiệp lại có chỗ dụng võ.

Thừa lúc nàng buông tay, Tạ Du Nhiên vội vàng thoát ra, hoảng sợ ôm chầm lấy tiểu nha hoàn cũng vừa được thả tự do.

Vẫn là nàng quá coi thường, hoàn toàn không ngờ Sở phu nhân bình thường cười đùa duyên dáng, nịnh nọt lại còn có mặt liều mạng đến như vậy, đến mức nàng sợ lộ chuyện mà chỉ sơ ý dẫn theo một nha hoàn thân cận lên lầu.

Sở Lâm Lang nhìn hai con chim cút ôm nhau trước mặt, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ vào ghế rồi ra lệnh: "Ngồi lại đây nói chuyện!"

Tạ Du Nhiên cắn răng, liếc nhìn cái kéo cắm ngược trên mặt bàn, lại nhìn hai nha hoàn nhà họ Chu đang đứng canh cửa, cuối cùng cũng ngoan ngoãn, nghe lời mà ngồi xuống.

Sở Lâm Lang kỳ thực không muốn liều mạng lưỡng bại câu thương - Chỉ là duyên phận bảy năm mà thôi, không đến mức đó.

Trước khi đến, nàng đã nghĩ kỹ rồi, vốn tài sản duy nhất có thể đánh liều của mình chỉ có một mạng, tất nhiên nàng sẽ không làm ầm lên để rồi cá chết lưới rách, trong tay không còn lá bài nào.

Tốt nhất là thừa lúc trong tay còn nhiều bài, sớm an bài chu toàn nhất cho mình.

Nàng đã hứa với mẫu thân rằng nàng phải sống tốt cuộc sống của mình, đợi sau này, nàng còn phải đón mẫu thân ra khỏi cái ổ khổ sở của nhà họ Sở, nên cho dù không ai thương, nàng cũng phải tự thương mình.

Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang thong thả hỏi: "Mấy tháng rồi?"

Nàng hỏi câu này hờ hững như đang hỏi tháng tuổi nuôi con mèo, con chó trong nhà.

Tạ Du Nhiên dù sao cũng có lòng liêm sỉ, lúc này nàng ta lại như tích góp được chút dũng khí, ngạo nghễ ngẩng đầu: "Sao? Phu nhân cho rằng nắm được nhược điểm của ta, là có thể bắt nạt ta sao? Ngươi nên biết, tuy phụ thân ta là quan chức ngũ phẩm, nhưng ngoại tổ phụ ta lại đường đường là Định quốc công, khắp Kinh thành đều là đồng liêu thuộc hạ ngày xưa của ông. Nếu ngươi làm tổn thương ta, không chỉ mình ngươi phải chịu tội, ngay cả mẫu thân, phụ thân tộc của ngươi cũng bị liên lụy..."

Sở Lâm Lang cười: "Tiểu thư đừng để bụng, ta chỉ muốn tính toán, thừa lúc ngươi chưa lộ bụng, chuyện này nên kết thúc lúc nào mới không tính là muộn."

Tạ Du Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng dịu giọng: "Tùy An yêu quý ngươi, nên ta cũng kính trọng ngươi, còn mong tỷ tỷ chiếu cố đại cục, đừng cản trở tiền đồ của Tùy An. Dù sao với xuất thân của ngươi, muốn tái giá với một phu quân xuất chúng như vậy e là hơi khó. Sau này chỉ cần cả nhà ở chung với nhau hòa thuận, tự sẽ có một cuộc sống tốt đẹp đợi ngươi..."

Lời này vốn là nàng bàn bạc với Chu Tùy An. Dù sao ép Chu Tùy An hưu thê sẽ để lại danh dự không tốt, vì Sở Lâm Lang xuất thân thấp hèn, lúc đầu cũng không cưới hỏi đàng hoàng, nếu tự hạ làm thiếp sẽ bảo toàn danh dự hai nhà một cách đơn giản nhất. Dù sao Sở thị không thể sinh nở, lại không trẻ trung, tài hoa bằng mình, coi như nuôi một bà già trong nhà là được.

Nhưng giờ Tạ Du Nhiên hối hận rồi, nàng sợ Sở thị ở lại, nửa đêm sẽ lên giường nàng rồi dùng kéo cắt bụng nàng.

Sở Lâm Lang cảm thấy nói chuyện với loại nữ tử được nuông chiều đến hư hỏng này sẽ hại hỏng dạ dày ăn cơm của mình nên nàng cũng lười phí lời, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy mình đã soạn sẵn.

"Nhà họ Chu vốn có hai cửa hàng ở quê, tuy không phải của hồi môn của ta nhưng cũng là ta tự mình kinh doanh ra sau khi thành hôn nên ta phải mang đi. Ngoài ra đây là danh sách năm cửa hàng ở Kinh thành đều đang chuẩn bị sang nhượng, phiền Tạ tiểu thư nghĩ cách lấy danh nghĩa của ta sang nhượng lại, còn tiền bạc bồi thường các loại thì xem ngươi thương lượng với phụ thân, mẫu thân ngươi thế nào cho đủ là được."

Tạ Du Nhiên trước đó nghĩ đủ thứ, chỉ không ngờ Sở thị này trước tiên là phát điên muốn giết người, sau lại bắt đầu bình thản nói chuyện làm ăn với nàng.

Nhìn danh sách cửa hàng trên giấy, mỗi cái đều có giá thành không rẻ, nàng ta thực sự dám há miệng sư tử!

Nhiều cửa hàng như vậy, cho dù phụ thân nàng chịu ra mặt cũng lấy không ra!

Hơn nữa... ý nàng là sao?

Sở Lâm Lang mỉm cười: "Chúc mừng Tạ nhị tiểu thư, ta tự thấy mình bất tài, không thể làm dâu nhà họ Chu, nên định nhường chỗ cho ngươi đấy. Chỉ là chuyện chuyển nhượng mua bán đều phải nói đến cái giá công bằng, giờ ta cam tâm nhường cửa hàng đắt khách, hai bên thoả thuận xong xuôi, xin Tạ tiểu thư thanh toán rồi hãy nói."

Tạ Du Nhiên kinh ngạc há hốc miệng, có chút không dám tin: "Ngươi... sao có thể làm việc như con buôn như vậy? Ngươi là lấy Tùy An ra làm hàng hóa để mua bán sao?"

Sở Lâm Lang bình tĩnh nói: "Kẻ sáng nắng chiều mưa đâu đáng giá tiền? Thứ ngươi muốn mua chính là bảy năm thanh xuân tốt đẹp mà ta lầm lỡ gửi gắm."

______Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko