Trưởng phòng Ni-rép đã có đủ mọi thứ. Trong nhà có lẽ chỉ còn thiếu mỗi con vẹt. Ni-rep ước ao có thứ của lạ đó để có thể khoe với mọi người, và được thấy trong ánh mắt của mọi người một sự khâm phục pha chút ghen tị. Cứ nhắm mắt lại là hình dung ra cảnh tượng: sau khi từ cơ quan về, mệt mỏi vì những hội nghị hay các cuộc họp quan trọng, Ni-rep buông mình xuống chiếc ghế bành rất sâu và êm, tha hồ ngắm nghía con vẹt. Con chim nhập khẩu nhiều màu sắc đó kính cẩn nhìn chủ và cất tiếng chào lạ tai: “ca-răm-ba” hay “măm-ba” gì đó. Nhất là khi có khách khứa đến chơi, con vẹt lặp lại những điều suy nghĩ của chủ nó, khiến mọi người đều phải vỗ tay khen cả chủ nhà lẫn con vẹt. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, Ni-rep đành trích một khoản tiền, sai người lái xe của mình đi kiếm khắp cửa hàng bán chim muông. Và sau những cú điện thoại tác động của đích thân Ni-rep cho các giám đốc cửa hàng trên, anh lái xe đã mua được con vẹt đẹp nhất. Thế là con chim tuyệt vời có bộ lông óng ánh xanh vàng đỏ đã đứng trước chiếc lồng xinh xắn, lặng yên nhìn người chủ mới. Ni-rep ngắm nghía con vẹt và hỏi người lái xe: – Thế nào, vẹt thật tốt đấy chứ? – Báo cáo thủ trưởng, loại tốt nhất đấy ạ – Anh lái xe nhanh nhẩu đáp – Tôi đã xem trong lý lịch chào hàng thấy nói loại vẹt này vui tính và biết suy nghĩ ạ! – Sao? Biết suy nghĩ à? Mà lại hay bông phèng nữa! – Ni-ep cau mày nhìn con vẹt vẻ nghi ngại – Anh nói đúng đấy chứ? – Báo cáo, hoàn toàn đúng ạ! – Hừm! Thôi được. Một vài ngày sau, Ni-rep bực bội bảo lái xe đi mời người chuyên gia nuôi chim giỏi nhất của cửa hàng đến nhà. Người này xem xét con vẹt rất lâu, mở mỏ chim ngắm kỹ, thổi phù phù vào bộ lông, và hỏi tỉ mỉ cách cho ăn uống ở nhà như thế nào. Cuối cùng, anh ta nhún vai hỏi: – Tôi không hiểu tại sao ông phải gọi tôi đến? Theo tôi thì con chim này hoàn toàn bình thường. – Hoàn toàn bình thường là như thế nào? – Ni-rep nói – Con chim này không biết làm việc. – Sao lại không làm việc? Thế ông còn định bắt nó dọn buồng hay rửa bát nữa sao? – Người chuyên gia nuôi chim hỏi có vẻ diễu cợt. – Tôi yêu cầu nghiêm chỉnh – Ni-rep cau mày – Nhà tôi có người phục vụ dọn buồng và rửa bát rồi. Tôi cần con vẹt này để nó lặp lại những điều tôi nói và tôi suy nghĩ thành tiếng. Thế mà nó lại câm tịt. – Thế thì anh chọn nhầm rồi! Giống vẹt A-ra này là chim cảnh, đắt tiền vì có bộ lông cánh đẹp, nhưng lại không phải là loài chim nói được. – Sao lại không nói được? Thế thì nó phải học tập! – Ni-rep nói cao giọng gần như quát – Thế này thì tôi không thể chịu được. Tôi không cho phép ai dưới quyền tôi được bướng bỉnh lì lợm như thế… – Thưa ông, tôi sợ rằng con vẹt này sẽ không nhắc lại những điều ông nói đâu. Trước hết, bởi vì nó không thuộc biên chế của cơ quan ông. Vả lại trong cơ quan ông, chắc chả thiếu gì người sẵn sàng làm cái việc ấy rồi… (Truyện châm biếm Bungary) Tagged kho tàng truyện cổ tíchkho tàng truyện cổ tích thế giớiTruyện cổ tíchtruyện cổ tích cho béTruyện cổ tích Việt Nam