Chàng và nàng quen biết nhau đã ba năm. Và cũng không chỉ quen suông. Họ yêu nhau, như người ta thường nói “say như điếu đổ”. Mùa xuân này chàng đã hai mươi tám, còn nàng bước vào tuổi hai lăm. Ở tuổi đó mà kết hôn thì như trái cây vừa chín, thật là tuyệt. Cha mẹ đôi bên chỉ còn chờ các con bàn chuyện đám cưới nữa là xong. Song thật trớ trêu, chàng và nàng như chẳng đếm xỉa gì đến việc cưới hỏi. Cả hai vẫn ngày ngày đi làm rồi đến tối – trăm tối như một – dẫn nhau đi chơi đâu đó đến khuya. Người sốt ruột hơn cả về tình yêu của đôi bạn là bà mẹ cô gái. Bà hỏi con: – Chúng mày định bao giờ thì cưới, hở con? Đàn bà con gái có thời. Tốt nhất là thúc nó cưới ngay đi. – Con cũng muốn ảnh cưới con phứt cho rồi, nhưng ảnh chẳng nói năng gì cả – Cô gái ấm ức. Câu nói của nàng làm bà mẹ sinh nghi. Bà cảnh giác: – Nó không chịu à? Hay… tụi mày đã có gì với nhau rồi. Nói thật tao nghe… Cô gái chợt hiểu ẩn ý của mẹ, nàng đỏ mặt tía tai: – Mẹ thì… Anh ấy nhút nhát như thỏ đế… Chỉ biết dẫn con đi, rồi dẫn con về… Chẳng nói lời nào hết. – Thế thì không được – Bà mẹ phán – Chúng mày định đầu bạc răng long mới cưới nhau à? Con phải nói thẳng với nó. Nếu lấy nhau được thì lo cưới đi. Còn không thì thôi, tìm đám khác… Nghe lời mẹ khuyên, ruột cô gái rối như tơ vò. Nàng không hiểu sao chàng không đá động gì đến việc cưới nàng. Mà rõ ràng là chàng yêu nàng, yêu điên cuồng nữa là khác. Nàng nghĩ rằng hình như tất cả bọn con trai đều thế. Họ lao đầu vào tình yêu như lao đầu vào lửa. Những tưởng như không cưới được người yêu thì họ sẽ chết. Nhưng rồi thời gian qua, họ lặng thinh. Đến một lúc nào đó, chợt hiểu ra tình thế nguy hiểm của mình, họ bèn tính cách “chạy làng” hoặc gấp rút tổ chức những đám cưới vội vã. Tất cả những cặp như thế sau này sống với nhau y như để trả nợ. Nàng rất sợ sẽ lâm vào cảnh dở mếu dở cười như một số bạn gái khác, và nàng đã cố tỉnh táo để không bị cuốn theo dòng thác tình cảm thỉnh thoảng lại sôi lên trong lòng chàng… “Tối nay nhất định mình sẽ hỏi anh ấy. Hoặc là cưới nhau, hoặc là chia tay nhau. Mình chờ đợi thế đủ rồi”. – Nàng hạ quyết tâm. Tuy nhiên, nàng không biết phải bắt đầu bằng cách nào. Chả lẽ lại hỏi chàng “bao giờ anh định cưới em?”. Ôi, hỏi như thế thì còn gì là lòng tự trọng của người con gái. Không. Nàng chẳng đời nào chịu nhún mình đến thế. Tối đến, như thường lệ, họ lại đưa nhau đi chơi. Bầu trời xuân cao lồng lộng. Phố phường tràn ngập ánh điện làm lòng họ dào dạt xúc cảm. Nơi họ đến ngồi là chiếc ghế đá ẩn mình dưới một vòm cây. “Chiếc tổ của tình yêu” – như chàng nói. Sau những phút hôn nhau đến ngộp thở, nàng đột ngột hỏi chàng: – Anh ơi. Anh có biết ngày xưa ba mẹ anh lấy nhau lúc nào không? – Các cụ nhà anh hả? Làm sao mà anh biết các cụ lấy nhau lúc nào được – chàng ngạc nhiên nhìn nàng. – Là em muốn biết các cụ cưới nhau vào độ tuổi nào ấy mà – nàng giải thích. – Anh không rõ. Anh chẳng bao giờ quan tâm đến việc cưới hỏi của các cụ – Chàng thật thà trả lời. “Ôi anh ấy thật vô tâm – Nàng nghĩ và thở dài – Đến cha mẹ cưới nhau vào tuổi nào cũng chẳng thèm biết”. Nhưng có lẽ đừng vòng vo xa thế. Tốt nhất là ta cứ vào ngay vấn đề. Nàng lại hỏi: – Đám bạn anh có ông nào chưa cưới vợ không? – Cũng còn vào người. Chắc họ chưa thấy cần thiết phải lấy vợ – Chàng thản nhiên nói. Tim nàng bỗng nhói đau vì ý nghĩ “Như vậy là anh ấy cho là anh ấy chưa cần thiết phải lấy vợ”. Nàng nghiêm giọng: – Thế còn anh? Anh có định cưới vợ không? Câu hỏi và vẻ nghiêm trang của nàng khiến chàng chột dạ. Chàng né người ra xa, sửng sốt nhìn nàng. – Sao em lại hỏi thế? Em hỏi thế là có ý gì? – Không ý gì hết. Chẳng qua, em cho là anh… không có ý định lấy vợ… – Anh sẽ lấy chứ – Chàng khẳng định – Cũng như em chắc cũng lấy chồng. Chẳng lẽ chúng ta chết già à? – Tất nhiên rồi. – Nàng chua chát. – Em thì sẽ lấy chồng. Vì em không muốn thành cô gái già. Và em báo để anh biết: Nội trong năm nay em sẽ cưới… Lặng thinh một lát như để trấn tĩnh, rồi chàng ngồi dịch ra xa nàng: – Anh chẳng hiểu gì cả. Nếu anh không lầm thì anh yêu em từ lâu. Thế mà đột nhiên em nói sẽ lấy chồng. Em định bỏ anh để lấy ai? – Ai à? – Nàng tủi thân khóc thút thít – Em sẽ lấy người nào yêu em. Và em yêu họ… – Thế sao em không lấy anh? Em biết thừa là anh yêu em mà? – Lấy anh? – Nàng òa lên khóc nức nở – Ai chả muốn lấy anh. Nhưng lấy thế nào được? Không lẽ tự nhiên em xách vali đến ở với anh à? Để thiên hạ người ta cười vào mũi em à? Thấy nàng khóc, chàng hoang mang cao độ. Chàng lại ngồi sát vào nàng, cầm lấy tay nàng áp vào ngực mình. – Em yêu. Nín đi. Thú thật là anh chẳng hiểu gì hết. Em bảo muốn lấy anh. Rồi lại bảo trong năm nay em sẽ cưới chồng. Thế là thế nào? Có kẻ nào bức em à? Rõ ràng là chàng nhất quyết không chịu hiểu, một khi nàng vẫn còn “vòng vo tam quốc”. Nàng đành tìm cách “hình tượng hóa” vấn đề cho chàng dễ hiểu. – Anh ạ. Chúng mình yêu nhau đã lâu, đúng không? – Đúng. Anh yêu em. – Được rồi. Anh tưởng tượng rằng chúng mình đã gieo hạt tình yêu vào một miếng đất, tức là tâm hồn anh và em. Rồi thì tình yêu ấy nẩy mầm, thành cái cây… đúng không? – Đúng. Cây đã nở hoa – Chàng vui mừng phụ họa. – Rồi hoa sẽ thế nào? Rụng xuống à? – Nàng hồi hộp hỏi, chứa chan hy vọng. – Sẽ kết thành trái ngọt – Chàng mạnh dạn nói tiếp. – Ôi, anh thông minh lắm. – Nàng reo lên, gần như ngất xỉu vì xúc động – Hoa rồi sẽ kết trái, tức là chúng mình sẽ có con. Nhưng anh biết đấy, ta không thể bỗng dưng mà có con được. Người ta sẽ gọi như thế là… là… con ngoài giá thú. Vậy ta phải làm gì nào? – Phải cưới – Chàng hân hoan nói. Thì ra vấn đề chỉ đơn giản có thế, vậy mà chàng không nghĩ ra. – Đúng rồi. Anh thật tuyệt vời. Tóm lại là chúng mình phải cưới. Và càng sớm càng tốt… – Em cưới đi. Anh sẽ cưới sau. – Chàng đáp như cái máy và lại vòng tay, siết chặt lấy nàng. Tagged Truyện cổ tíchtruyện cổ tích hay cho bétruyện cổ tích thế giớiTruyện cổ tích Việt Nam