Tuyệt Đối Rung Động

Chương 6



Tiếng cửa bị đẩy ra rõ ràng lọt vào tai, có lẽ còn có vài giây thời gian phản ứng để cô chuồn đi nhưng cô lại vững vàng đứng yên, mắt nhìn thẳng.

Giang Trì Chu ướt sũng bước ra, chân ướt đứng giữa tấm thảm thấm hút nước, quả nhiên không có mặc…… Áo trên.

Chiếc khăn tắm màu xám ôm lấy nửa người dưới kín mít lộ ra phần cơ bụng rắn chắc phía trên, những đường cong phân chia dọc ngang rõ ràng. Tầm mắt cô lại nhìn lên trên, hình dáng xương quai xanh rõ ràng lõm xuống, Nhan Hi đột nhiên ý thức được người này đã không phải là cậu bé trong trí nhớ.

Luồng khí nóng len lỏi trong cơ thể, thấy cặp mắt con bé trước mặt không chớp mắt nhìn mình thì Giang Trì Chu lập tức đen mặt, “Nhìn đủ chưa?”

Cô vốn cách cánh cửa rất gần, giờ phút này hai người cách xa nhau 1 mét, hai ba bước đã nhảy nhót qua nhìn chằm chằm dáng người Giang Trì Chu và hỏi: “Đây là…… Cơ bụng hả?”

“Nhan Hi! Em vẫn là con gái sao?”Ánh mắt cực nóng của cô nhìn chằm chằm anh tê cả da đầu, Giang Trì Chu chặn ngang cướp đi quần áo trong tay cô rồi xoay người vào nhà.

Tiếng đóng cửa rất mạnh, xác định người nọ đi vào, Nhan Hi mới làm mặt quỷ với cửa, “Cũng không phải em một hai phải xem, quỷ hẹp hòi, lêu lêu lêu.”

Ai ngờ vừa dứt lời, cánh cửa lại lần nữa bị kéo ra tiếng “két”.

Tình huống đột ngột xảy ra khiến Nhan Hi sợ tới mức nhảy một bước dài ra sau, chỉ thấy Giang Trì Chu thẳng lưng đứng ở cạnh cửa, quần áo tắm rửa khoác lên giữa khuỷu tay, thân trên vẫn cứ trần trụi.

Nhân vật của hai người bị đổi chỗ, Giang Trì Chu một lần nữa khống chế quyền chủ động rồi vẫy tay với cô, “Lại đây, lại đến xem này.”

Nhan Hi: “……”

Đột nhiên lại không muốn xem.

“Đây là không dám xem à?”

Không dám? Em có cái gì mà không dám!” Cô phồng má tiến lên phía trước, ngay cả trên người anh nơi nào có nốt ruồi đều thấy rõ ràng.

Giang Trì Chu là con cưng của thượng đế, cùng chơi đùa dưới ánh nắng mặt trời, người khác một ngày đen một lần còn da thịt anh vẫn trắng. Tuy rằng không thể trắng nõn nhẵn nhụi như con gái nhưng màu da lại rất đẹp.

Những giọt nước chảy ra từ trong tóc xuống cánh tay bị anh dùng ngón cái tùy ý lau đi, Giang Trì Chu ngước mi mắt lên, “Thấy rõ ràng không?”

Cô làm một cái động tác nuốt nước bọt, cổ họng rõ ràng chuyển động, mang theo giọng điệu ra vẻ thuần thục bình luận, “Tạm được, cũng chỉ có vậy, kém xa mấy anh trai mà em từng xem.”

Đáy mắt Giang Trì Chu xẹt qua một bóng đen, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười giễu cợt, “Còn xem ai nữa?”

Mẹ Giang vừa đi dạo phố về khiếp sợ đến mở miệng ra, không treo ổn chìa khóa khiến nó rơi xuống đất, “Hai đứa con đang làm gì……”

Đồng tử đột ngột phóng thích, Nhan Hi theo bản năng đẩy đi nguồn nhiệt đang ở gần mình ra rồi nhanh chóng rút lui.

Người vừa rồi bình tĩnh tự nhiên đột nhiên không kịp phòng ngừa bị giẫm phải cái đuôi nhỏ, Nhan Hi đối mặt với phụ huynh thì trong lòng bồn chồn, “Dì Tống, con tới uống ké ly nước, uống…… Ha hả……”

Tên của mẹ Giang là Tống Nhàn.

Nhưng vừa rồi dì thấy hai đứa bọn con……” Nói còn chưa dứt lời, Tống Nhàn bị Nhan Hi quay như chong chóng, tiếng nói chuyện cũng theo đó ngừng lại.

Nhan Hi nỗ lực chuyển đề tài, “Dì Tống hôm nay dì đi dạo phố ạ, vừa rồi thang máy dưới lầu bị hỏng rồi, dì leo lầu sao? Có mệt hay không, con giúp dì mở điều hoà nha?”

Dì đi thang máy lên, không sao không sao đâu.” Bị cô gián đoạn như vậy, ý nghĩ của Tống Nhàn đi theo Nhan Hi, vứt đi một màn mập mờ gặp được vừa rồi ra sau đầu, “Điều hòa mở rồi con.”

“Dạ?” Cô không nhớ rõ đã mở điều hòa khi nào, chẳng lẽ là lúc Giang Trì Chu vào nhà đã thuận tay mở?

Tống Nhàn hoàn toàn bị kéo lệch mà lôi kéo cô gái trò chuyện, “Hôm nay trung tâm mua sắm giảm giá, dì có mua mấy bộ quần áo nè.”

Ha ha ha, như vậy ạ.” Trong khi cười ngượng ngùng thì lén liếc về phía phòng tắm.

Túi mua hàng bị đặt ở một chỗ, Tống Nhàn thích chia sẻ chiến công của mình với người khác nên bày ra vài bộ cho cô xem rồi chọn ra hai chiếc áo thun trong số đó một đen một trắng, Tống Nhàn tự lấy ra cái màu trắng, “Cái này có lẽ không thích hợp với dì lắm, thích hợp với người trẻ tuổi tụi con.”

Nhan Hi không chú ý lắm.

Tống Nhàn kích động cầm cái áo thun khoa tay múa chân với Nhan Hi rồi vừa lòng gật đầu, “Đẹp, con mặc cái này nhất định đẹp, Hi Hi con cầm mặc đi.”

“Không cần không cần.” “Giảm giá” trong miệng mẹ Giang đó cũng tuyệt đối không phải là hàng rẻ tiền, cô thực sự xấu hổ khi nhận nó

Đừng khách khí với dì, chúng ta ai với ai nữa.” Tống Nhàn tiện tay đưa ra một cái túi trống, gấp áo thun bỏ vào rồi nhiệt tình nhét vào trong tay Nhan Hi, “Con xem đây đều là hôm nay mới mua, nhãn treo chưa hủy đi, dì sẽ không nịnh con nhưng con mặc vào thật sự rất đẹp.

Dì Tống, cái này con thật sự không thể nhận.” Nhan Hi lại lần nữa chối từ.

Tuy nhiên Tống Nhàn vô cùng chấp nhất, “Dì mặc cũng không thích hợp, đặt ở trong nhà lãng phí thêm, còn không bằng con mặc nó, dì nhìn cảnh đẹp ý vui cũng vui vẻ!”

Một hàng chữ logo tiếng anh giữa áo thun trắng, kiểu chữ nối liền nhau. Cô không cẩn thận nghiên cứu kỹ nghĩa của từ đơn nhưng các họa tiết phối màu bên dưới các chữ cái rất thú vị, phô trương mà không mất đi cá tính!

Cuối cùng, chiếc áo thun màu trắng kia vẫn đến tay Nhan Hi.

Không biết người kia chà lau cái gì ở phòng tắm, mặc quần áo cũng cách cả buổi mới bước ra.

Nhan Hi lập tức vứt củ khoai cho Giang Trì Chu, để anh ứng phó với phụ huynh còn mình thì chuồn đi trước, “Vậy con đi về trước đây ạ.”

Đối mặt với người lớn, giả bộ dễ thương ngoan ngoãn là thái độ bình thường, trợ từ trong giọng điệu cũng phải dùng đến.

Này con, bất cứ lúc nào lại đây chơi.” Tống Nhàn rất thích con gái, tuy nhiên lúc hạ sinh Giang Trì Chu thì bị tổn thương thân thể nên đời này cũng chỉ có một thằng con trai Giang Trì Chu như vậy.

Sau khi Nhan Hi rời đi, Tống Nhàn lập tức thay đổi mục tiêu, “Chu Chu, hôm nay mẹ đi dạo phố mua quần áo mới cho con, đến xem……”

Giang Trì Chu: “……”

Đột nhiên rất muốn nắm con nhỏ kia lại.

*

Chưa đầy một phút, Nhan Hi đã từ nhà người khác trở lại nhà mình, đây là chỗ tốt duy nhất làm hàng xóm với Giang Trì Chu, gần!

Ba mẹ còn chưa tan tầm, Nhan Hi nhìn thấy giày Tiêu Nhiễm mang ra ngoài trên kệ giày thì biết cô ấy ở trong phòng nên qua đó gõ cửa, “Nhiễm Nhiễm?”

Cửa phòng khép hờ, cô mới kêu, Tiêu Nhiễm đã đi ra.

Thấy cô bình an trở về, trái tim Tiêu Nhiễm nẫng lên cuối cùng cũng hạ xuống, “Chị, chị không sao chứ?”

Chị có thể có chuyện gì?” Nhan Hi khó hiểu.

Tiêu Nhiễm ấp úng, “Số tiền hôm nay……”

“Cái chuyện đó à, đã được giải quyết xong.” Thật ra cô vẫn chưa để 500 tệ kia ở trong lòng, “Không chỉ giải quyết 500 tệ mà tiền tiêu vặt học kỳ này của chị cũng có chỗ dựa rồi!”

Triệu Thu Tĩnh cho cô tiền tiêu vặt nhiều lắm là mua một chút vật nhỏ, không thể quá phóng khoáng nhưng Giang Trì Chu lại không giống vậy. Từ nhỏ anh chính là người có tiền tiêu vặt nhiều nhất trong nhóm người. Khi còn nhỏ cô nhìn Giang Trì Chu không vừa mắt nói không chừng còn có nguyên nhân “ghen ghét” tiền tiêu vặt.

Do dự hết lần này đến lần khác, Tiêu Nhiễm dò hỏi, “Chị và Giang Trì Chu kia, quan hệ rất tốt sao?”

“NO!” Nhan Hi dựng thẳng ngón trỏ lên đung đưa trước mắt cô ấy, khẩu hình rõ ràng nói cho cô ấy, “Chị và ổng có thù oán!”

“À.” Tiêu Nhiễm vốn dĩ đã ít nói, truy hỏi là xuất phát từ lo lắng, nghe Nhan Hi nói như vậy thì cô ấy cũng giữ yên lặng.

Nhan Hi càng nói như vậy thì cô ấy ngược lại yên tâm, bởi vì không ai lại nói về một kẻ thù chán ghét nhẹ nhàng như vậy.

*

Khai giảng của học sinh mới, trong phòng học cãi cọ ồn ào, ngay cả chuyện mở điều hòa cũng phải lấy ra nói một câu.

“Máy điều hòa này hoàn toàn không cảm nhận được chút gió nào.”

“Thỏa mãn đi, chúng ta thời cấp hai ngay cả quạt cũng bị hư.”

Giữa học sinh rất dễ giao lưu, tính cách Nhan Hi rộng rãi, sớm đã lăn lộn trong đám người xa lạ, hơn nữa vẻ ngoài đường hoàng của cô khiến người xem qua khó quên.

“Nhan Hi, trên mũi bà có cái gì vậy.”

“Bà biết cái gì, đó là nốt ruồi duyên!”

Nốt ruồi trên mặt người đẹp, danh xứng với thực.

Cứ như vậy, ấn tượng của mọi người với cô lại sâu sắc thêm một tầng.

Khai giảng một tuần, lớp 10.3 nhanh chóng truyền ra trong lớp có một “người đẹp có nốt ruồi duyên”.

Trong lớp học 11.1, Tống Phi Dương xách mấy chai nước từ căn tin trong khuôn viên trường, lúc đi ngang qua bàn học của Giang Trì Chu thì đặt một chia lên.

Sau khi phát nước cho anh em xong, Tống Phi Dương lại vòng về chỗ Giang Trì Chu, cánh tay chống lên biển sách cao chót vót trên bàn rồi huơ huơ chai nước, “Này, anh Giang mày nghe nói chưa, lớp 10.3 có người đẹp nốt ruồi duyên, sao tao nghe giống như là chị Hi vậy?”

Luận tuổi thì Tống Phi Dương lớn hơn Nhan Hi, chẳng qua lúc trước lúc cậu gọi Giang Trì Chu là “anh” thì bị Nhan Hi nghe thấy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ bắt cậu đổi giọng gọi “chị”, để theo đuổi sự công bằng và chứng minh bản thân không thua.

“Có liên quan gì với tao.” Anh liếc mắt, với lấy cuốn sách.

Quyển sách bị cánh tay Tống Phi Dương đè lên, Giang Trì Chu cũng không nể tình mà trực tiếp rút ra, dựng thẳng đứng lên trên bàn để che mặt.

Lớp 10.3

Một bạn nữ ở lớp bên cạnh sau khi dò hỏi ở cửa thì bước đến hàng ghế thứ hai của lớp và tìm đúng đại diện ngữ văn của lớp, “Cô Khúc nói cô có chút việc, bảo cậu đến văn phòng lấy giáo án trên bàn cô, bên trong có USB, mở ra chỉ dẫn các bạn trong lớp chuẩn bị bài.”

Đại diện ngữ văn của lớp ôm bụng kêu cô bạn ngồi cùng bàn, “Nhan Hi, cậu có thể giúp tớ đi một chuyến không? Bụng tớ hơi không thoải mái.”

Khi quay đầu lại, cô thấy đại diện ngữ văn của lớp cất băng vệ sinh trong chiếc túi cạn, vì thế gật gật đầu đi theo bạn học nữ đi ra ngoài.

Kết quả, bọn họ cũng tìm được giáo án và USB mà cô ngữ văn để lại.

Cô giáo bên cạnh kêu lên, “Ai da! Cô nhớ rồi, vừa rồi lớp trưởng lớp 11.1 lại đây ôm bài tập, còn cầm luôn giáo án, có thể là lấy sai rồi.”

Nghe nói phải đến lớp 11.1, bạn học nữ biểu hiện hơi phấn khởi, “Cậu có biết không? Nghe nói hai người đẹp trai nhất trường chúng ta đều học lớp 11.1!”

Không biết…… Nhưng đả kích tính tích cực của người khác là không tốt, vì thế Nhan Hi suy nghĩ từ ngữ thích hợp, “Có nghe thấy.”

Ngay sau đó, bạn học nữ kia lại hỏi: “Cậu biết Giang Trì Chu không?”

“……” Nhan Hi sửng sốt, liên tục lắc đầu, mặt không đỏ tim không nhảy phân rõ giới hạn, “Không quen biết!”

Khi nói chuyện, hai người đã bước đến ngưỡng cửa của lớp 11.1.

Trên bục giảng quả nhiên có một xấp sách bài tập, bạn học nữ đang thương lượng với bạn học ngồi ở cửa thì bỗng nhiên nghe được có người hét to: “Giang Trì Chu! Hôm nay đến ông trực nhật.”

Chàng trai với thần thái và tư thế bắt chéo chân bị điểm đến tên mới biết được chuyện trực nhật, anh từ từ đứng dậy khỏi vị trí, đột nhiên đối diện với tầm mắt của Nhan Hi đang lật sách bài tập trên bục giảng.

Ánh mắt đối diện không quan trọng.

Quan trọng nhất là chiếc áo thun hai người mặc trên người, ngoại trừ hai màu trắng đen ra thì đều giống nhau như đúc!

“Không phải nói là không quen biết sao?”