Bạn đã gặp qua một nam một nữ không quen biết đụng hàng đồ cặp chưa?
Bạn học lớp 11.1 gặp được nhưng bọn họ không tin.
Đặc biệt là Tống Phi Dương kia miệng cười ngoạc đến mức không khép lại được, lấy cánh tay huých huých Từ Du bên cạnh, “Anh Giang cợt nhả ghê, đồ cặp cũng đã mặc vào rồi mà còn giả bộ với chúng ta!”
Phía trước lúc đàm luận với anh về “nốt ruồi duyên” thì làm bộ không kiên nhẫn, kết quả miệng chê mà cơ thể thành thật, vài phút đã bị vả mặt.
“Wow ~ đồ cặp ~” không biết là ai bắt đầu kéo theo tiết tấu, toàn bộ bạn học ngồi trong lớp đều chú ý tới hai người bọn họ.
Cảnh tượng mất kiểm soát một lúc, Nhan Hi lấy ra chiếc USB kẹp ở giáo án rồi nhanh chóng rút lui, cô bạn học đi chung với cô theo sát phía sau.
Bạn học nữ tựa như còn chưa phản ứng lại, “Cậu và Giang Trì Chu, các cậu! Đồ cặp!”
Lời giải thích mắc kẹt trong cổ họng, cô ngậm miệng cũng có thể nghe thấy tiếng hàm trên và hàm dưới của mình va chạm, “Tớ nói không quen biết, cậu có tin không?”
Bạn học nữ chỉ vào mặt mình, “Cậu thấy tớ giống đứa ngốc lắm hả?”
Tùy tiện kéo họa tiết màu sắc trên quần áo, vẻ mặt của Nhan Hi vô cùng thẳng thắn, “Thật sự không lừa cậu đâu, quần áo này không phải tớ mua, phụ huynh mua á, tớ tùy tiện mặc thôi.”
“Nhưng mà đồ cặp hẳn là sẽ không tách ra bán chứ?” Bạn học nữ nói trúng tim đen.
“Sh……” Cô âm thầm hít một hơi khí lạnh, lúc bước xuống cầu thang, đến dưới lầu mới nghẹn ra một câu: “Có khả năng chỉ là cùng kiểu nhưng khác màu thì sao?”
Cái lý do này miễn cưỡng đủ tư cách.
Dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là người xa lạ, nói hai câu rồi đi về từng lớp. Nhan Hi chưa tỉnh hồn, cho đến khi bước vào cửa phòng học thì lo lắng trong lòng mới từ từ lắng xuống.
Ngồi lại vào chỗ, cô vỗ vỗ vào mặt cũng không tự chủ được đỏ ửng thành vệt trên mặt, “Muốn chết muốn chết.”
Sao cô lại mặc đồ cặp với Giang Trì Chu chứ!
A…… Nghĩ tới lần trước mẹ Giang đã mua hai bộ “giảm giá” cùng kiểu thì phải? Cho nên có vẻ như giống đồ cặp ư?
Nhan Hi vì thế tìm cái cớ hợp tình hợp lý, cô chuẩn bị hôm nay trở về sẽ thay quần áo, treo ở trong nhà chưng không mặc.
Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Buổi chiều tan học, Nhan Hi và Tiêu Nhiễm cùng nhau cưỡi xe đạp về nhà. Lúc sắp đến khu dân cư lại bị Giang Trì Chu đuổi kịp và vượt qua.
Anh một cước giẫm phanh lại chặn ở phía trước, chiếc xe đạp màu vàng của Nhan Hi dừng lại cách anh hai mét.
Trong nửa tháng qua, Tiêu Nhiễm đã từ trong miệng người lớn khắc sâu hiểu biết về “tình nghĩa thâm hậu” giữa hai người, vì thế, cô ấy yên lặng dời vài bước về bên cạnh, “Chị, em đi về trước nha?”
“Đi đi đi đi.” Nhan Hi xua tay, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người cái người ở trước mắt. Hai người mặc áo thun cùng kiểu dáng khác màu, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Một dì trung niên xách theo giỏ rau đi ngang qua, thấy hai người đeo cặp sách thì không khỏi cảm thán, “Con nít bây giờ thiệt là, đi học đã bắt đầu yêu đương.”
Nhan Hi: “……”
Giang Trì Chu: “……”
Dì mua đồ ăn ung dung rời đi khuất tầm mắt, hai thanh niên bị trêu chọc đang cưỡi trên xe đạp, chống một chân xuống đất, hai tay đỡ càng xe, hơi chồm người về phía trước, ánh mắt sắc bén của họ phát ra tia chớp trong không trung.
Hai người trăm miệng một lời: “Anh mới không mặc đồ đôi với em!”
“Em mới không mặc đồ đôi với anh!”
Ngoẹo đầu sang phải, Nhan Hi nhỏ giọng ra một tiếng xía: “Ai hiếm lạ.”
Giang Trì Chu cũng không cam lòng yếu thế quay mặt đi, “Xùy!”
Ăn ý không đúng lúc càng thêm kích thích ngọn lửa chiến tranh giữa hai người, lúc đầu đã quyết định mình là người về nhà thay quần áo rồi đẩy nhiệm vụ cho đối phương.
Giang Trì Chu: “Sau này em đừng mặc.”
Nhan Hi: “Anh trở về thì cởi ra!”
Hai người đồng thời mở miệng, ai cũng không nhận thua.
Nếu ai đổi trước, chẳng phải là chứng tỏ mình chột dạ yếu thế hay sao?
Không thể! Tuyệt đối không có khả năng khuất phục về phía kẻ thù!
Hai tay nắm lấy càng xe đồng thời buông ra, vặn tay nắm quyền về phía đối phương, đồng bộ bước xuống xe và dùng chân ấn vào chống đỡ để làm điểm tựa.
Chiếc xe đạp dừng lại tại chỗ, cả hai từng bước tiến lại gần nhau.
Vào giờ phút này, Nhan Hi bỗng nhiên xoay người chạy trở về, cưỡi lên xe đạp phóng đi, cũng lưu lại một câu đánh cuộc, “Ai về nhà trước sẽ thắng!”
Có người nhìn thấy hai chiếc xe đạp chạy như bay đi ngang qua, Nhan Hi bằng vào ưu thế dừng xe trước tiên nhưng Giang Trì Chu nhanh chóng dựa vào cặp chân dài kia đuổi theo, hai người chen nhau trước cửa khu dân cư, thật sự ấu trĩ!
“Tiểu Hi……”
Bên tai thấp thoáng vang lên một giọng nói đang gọi tên cô, Nhan Hi đắm chìm trong lúc thi đấu không hề phát hiện ra, Giang Trì Chu nhắc nhở: “Hình như có người đang kêu em.”
“Hừ, dương đông kích tây, em sẽ không mắc mưu đâu!” Đấu nhiều năm như vậy, cô cũng từng trúng chiêu, số lần chất đống cũng có thể viết một bản 36 kế, cô sẽ không dễ dàng bởi vì vậy mà phân tâm.
Hai người khống chế được tay đối phương, không cho mở cửa, cho đến khi những hộ gia đình ở cùng tòa nhà cầm lấy chìa khóa cảm biến và dán ở cửa.
Cánh cửa mở ra…
Mưu đủ sức lực, Giang Trì Chu bước vào một chân, Nhan Hi vươn một bàn tay, cãi nhau ầm ĩ tiến vào thang máy.
“Anh mặc thì em không mặc!”
“Muốn thay thì tự anh thay!”
Hai người còn đang thảo luận xem ai sẽ thay quần áo trước thì ngay lúc đó cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay vói vào cửa, Tiêu Nhiễm đi đến.
Cuộc cãi vã dừng lại ở đó, Nhan Hi nghi hoặc nhìn cô ấy, “Nhiễm Nhiễm, sao em ở đằng sau?”
Cô ấy hơi ngượng ngùng cúi đầu rồi giải thích: “Vừa rồi em mua chút đồ ở dưới lầu.”
Nhìn chiếc túi ni lông đen trong tay cô ấy, Nhan Hi hiểu rõ, lại thấy Tiêu Nhiễm vội vàng giấu túi ni lông ở phía sau.
Biết người em họ này thẹn thùng hướng nội, cô nói sang chuyện khác hóa giải xấu hổ, “Sau này cửa thang máy đóng em đừng vươn tay vào, như vậy quá nguy hiểm, em ấn cái nút bên cạnh là được.”
“Dạ, được.” Tiêu Nhiễm ngoan ngoãn đáp lại.
Cửa thang máy mở ra, Giang Trì Chu sượt qua từ bả vai cô rồi đụng cô một cái, “Nhớ rõ trở về thay.”
Nhan Hi cắn răng trả lời: “Nhất định không có khả năng!”
Thay quần áo hay không không quan trọng, quan trọng là không thua Giang Trì Chu!
*
Ngày hôm sau
Làm hàng xóm bao nhiêu năm, sáng sớm đi học thỉnh thoảng sẽ tình cờ gặp gỡ đối phương đi ra ngoài, nhưng, chỉ là ngẫu nhiên.
Nhan Hi đi đến trường tương đối sớm, mà Giang Trì Chu không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày đều kẹt không kịp vào cổng trường, bạn học trực ban và giáo viên cũng không làm gì được anh.
Nhưng sáng hôm nay bọn họ tình cờ gặp nhau.
Đối phương đều không mặc lại bộ quần áo kia, bởi vì nó đã được thay và giặt sạch sau khi tắm.
Gặp được nhau ở cầu thang, ai nhìn đối phương cũng không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Tiêu Nhiễm nắm lấy dây cặp sách tránh sang một bên, cô ấy cảm thấy bị kẹp ở bên trong hơi xấu hổ.
Trong nửa tháng, bạn học trong lớp đa phần đã quen biết nhưng hôm nay trong lớp lại có thêm một học sinh mới.
“Đây là bạn học lớp 10.3 chúng ta, chẳng qua bởi vì một chút chuyện nên bây giờ mới trở lại trường học, mọi người hãy cùng làm quen nào.”
Dưới sự chỉ dẫn của cô chủ nhiệm Khúc, một chàng trai có khuôn mặt thanh tú đi lên bục giảng, giọng bình tĩnh ôn hòa hoàn thành phần tự giới thiệu, “Chào mọi người, tôi là Thư Vũ, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Lời giới thiệu ngắn gọn về bản thân khiến ấn tượng đầu tiên của mọi người về cậu dừng ở hai chữ ”đẹp trai”.
Khí chất của Thư Vũ như là thư sinh nho nhã thanh liêm ở cổ đại nhưng cũng không nhu nhược.
Nhan Hi đang ngồi ở hàng ghế thứ hai vỗ tay hăng say nhất, bên cạnh đại diện ngữ văn của lớp đều bị cô hấp dẫn, “Cậu quen cậu ta?”
“Quen chớ! Bạn cũ.”
Không sai, lại là bạn cũ.
Cô và Thư Vũ từ cấp hai đã quen biết, cấp hai cùng lớp, cấp ba vẫn cứ cùng lớp, có thể nói là duyên phận.
Vừa tan học, cô gấp không chờ nổi đã đi theo Thư Vũ chào hỏi, trong mắt mang theo vui mừng, “Thư Vũ, cuối cùng cậu cũng đã trở lại, còn tưởng rằng cậu muốn định cư ở nước ngoài đó chứ!”
Thư Vũ sống trong gia đình đơn thân, mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, xem đứa con trai duy nhất này quan trọng đến mức bà ta phải mang theo ngay cả khi bà ta ra nước ngoài bàn chuyện công việc, thế cho nên cậu đã muộn hai tuần mới đến.
Thư Vũ được gọi tên cười nhạt, ánh mắt rơi vào đôi bàn tay trắng nõn đang đè trên mặt bàn, “Mình đã đồng ý với cậu là cùng nhau lên cấp ba, sẽ không nuốt lời.”
Những lời này khiến Nhan Hi cực kỳ vui vẻ, khí phách vỗ lên bả vai Thư Vũ hai lần, “Anh em tốt!”
Khi tốt nghiệp trung học cơ sở, mấy đứa chơi thân sẽ thảo luận học trường cấp 3 nào, thành tích của cô và Thư Vũ ở trong đám bạn là tốt nhất, thuận lợi tiến vào trường trung học số 1, đây là nguyên nhấn trong miệng Thư Vũ “Cùng nhau lên cấp 3”.
Ở lớp mới gặp được người quen nên tâm trạng của Nhan Hi rất tốt.
Học sinh của trường có thể về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi vào buổi trưa. Tan học buổi trưa, Nhan Hi cười ha hả giới thiệu Thư Vũ cho Tiêu Nhiễm quen.
“Tớ giới thiệu một chút với cậu, đây là Tiêu Nhiễm, em họ của tớ, hiện tại sống ở nhà tớ.”
“Đây là Thư Vũ, người bạn quen nhau đã ba năm, sau này mọi người cùng lớp nên có thể chơi chung!”
Tiêu Nhiễm ngượng ngùng đối diện với chàng trai nhưng cô ấy cảm thấy người này hơi quen mắt, đặc biệt là nghe thấy lúc cậu kêu Nhan Hi là “Tiểu Hi”……
Ngày hôm qua lúc mua đồ trở về, hình như là Thư Vũ ở dưới lầu của khu dân cư thì phải?
Nhưng cô ấy không thể xác định, cũng không có can đảm đi hỏi nên chỉ có thể coi như là không biết.
Có Nhan Hi ở đó, bầu không khí đều sẽ trở nên sinh động, hơn nữa mặc kệ cô nói cái gì thì Thư Vũ đều sẽ tiếp được đề tài.
Giang Trì Chu không thích ngủ trưa, đi chỗ nào ăn cơm phải xem tâm trạng, lúc này đứng ở sân thể dục, mấy người lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được.
Ánh mắt dò xét của anh đảo qua trên người Thư Vũ, tầm mắt của Giang Trì Chu cuối cùng vẫn dừng ở trên người Nhan Hi.
Nhan Hi đứng thẳng khịt mũi với anh, động tác nhỏ nghịch ngợm là hình thức giao lưu giữa cô và Giang Trì Chu.
Thấy vậy, Giang Trì Chu nhếch miệng “xùy” một tiếng rồi thuận tay ném bóng rổ cho Tống Phi Dương, “Bọn mày tự đi ăn, hôm nay tao về nhà.”
Bóng rổ lăn vào trong lồng ngực, Tống Phi Dương ôm đầy cõi lòng, “Này không phải…… anh Giang, không phải chúng ta đã nói ăn cơm xong sẽ chơi bóng sao?”
Chơi bóng cũng không giữ được Giang Trì Chu, anh móc ra chìa khóa từ trong túi rồi theo sát ba người Nhan Hi đi vào khu xe đạp.
Nhan Hi: “Anh đi theo em làm gì?”
Giang Trì Chu: “Tìm cơ hội ám toán.”
Lời này thật sự vô sỉ, Nhan Hi tức giận đến mức muốn vung lên nắm tay đánh anh!
Thư Vũ đứng ngoài quan sát đã mở khóa, ánh mắt quét qua vẻ đối chọi gay gắt trên mặt hai người, “Các người vẫn như vậy.”
Lời này hơi chói tai, giọng điệu của Giang Trì Chu vô cùng nhạt trả lời: “Đã lâu không gặp.”
Anh đỡ xe đi ngang qua người Nhan Hi rồi dừng lại, đột nhiên toát ra một câu: “Giữa trưa trở về, quần áo hẳn là đã khô.”
Nhan Hi cắn răng: Lại muốn so quần áo với cô phải không?!
Thấy cô phồng má, Giang Trì Chu nghiêng người về phía trước, nửa người vượt qua khu vực xe đạp của Nhan Hi rồi quay đầu hỏi: “Muốn anh cởi quần áo trước sao?”