Tuyết Nguyệt Chi Vân

Chương 8: Cửa Ải Nhập Môn(2)



Sau vòng thi đầu tiên, Hạ Chi Vân đứng đầu bảng. Chi Kỳ cũng thấy thắc mắc, Phượng Chi mất đi trí nhớ, hắn cũng cảm nhận được Hạ Chi Vân đã mất hoàn toàn linh lực. Sao có thể đánh đàn dùng được nội lực thâm hậu như vậy. Hắn đảo mắt nhìn một vòng, lại thấy ở trên cây đằng xa, thấp thoáng có bóng áo trắng, hắn cũng biết rằng chính Tuyết Cảnh Nguyệt là người đã nhúng tay vào. Nhưng không thể lộ tẩy hắn ở đây được, Chi Kỳ tiếp tục thông báo thể lệ vòng 2:

- Vòng tiếp theo có tên gọi là “Thi”. Tu tiên còn tôn trọng tri thức và đạo đức. Nếu có tu vi cao, nhưng đạo hạnh tri thức thấp kém thì sẽ không thể làm được việc tốt. Ta sẽ đưa ra chủ đề, các vị sẽ phải làm thơ theo chủ đề đó. Thời gian thi là một nén hương. Chủ đề ta ra sẽ là “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”…

Chi Kỳ sắp xếp các bàn học song song nhau thành hai hàng dọc. Cố ý xếp Hạ Chi Vân ngồi đầu để dễ dàng quan sát xem thử Cảnh Nguyệt có giở trò không. Hạ Chi Vân đầu óc trống rỗng. Nghĩ tới đề thi lại chẳng thể rặn ra được chữ nào trong đầu. Cô chỉ biết ngồi đó, mong chờ Cảnh Nguyệt tiếp tục trợ giúp, nhìn cô có vẻ rất tự tin vì nghĩ đằng sau đã có Cảnh Nguyệt giúp đỡ. Cảnh Nguyệt ở xa khi nghe thấy đề thi rõ ràng cũng đã nhận ra Lôi Chi kỳ đã phát hiện ra hắn. Hắn lặng lẽ rời đi. Chi Kỳ thấy vậy liền đuổi theo. Hai người đến một chỗ vắng. Chi Kỳ cất giọng:

- Lão Lôi ta lại không ngờ rằng một bậc ma tôn lại chơi đùa với một nữ tử đã bị Vong Xuyên tẩy não. Ngài tính biến cô ấy thành người của mình luôn sao.

Hắn lạnh lùng đáp lại:

- Ta chỉ đang giúp đỡ nương tử của ta. Có gì sai sao?

Chi Kỳ cười khẩy:

- Nương tử! Ngươi coi cô ấy là nương tử mà đánh cô ấy trọng thương. Bây giờ thì lừa cô ấy, cái gì mà Hạ Chi Vân chứ. Ta thấy não ngươi bị úng nước rồi, mới nghĩ ra mấy trò trêu đùa này.

- Lão Lôi à, ta thấy tốt nhất ngươi đừng nhúng vô chuyện của ta, ngươi có muốn đem cô ta về làm Chiến Thần thì không thể được. Bây giờ cô ấy đã là thân phận khác, là người của Ma Giới. Ngươi cứ làm tròn chức trách của ngươi đi. Còn về Phượng Chi, ta đảm bảo không làm ảnh hưởng đến tính mạng của cô ta.

- Được! Chỉ cần ngươi không giết cô ấy. Ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi. Có một điều ta muốn ngươi nhớ rõ, dù sao thân phận thật sự của cô ấy là Phượng Chi. Ngươi lợi dụng cô ấy được, nhưng để đến khi cô ấy nhớ lại tất cả, cô ấy sẽ không tha cho ngươi đâu.

Cảnh Nguyệt cười một cách lạnh nhạt, rồi biến mất trong làn gió. Chi Kỳ trở lại cuộc thi, thấy đã quá nửa nén nhang mà Hạ Chi Vân chưa biết được chữ nào. Hắn thầm nghĩ “ Không phải chứ bà cô của ta, hồi trước cô là người giỏi văn nhất nhì Thiên Giới cơ mà, sao bây giờ mãi chưa viết được chữ nào chứ, nước Vong Xuyên đúng là có công hiệu tẩy não mà”.



Hạ Chi Vân cắn đầu bút ngồi một hồi chưa thấy được sự giúp đỡ, cô cảm thấy có điềm chẳng lành “ không phải chứ, đã quá nửa nén nhang mà hắn vẫn chưa giúp mình, có phải hắn định bỏ mình không”. Cô lo lắng một hồi, thấy nhang sắp tàn hết, cô đành phải ráng tự động não viết ra một vài chữ để không phải nộp giấy trắng. Cô viết “ Phong Hoa Tuyết Nguyệt/ Tuyết cảnh sương hùng vĩ/ Nguyệt đại tựa thương ai/ Thanh phong lộng huyền bí/ Chẳng tình mong đợi chi/ Hình người vùi trong đá/ Nhuốm màu Mạn Châu Sa”.

Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên một loạt các câu thơ như vậy. Cô chỉ đành viết vào đó. Bài thơ của cô là ngắn nhất. Sau khi chấm bài, bài của cô là có điểm gần như thấp nhất, suýt nữa bị loại. Cô cảm thấy lo lắng vì hồi nãy Tuyết Cảnh Nguyệt không hề giúp cô, nếu cứ tiếp tục chắc chắn cô sẽ bị loại.

- Đề thi thứ 3 là “Kỳ”, chúng ta sẽ ghép cặp đấu cờ. Lần lượt từng người lên rút que thăm. Ai có số giống nhau thì sẽ là đối thủ của nhau. Sau cùng sẽ còn mười bốn người chiến thắng. Dĩ nhiên đây không phải chơi cờ bình thường. Mỗi cặp đấu sẽ có một trận pháp. Người chơi sẽ cần dùng nước cờ của mình để tấn công đối phương bằng nhân ảnh trong trận pháp. Yên tâm là người thua sẽ được trận pháp đưa thẳng xuống chân núi….

Mọi người lần lượt lên rút thăm, Chi Vân lại đấu chung với một nam nhân cao ngạo - Triệu Dữ, hắn nhìn Chi Vân là biết cô chẳng hề có linh lực, hắn là người đánh cờ giỏi nhất vùng, chắc chắn cô sẽ bại dưới tay hắn. Hắn nhìn Chi Vân vẻ mặt khinh bỉ:

- Cô nương, thiết nghĩ cô nên nhận thua từ sớm, như vậy sẽ đỡ nhục hơn đó.

Chi Vân tức tối, thấy người tự tin như vậy trong lòng cũng có chút lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng đáp lại:

- Chưa đấu mà ngươi vội gì chứ, ai thắng ai thua phải chơi mới biết được

- Hahaha! Ta sẽ cho cô biết thế nào là thua tâm phục khẩu phục!

Hắn cười lớn rồi ngồi vào bàn đấu. Cô cũng ngồi vào bàn, trận pháp ngay lập tức được kích hoạt. Bên trong trận pháp là một không gian rộng, chẳng hề thấy điểm đầu điểm cuối, cũng chẳng thấy ai khác, chỉ thấy hình ảnh các quân cờ hiện lên sống động như người thật.

Ở bên ngoài các thí sinh cũng bước vào trận pháp, nhóm người Thế Long cũng được ghép cặp với những người khác nhau. Thế Long tinh thông trận pháp, giỏi chơi cờ dĩ nhiên là thắng, Vũ Thanh và Đại Châu cũng nhanh chóng thắng trận đấu thoát khỏi trận pháp. Các thí sinh thua ngay lập tức được dịch chuyển đưa đến dưới chân núi. Cuối cùng chỉ còn Chi Vân và tên kia đang đấu với nhau.

Do chỉ còn một cặp đấu, nên tất cả đều chú ý đến trận đấu của Chi Vân. Chi Vân chẳng hề biết di chuyển tướng ra sao, chỉ có thể đánh theo bản năng. Không hề chút do dự mà di chuyển tướng, bởi cô cũng không biết suy nghĩ phức tạp.

Còn tên kia thì ngược lại, hắn tập trung suy nghĩ kĩ càng trước khi đi. Thấy cô đánh cờ không chút do dự, lại cảm thấy có áp lực. Hắn sợ mắc sai lầm, lại sợ cô có âm mưu chiến lược nào đó.



Nhưng thật ra Chi Vân chỉ tiện tay mà đánh, còn không thèm suy nghĩ, cô đã xác định ván này sẽ thua rồi. Lại không ngờ tên kia lại thấy cô tự tin không chút do dự mà lo lắng đến độ lại tự khiến bản thân bị mắc lỗi đi sai nước cờ, kết quả không thể nào ngờ, Chi Vân lại có thể chiến thắng.

Bản thân cô cũng bất ngờ ngơ ngác, rõ là không hề biết chiến lược lại có thể thắng “ không phải chứ, chỉ tiện tay đánh đại thôi mà có thể thắng rồi sao, không ngờ mình lại may mắn như vậy”. Cô đánh bại được hắn nên cố ra vẻ để chọc tức hắn:

- Ay dô, nãy hình như có người nói ta sẽ thua nhục nhã. Xem ra bây giờ ngươi mới chính là người không còn mặt mũi rồi. Tạm biệt nhé người huynh đệ!

Cô đứng lên bước ra khỏi bàn đấu, lập tức thoát khỏi trận pháp, tên kia cũng bị đưa xuống dưới chân núi. Mọi người xem đấu thì thấy Chi Vân đánh rất tự tin, vỗ tay chúc mừng, lại thấy trận pháp cô đánh quả thật là hay. Cô mỉm cười:

- Cảm tạ! Cảm tạ! Cũng hên thôi, mọi người quá khen!

Lôi Chi Kỳ nhìn vào đã biết cô ăn may, nhưng rõ ràng cách cô đánh cờ có chút giống trước đây. Hắn nghĩ “ Ít ra còn biết đánh cờ, không uổng mang danh làm chủ nhân của ta”.

Cuối cùng là bài thi “ Hoạ”, tức là vẽ tranh. Lần này đề thi vô cùng đơn giản, đề tài là vẽ bướm. Làm sao để bức hoạ có thể biến hình thành bướm. Tuy đơn giản nhưng làm sao để hình giống thật quả không đơn giản. Chi Vân nghe đến đây thì bắt đầu tái xanh mặt, vẽ cô còn không biết chứ nói chi biến ra bướm thật.

Đối với cô mà nói, sau bài thi này chắc chắn không còn ăn may nữa. Mọi người bắt đầu vẽ. Chi Vân chỉ biết chấm chấm vài cái, rồi nhăn mặt suy nghĩ không biết phải vẽ như thế nào, năng khiếu có hạn, nếu như cô có biết linh lực thì với tài năng vẽ của cô cũng khó có thể từ hình biến thành bướm. Đột nhiên cô nảy ra một ý, vội vàng nói với Chi Kỳ:

- Ta có thể mượn một ít mật ong, một cành hoa và một ngọn nến được không, với lại ta không thể vẽ tranh dưới ánh sáng mặt trời, có thể nào xin phép được vào nơi tối hơn để vẽ không?

Chi Kỳ cũng cảm thấy khó hiểu, ánh sáng mới là điều kiện tốt nhất để có thể nhìn thấy rõ và vẽ một cách tốt nhất, nhưng cô lại nhất quyết muốn vẽ trong bóng tối chỉ với một ánh đèn. Nhưng dù sao những yêu cầu đó không vượt quá quy tắc nên hắn cũng đồng ý.

Hắn đưa cho cô một chén mật ong, một cành hoa mẫu đơn một ngọn nến và đưa cô vào trong một góc tối hơn, để đảm báo tính công bằng thì phái thêm đệ tử ra canh chừng cô vẽ. Khi cầm trong tay chén mật ong, Chi Vân liền vẩy vài giọt mật ong lên cành hoa rồi giơ lên cao, khoảng chừng mấy giây, liền có một con bướm đậu vào hút mật. Cô để cành hoa lên một kệ vừa cao hơn bàn vẽ, lấy ánh sáng của nến rọi vào thì thu được một hình bóng của cả hoa và bướm lên mặt giấy. Sau đó cô vẽ theo bóng của nó. Khi tiếng chuông hết giờ vang lên thì Chi Vân cũng vừa hoàn thành xong bức tranh của mình.