Tất cả các bức tranh của mọi người được treo lên. Vũ Thanh có tài vẽ tranh xuất chúng, bức hoạ của cô nổi bật, nét vẽ cũng rất chân thật. Thế Long và Đại Thổ cũng vẽ rất đẹp. Về bức tranh của Hạ Chi Vân, nhìn thì đơn giản, nhưng lại y như bướm thật. Lần lượt các thí sinh đều dùng tiên lực biến các hình bướm trong tranh thành bướm thật. 14 người thì có 6 người đều không thể biến ra bướm thật, trong đó có Chi Vân, bởi cô vốn dĩ không có tiên lực.
Vũ Thanh, Đại Châu và Thế Long cùng 2 nam sinh khác có tên là Tiểu Lục và Văn Hiểu đều biến ra được bướm thật, bướm của Vũ Thanh là đẹp nhất, sặc sỡ nhất khiến người khác phải trầm trồ.
Hạ Chi Vân tưởng rằng bản thân đã bị loại thì bỗng nhiên có rất nhiều bướm bay vào đậu trên cành hoa mà cô vẽ trong bức tranh, những con bướm đủ loại màu sắc vây quanh bướm mà cô vẽ, cảnh tượng thật sống động, ngay thời điểm này, mọi người mới thấy rằng bướm mà cô vẽ đã hoà vào đống bướm thật, nhìn chân thực đến nỗi không thể phát hiện ra được đâu là bướm mà cô vẽ. Mặc dù cô không biến ra được bướm, nhưng lại là bướm giống thật nhất nên được đặt cách trở thành đệ tử phái Lệnh Các.
Vũ Thanh có phần khó chịu, bởi trước nay cô đều được mệnh danh là người vẽ tranh đẹp nhất, nhưng không ngờ nay lại bị một người phàm giới cuỗn hết sự nổi bật.
Có 9 đệ tử được nhận lần lượt theo thứ tự cao điểm nhất là Thế Long, Vũ Thanh, Đại Châu, Văn Hiểu, Tiểu Lục… và đứng hạng cuối cùng là Hạ Chi Vân. Cuộc thi chiêu sinh kết thúc, Lôi Chi Kỳ cho các đệ tử về phòng nghỉ ngơi:
- Các ngươi hãy về phòng nghỉ ngơi đi, nay vất vả rồi, những ai cùng phòng với các ngươi hôm trước bị loại thì từ bây giờ các ngươi sẽ ở một mình một phòng. Mai chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên, theo môn quy, các ngươi sẽ phải dậy vào đầu giờ Mão để chuẩn bị buổi học đầu tiên, ai dậy muộn sẽ chịu phạt. Chút nữa đồng phục của các đệ tử sẽ được gửi đến. Được rồi, mau giải tán đi.
- Rõ
Các đệ tử đồng thanh rồi giải tán. Hạ Chi Vân vui vẻ tung tăng chuẩn bị về phòng thì Thế Long gọi cô nán lại:
- Chi Vân cô nương!
- Công tử có chuyện gì sao?
- À không có gì. Chỉ là cảm thấy rất phục cô nương, không có tiên lực nhưng lại có thể vượt qua các vòng một cách dễ dàng, đúng là ta đã xem thường cô nương rồi!
Chi Vân cười đáp:
- Không có gì đâu, ta cũng chỉ là gà quèn gặp may thôi, chưa biết chừng làm đệ tử được mấy bữa thì lại bị đuổi. Nên là huynh không cần khen ngợi ta đâu.
- Cũng chỉ là dùng mánh khoé múa rìu qua mắt thợ, có gì hay ho chứ!
Vũ Thanh lên tiếng đáp trả lời nói Chi Vân khiến Chi Vân cảm thấy xấu hổ. Cô im lặng một lúc rồi cười gượng nói:
- Vũ Thanh cô nương nói rất phải…À, cũng khuya rồi, bụng của ta đánh trống nãy giờ, ta xin phép về phòng trước. Cáo từ mọi người. Mai gặp lại.
- Tạm biệt Chi Vân cô nương
Thế Long nhẹ nhàng nói. Chi Vân cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Khi cô đi khỏi Thế Long liền quay sang nói với Vũ Thanh:
- Tiểu Thanh! Dù sao cô ấy cũng cố gắng hết mình, muội không cần phải nói nặng như vậy đâu!
Vũ Thanh thấy Thế Long bênh Chi Vân thì lại cảm thấy khó chịu:
- Huynh bênh cô ta sao? Cô ta có gì giỏi đâu chứ, chỉ là một con gà mờ, làm sao mà so được với Phượng Chi tỷ tỷ. Chẳng lẽ huynh thích cô ta rồi sao?…
- Ta… Muội đừng nói bậy, chỉ là ta thấy cô ấy có chút giống Phượng Chi muội muội, hoàn cảnh khó khăn nên muốn giúp đỡ. Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều…
Trong đầu của Thế Long, Phượng Chi là người quan trọng nhất mà bất kì ai cũng không thể thay thế. Chi Vân có gương mặt giống nhưng đối với hắn mà nói chẳng thế nào đem so sánh được với Phượng Chi. Vũ Thanh cũng không nói gì nữa, giận dỗi trở về phòng.
Trời đã tối, Chi Vân trong phòng đang ăn đùi gà một cách ngon lành, cô cảm thấy đồ ăn mà nhà bếp mang tới cũng khá ngon nhưng thiếu chút hương vị, muốn xuống bếp xem thử. Thì bỗng nhiên một luồng không khí lạnh thổi từ sau lưng khiến cô rợn tóc gáy. Vừa quay lại đã thấy Tuyết Cảnh Nguyệt mặc đồ trắng khoanh tay đứng sừng sững đằng sau khiến cô giật bắn cả người. Sau khi xác nhận là hắn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thúc thúc! Người điên rồi sao? nửa đêm lại mặc đồ trắng xuất hiện đằng sau doạ ma người khác. Suýt chút nữa con nuốt luôn xương gà rồi.
- Sợ sao?
- Dĩ nhiên là sợ, người mặc đồ trắng, tóc trắng đứng đằng sau, người không thể nào xuất hiện một cách quang minh chính đại sao?
Hắn ta lạnh lùng đáp:
- Xuất hiện quang minh chính đại là đi từ cửa chính điện vào sao, tới lúc đó người khác hỏi ta là ai, ta nói là Thúc thúc của đệ tử mới được nhận Hạ Chi Vân, tới lúc đó cô sẽ thê thảm lắm đấy!
Hạ Chi Vân mặt biến sắc, cười gượng rồi nói:
- Ha…ha… thúc thúc người giỡn hoài, ý ta nói là người sao không xuất hiện trước mặt con mà lại đứng đằng sau doạ chết con rồi.
- Cô đến cả cửa ải Cầm Kỳ Thi Hoạ còn có thể vượt qua thì sợ gì chứ!
- Nhắc mới nhớ, con đang muốn hỏi người tại sao người không giúp con vượt ải, đã giúp thì phải giúp triệt để chứ ai lại giúp nửa chừng xong biến mất chứ. Suýt nữa là con rớt luôn rồi!
Hắn vẻ mặt bình thản, vẫn lạnh như băng đáp:
- Đột nhiên có chuyện gấp nên phải đi. Dù sao con cũng là người của Ma Giới, nếu đến cả cửa ải này cũng không thể vượt qua thì còn giữ lại làm gì chứ?
Chi Vân bỗng nhiên cảm thấy run sợ trước lời đe doạ của hắn. Con người hắn lạnh lùng ác độc, cô cũng chỉ là con cờ trong tay hắn, cô hiểu rõ mình có thể chết bất cứ lúc nào. Cô im lặng không nói thêm lời nào nữa. Hắn cũng cảm thấy sự lo sợ trên gương mặt của cô nên cũng rời đi
- Yên tâm! Chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ, con muốn gì ta đều có thể cho con. Còn không thì đến cả mạng cũng không còn. Nhớ lấy bản thân mình là ai!
Hắn nói xong rồi biến mất trong chớp mắt. Cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kết thúc một ngày vất vả vượt ải nhập tiên môn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng leng keng của chuông gõ vang lên đánh thức mọi người dậy, chính là giờ mão, khi mặt trời còn chưa ló rạng, các đệ tử đều phải dậy chuẩn bị tới Thư Đường để học. Ai cũng đã dậy chuẩn bị lên lớp, thì duy nhất chỉ có Chi Vân vẫn đang cuộn trong trong chăn ấm nệm êm tiếp tục ngủ nướng.
Đã qua Giờ Mão, tất cả đã có mặt trước cửa Thư Đường ( nơi học tập của các đệ tử trong phái), bắt đầu tập thể dục theo môn quy buổi sáng. Các đệ tử trong trang phục trắng xanh gọn gàng dễ vận động, không khí trong lành buổi sáng cùng với sương mờ trên núi, bình minh tạo nên khung cảnh tiên môn tráng lệ.
Chi Vân lúc này chợt giật mình tỉnh dậy, mới nhận ra đã trễ nửa canh giờ, vội vàng thay đồng phục chuẩn bị sách vở đến giảng đường.
Chi Vân chạy đến Thư Đường thì mọi người đã hoàn thành xong bài tập thể dục và cũng đã ăn sáng xong. Trong môn quy có quy định, người nào đến trễ sẽ không được học lại các bài đã qua, cô đến trễ sau bữa ăn sáng vì vậy cô thậm chí còn không được ăn. Chi Kỳ thấy Chi Vân xuất hiện trong bộ dạng hấp ta hấp tấp, trễ giờ lại hậu đậu va đụng đầu vào cửa làm trán đỏ cả lên.
Thật sự hắn càng cảm thấy cô không giống Phượng Chi một chút nào, cũng không biết lý do gì khiến cô mất đi ký ức nhưng việc một người mất đi ký ức mà thay đổi hoàn toàn xả con người là quả thực chưa từng thấy. May mà không ai nhận ra vòng tay linh thú của cả hai đang đeo giống nhau, đến lúc đó để người khác biết hắn là linh thú của Hạ Chi Vân chắc chỉ có thể chui đầu xuống đất mới có thể tránh được sự nhục nhã này.
Lúc này hắn nghĩ tới Cảnh Nguyệt, không biết hắn đã làm gì cô khiến cô trở thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng trước mắt, không thể để lộ thân phận thật sự của cô, hắn biết rõ khi mọi người biết được tin tức Phượng Chi mất đi ký ức lại trở nên như này sẽ gây ra những cuộc tranh luận từ lục giới, bản thân cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trước đây là người mạnh nhất Thiên Giới, giờ đến một cành cây cũng không bẻ nổi, không tránh khỏi việc bị Lục Giới chỉ trích, bị các thế lực phản diện ngắm tới để tiêu diệt.
Bây giờ cũng tốt, tin tức Phượng Chi vì Thiên Giới mà hy sinh đã được lan rộng khắp Lục Giới, ít ra họ còn dành một sự biết ơn dành cho cô, quả thật Cảnh Nguyệt từ hôm đó cũng bị ảnh hưởng không ít, nguyên khí bị tổn hại vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Ma Giới cũng chưa có động thái giao đấu với Thiên Giới nữa. Tạm thời Lục Giới bình yên.