"Yên tâm đi, đại ca sẽ nhanh chóng cưới ngươi, ta cũng chỉ kêu trước một tiếng thôi."
Có lẽ vì chuyện của Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh đã định ra rồi, Tiêu Tam gia cũng đã chết, trong lòng Mộ Như Nguyệt cảm thấy cực kì nhẹ nhàng, giờ khắc này, nàng bất giác nhớ tới Dạ Vô Trần...
Cũng không biết hiện giờ hắn ở nơi nào.
Nhìn phương hướng hai người biến mất, đám trưởng lão Tiêu gia hối hận xanh ruột, nếu trước kia các trưởng lão không đuổi Tiêu Vân đi, có lẽ một mạch người nhà Tiêu Vân sẽ không bị buộc rời đi.
Dù năm đó phạm sai lầm, hiện giờ chỉ cần đối đãi với Tiêu Phong thật tốt, có lẽ còn có thể cứu vãn.
Nhưng mà...
Các trưởng lão nhìn nhau, đáy mắt bi ai.
Nhưng vì sai lầm của bọn họ, chẳng những khiến Tiêu gia tổn thất hai thiên tài mà còn bỏ lỡ cơ hội kết thân với Diêu gia.
Đó là cơ hội hiếm có cỡ nào a.
Nghĩ đến đây, bọn họ đều hối hận đau ruột...
Đêm.
Mộ Như Nguyệt vừa đi vào giấc ngủ, đột nhiên một hơi thở xa lạ truyền đến, nàng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ngoài...
Trước mắt nàng, một thân ảnh tuyết trắng phiêu đãng tiến đến, gương mặt nữ tử bị che phủ một tầng sương mù cho nên không thể nhìn rõ dung nhan.
"Mộ Như Nguyệt, đã lâu không gặp."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Tử Phượng, ngươi quả nhiên còn sống."
Cho dù không nhìn rõ dung nhan nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn có thể cảm giác được nữ nhân này là Nam Cung Tử Phượng...
"Lần trước ngươi nhìn trộm kí ức của ta, không biết đã tìm được nhi tử của ngươi chưa?"
Thanh âm nữ tử trào phúng càng khiến sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn tìm kiếm, không chỉ phân phó người Đan tháp đi tìm mà còn dùng đan dược đổi lấy tin tức.
Đây cũng chính là mục đích nàng thành lập thế lực.
Nhưng mà vẫn không có tin tức gì, chưa từng tìm được manh mối nào, nơi đó quá thần bí, không ai từng phát hiện ra nó.
Tử Phượng cười khẽ, oán hận nói: "Sao ta có thể để ngươi nhanh tìm được hắn chứ? Đó là lợi thế duy nhất để uy hiếp ngươi, tuyệt đối không thể để ngươi phát hiện! Mộ Như Nguyệt, ta vẫn luôn hận ngươi, hận ngươi có được Tử Hoàng ca ca, hận đến mức muốn bầm thây vạn đoạn tiểu hài tử kia! Ngươi biết mỗi ngày nhìn thấy hắn ta có cảm giác gì không? Chỉ cần nhìn thấy hắn, ta sẽ tưởng tượng đến mỗi đêm các ngươi làm chuyện đó, loại chuyện khiến ta đau đến tê tâm liệt phế, vì sao lúc đó các ngươi không nghĩ cho ta? Chuyện này đối với ta tàn nhẫn thế nào các ngươi biết không?""Kiếp trước ta khống chế Tử gia làm hắn không thể động thủ với ta, sau đó lại dùng Tử gia uy hiếp hắn, buộc hắn nạp ta làm thiếp nhưng hắn lại không hề do dự mà cự tuyệt, ta lại không thể thật sự hủy diệt Tử gia, nếu không sẽ không còn gì để uy hiếp hắn nữa, mấy ngày trước ta tìm được Tử Hoàng ca ca, ta chỉ cầu xin hắn ở cùng ta một đêm, chỉ cần một lần là đủ rồi, để ta mang thai hài tử của hắn, như vậy mới công bằng với ta, nhưng hắn vẫn không đồng ý..."
"Ta luôn không hiểu, tại sao chỉ một lần mà hắn cũng không muốn cho ta? Vì sao ngươi có thể an tâm thoải mái hưởng thụ sự sủng ái của hắn? Mộ Như Nguyệt, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi được ở bên nhau! Ta muốn ngươi phát sinh quan hệ với nam nhân khác trước mặt hắn, nếu không, ta sẽ giết tiểu hài tử kia!"
Kỳ thật, Nam Cung Tử Phượng cũng không biết tiểu tử kia đang ở đâu, nhưng hiện tại chỉ có thể dùng phương pháp này uy hiếp nàng...