Vì không muốn đối mặt với kết tinh tình yêu của hai người, Tử Phượng rất ít đến nơi giam giữ hắn, nhưng cách đây không lâu, nàng đến nói đó và phát hiện tiểu hài tử đã được ai đó cứu đi!
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt lóe lên hàn ý: "Nam Cung Tử Phượng, ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng yêu cầu này sao?"
Nam Cung Tử Phượng bật cười, dù Mộ Như Nguyệt không nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo kia.
"Nếu ngươi muốn cổ của tiểu hài tử kia bị ta cắt đứt thì có thể cự tuyệt ta, nhưng mà ta sẽ không nương tay, nói không chừng mấy ngày nữa ngươi có thể nhận được thi thể của hắn, ha ha ha!"
Oanh!
Hơi thở lạnh băng từ trên người nữ tử khuếch tán, phóng về phía Nam Cung Tử Phượng, trong nháy mắt đã đánh tan thân ảnh hư ảo kia...
Nàng hung hăng đập bàn, ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Nam Cung Tử Phượng!"
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi mới chậm rãi bình ổn sát khí trong lòng...
Dưới ánh trăng, ngân bào nhẹ bay, tôn quý, ưu nhã không nói nên lời.
Hắn không ngờ vừa tìm được nàng liền nghe thấy mấy lời này.
Nữ nhân Tử Phượng kia cũng dám dùng hắn uy hiếp nàng!
Bất quá, mẫu thân cũng coi như biết hắn tồn tại....
Kiềm chế kích động trong lòng, thiếu niên giơ tay muốn đẩy cửa phòng ra, đúng lúc này, một hơi thở như ẩn như hiện cách đó không xa truyền đến, ngày càng gần, khiến tay hắn ngừng lại ngay trước cửa phòng.
"Bọn họ thế nhưng đuổi tới! Xem ra ta phải rời đi một chuyến", Tử Thiên Cảnh híp mắt, đáy mắt hiện lên lãnh ý, "Nhưng mẫu thân..."
Trầm mặc nửa ngày, hắn lấy giấy bút ra viết mấy chữ, sau đó ném vào trong phòng, xoay người biến mất trong bóng đêm...Trong phòng, sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, toàn thân bao phủ một tầng hàn ý.
Ngay lúc này, một mảnh giấy từ ngoài cửa bay vào...
"Ai?"
Ánh mắt nàng vừa động, giơ tay tiếp nhận mảnh giấy, cau chặt mày...
"Mẫu thân, không cần để ý đến lời Tử Phượng uy hiếp, ta đã sớm được cô cô cứu thoát, vốn nên đến nhận mẫu thân nhưng hiện giờ ta có việc, chờ khi ta giải quyết xong chuyện này sẽ đến giải thích với ngươi..."
Ngón tay Mộ Như Nguyệt run lên, mảnh giấy trong tay từ từ rơi xuống, nàng giống như nổi điên chạy nhanh ra cửa, nhưng mà trong bóng đêm làm sao còn có thân ảnh kia.
Cả hơi thở cũng không tồn tại...
Nhưng nàng biết, hắn nhất định đã tới!
Mộ Như Nguyệt vươn tay che mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chậm rãi chảy xuống...
Nàng vĩnh viễn không quên hình ảnh nàng nhìn trộm trong trí nhớ của Nam Cung Tử Phượng.
Một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác lẳng lặng nằm trong quan tài, ống tay áo trống rỗng, dính đầy máu, gương mặt tràn ngập thống khổ, cô đơn, khủng hoảng...
Dù kiếp trước kiếp này cách xa nhau, nhưng mẫu tử liền tâm, nhìn thấy hình ảnh kia trái tim nàng đau đớn kịch liệt...
Nhưng hiện tại hắn lại có thể cầm bút viết chữ!
Mộ Như Nguyệt sao có thể không kích động?
"Thì ra hắn vẫn luôn ở đây..." Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng yên tâm.
Mặc kệ khi nào hắn đến gặp nàng, chỉ cần không nằm trong tay Nam Cung Tử Phượng là đủ rồi.
Nếu không nàng cũng không biết nữ nhân kia sẽ dùng thủ đoạn gì tra tấn hắn...