Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 707: Nguy cơ, bạch trạch (2)



Mặc dù thiên y trận là thứ nàng đã từng luyện chế....

Trong sơn động âm u ẩm ướt, một tia nắng mặt trời chiếu từ ngoài cửa động vào, nữ tử ngồi nhắm mắt khoanh chân đột nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Đã hơn hai tháng, cũng đến lúc nên rời khỏi nơi này."

Nàng vừa nói vừa đứng dậy, đúng lúc này, một thanh âm ồn ào từ ngoài cửa động truyền vào, nàng bất giác nhíu mày, lập tức nhảy về hướng cửa động.

Xung quanh sơn động có một đám người không biết đang nói chuyện gì, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi tới, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

"Hừ!"

Thanh y nữ tử trong đám người hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Mộ Như Nguyệt, trào phúng nói: "Một nữ nhân câu dẫn nam nhân của người khác, không biết xấu hổ còn xuất hiện ở đây, phỏng chừng nữ nhân này cũng không ngờ người mà nàng đắc tội lại là nữ nhi của môn chủ Tiên Y Môn đi, lúc nhìn thấy nàng kia, trong lòng nữ nhân này nhất định là rất kinh ngạc, thậm chí là cực kì hối hận!"

Vi thanh y nữ tử này là nữ nhi của trưởng lão Dược Tông, Phó Thanh, bình thường thích xen vào việc người khác, ghét nhất là tiện nữ nhân cướp đoạt nam nhân của người khác, cho nên, sau khi nghe U Lan nói, dĩ nhiên không có hảo cảm gì với Mộ Như Nguyệt....

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nàng một cái, cũng không nói gì, tựa như chưa từng nghe thấy mấy lời châm chọc kia.

Phó Thanh biến sắc, ngay tại thời điểm muốn nói gì đó, bên cạnh truyền đến một thanh âm không kiên nhẫn: "Đủ rồi, Phó Thanh, đừng quên mục đích chúng ta tới đây!"

Nghe vậy, Phó Thanh ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt không hề che giấu vẻ khinh miệt.

"Các ngươi mau nhìn, cửa núi mở!"

Đúng lúc này, một thanh âm kích động vang lên, mọi người lập tức nhìn về phía cửa núi...

"Cửa núi mở rồi, ha ha, ta đã sớm nghe nói đến thiên y trận, ở chỗ sâu nhất thiên y trận có một ma thú cường đại, nếu có thể thuần phục ma thú kia, có lẽ thực lực sẽ tăng gấp mấy lần."

Người nói lời này là một nam tử của Võ Tông, hắn cười to hai tiếng rồi nhằm về phía cửa núi...

Thời điểm hắn vừa bước chân vào cửa núi, oanh một tiếng, cả ngọn núi rung động, bỗng một khối đá to ầm ầm lăn xuống, nam tử kia còn chưa kịp phản ứng gì, nháy mắt đã bị đè bẹp thành bánh nhân thịt!

"Mau tránh ra!"

Mọi người biến sắc, vội vàng tản ra nhiều hướng, một vài đệ tử chưa kịp tránh né cũng có kết cục giống như nam tử kia...

"Đáng chết!" Sắc mặt Phó Thanh tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, nếu là tảng đá bình thường thì không nói làm gì, đằng này bên ngoài tảng đá kia còn bao phủ một lớp hắc thạch vững chắc, hắc thạch kia cực kỳ rắn chắc, vũ khí sắc bén cũng chưa chắc có thể phá hủy được lớp hắc thạch này.

"Xem ra thiên y trận quả thật rất nguy hiểm."

Người lên tiếng là Bằng Phi của Võ Tông, hắn nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt cảnh giác.

"Các vị cẩn thận, trong này nhất định có rất nhiều cơ quan!"

Hắn khẽ cau mày, ngước mắt nhìn con đường phía trước, thanh âm âm trầm nói.