Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 708: Nguy cơ, bạch trạch (3)



Đột nhiên, Phó Thanh nhìn thoáng qua phía Mộ Như Nguyệt đang đi về hướng cửa núi, cười lạnh nói: "Ngươi cũng muốn đi vào đó? Đáng tiếc, với thực lực của ngươi, chỉ có nước đi chịu chết!"

Mộ Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời nàng nói, đi thẳng về hướng cửa núi...

"Chúng ta cũng đi!" Phó Thanh cắn răng, phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, "Một cái Đan tháp nho nhỏ chẳng lẽ cũng có hứng thú với ma thú cường đại? Bất quá, rất rõ ràng, ma thú không thích kẻ yếu, chỉ bằng ngươi, chỉ sợ nó không thèm đặt vào mắt."

Dứt lời, đoàn người đều đi về hướng cửa núi.

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, không biết vì sao, sau khi cửa núi này mở ra, nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc...

Hơi thở kia tựa như đến từ linh hồn, đang kêu gọi nàng...

"Các ngươi nhìn kìa, kia là U Linh hoa cực kì trân quý! Nghe nói hoa này là dược liệu luyện chế U hồn đan thiên giai trung cấp, loại dược liệu này còn có thể nâng cao tinh thần lực!"

"Còn có cái kia, kia... kia không phải là Thánh Linh quả trong truyền thuyết, có thể giúp người bình thường trực tiếp đột phá lên cảnh giới huyền nguyên mà không có bất kì di chứng gì sao?"

Từng thanh âm kinh ngạc lần lượt vang lên.

So với U Linh hoa, Thánh Linh quả càng khiến người ta kích động hơn. Phải biết rằng, thứ đồ nghịch thiên như Thánh Linh quả đã tuyệt chủng từ rất nhiều năm trước rồi.

Lúc ấy, chỉ cần có Thánh Linh quả, dù chỉ là một người bình thường cũng sẽ đột phá thực lực đến cảnh giới huyền nguyên!

Cho dù không tu luyện vững chắc từng bước một, nhưng cũng sẽ không có di chứng gì...

Vậy mà trong thiên y trận lại có Thánh Linh quả! Nhưng tại sao Tiên Y Môn có được thứ nghịch thiên như vậy mà lại không dùng nó để tăng thực lực của các đệ tử?

Những người này dĩ nhiên không biết rằng, đương kim môn chủ Tiên Y Môn không có tư cách mở cánh cửa bước vào thiên y trận, khắp đại lục Trung Châu, ngoại trừ vị đại nhân kia cũng chỉ có Mộ Dung Thanh Sơ mới có tư cách này...

Điều này không phải Thượng Quan Lam không muốn, nàng thật sự không có cái quyền này! Loại trận pháp như thiên y trận, người bình thường sao có thể mở ra được?

Rống!

Đúng lúc này, một tiếng rồng rống lên khiến tim mọi người run rẩy, ánh mắt kinh ngạc.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con rồng lửa đang bay trên không trung, hai mắt hung tàn không hề có nhân tính, chỉ có sát khí thị huyết...

"Long! Là Long tộc trong truyền thuyết!"

"Không ngờ ta có thể nhìn thấy loài sinh vật này..."

Thần sắc mọi người khiếp sợ, bị tình cảnh trước mắt chấn động, sau đó lại bắt gặp ánh mắt hung tàn của hỏa long, đáy lòng bất giác sợ hãi vô cùng.

Đúng vậy! Chính xác là sợ hãi!

Nói thế nào đây? Cảm thấy giống như trước mặt hỏa long này, bọn họ đều là con kiến, nháy mắt, hỏa long có thể giết hết bọn họ.

Rống!

Hỏa long rít gào, trên người nó bùng lên vô số ngọn lửa, lan ra khắp không trung, ngọn lửa ngày càng mạnh hơn lớn hơn, ầm ầm thổi quét.

Ánh lửa tươi đẹp phản chiếu khắp không trung, thổi quét đến đâu, cây cối đều nháy mắt biến thành tro bụi. Đúng lúc này, một thân ảnh bạch y chợt lóe, nhanh chóng vọt về hướng gốc đại thụ giữa đầy trời lửa đỏ.

"Nữ nhân choáng váng rồi phải không? Thật sự vì bảo vật mà bất chấp cả mạng sống!"