Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1028



Chương 1028

“Gặp một lần, tán gẫu mấy câu đi.”

Từ Ngạo Tuyết im lặng một lát, sau đó mới lạnh giọng đáp lại, ngữ khí rất khó nghe.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, tôi còn tưởng cô không định quản chuyện của tập đoàn Từ thị nữa chứ, cuối cùng vẫn gọi điện cho tôi à!”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Đừng nói nhảm nữa!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi cứ thích nói nhảm đấy.”

“…” Từ Ngạo Tuyết tức không chịu được, lập tức gửi cho hắn một dòng địa chỉ, sau đó lạnh lùng ngắt điện thoại.

Triệu Hằng Vũ đã chết, Từ Ngọc Giai trọng thương, tàn phế, thậm chí cô ta và Ngọc Tiểu Long còn đang căng thẳng vô cùng, lần này trở lại Đế Đô, cô ta đã phải nhận đủ sự châm chọc mỉa mai.

Địa vị và thanh danh của Từ Ngạo Tuyết vì biến cố này mà xuống dốc không phanh.

Xuống dốc không phanh cũng chẳng có gì khiến người ta bất ngờ, dù sao thì những chuyện như chó rơi xuống ao này, khiến cho người khác cảm thấy rất vui vẻ.

Huống chi trước đó, Từ Ngạo Tuyết là một kẻ thanh cao như vậy, xinh đẹp như vậy, còn là một cô nàng ưu tú.

Không có gì vui vẻ bằng trông thấy người giỏi hơn mình, đẹp hơn mình, giàu hơn mình gặp cảnh khốn cùng, ít nhất thì đại đa số mọi người đều có thâm thái như vậy.

Những thứ mà Từ gia cho cô ta, cũng bị cướp đoạt lại vì lý do này.

Hơn nữa, cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, dường như sắp không thở nổi.

Cô ta bán của cải của mình để lấy tiền mặt, bán tất cả những thứ có thể bán, bây giờ thậm chí có thể nói rằng cô ta đang nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng với bản tính của cô ta, đương nhiên không chấp nhận khổ sở như vậy.

Đây có thể là khó khăn tạm thời, nhưng Đông Sơn tái khởi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!

Tề Đẳng Nhàn buông di động xuống, khuôn mặt xuất hiện ý cười khinh bỉ, đối với người như Từ Ngạo Tuyết, hắn đương nhiên chỉ muốn làm một việc: đánh cô ta.

Đánh cô ta, đánh cô ta, đánh cô ta, phải đánh cô ta, cho mặt cô ta sưng vù, xem cô ta làm như thế nào?

“Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại tới cho anh à?” Dương Quan Quan nghe được một chíu xíu, dè dặt hỏi.

“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu.

Dương Quan Quan nói: “Anh chuẩn bị đi gặp cô ta có phải không?”

“Đúng vậy!” Tề Đẳng Nhàn lại đáp.

Dương Quan Quan nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất anh đừng đi, nếu lúc này gặp được anh, cô ta nhất định sẽ rắp tâm làm chuyện ác, có lẽ còn đang bày đủ loại quỷ kế để bẫy anh đó.”

Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả nói: “Cô ta làm được gì thì cùng làm cả rồi, thậm chí Từ Ngọc Giai của Từ gia cũng đã thành người tàn phế rồi.”

“Thư ký Dương à, cô vẫn còn quá non nớt, không hiểu được cách đối nhân xử thấy, cũng như đạo lý trong giang hồ.”

“Bây giờ cô ta tới tìm tôi cũng không phải vì muốn đối phó với tôi.”

Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc, cô ta nói: “Vậy cô ta tìm anh làm gì?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ cô ta không quyết định được.”

Dương Quan Quan cũng không rõ Tề Đẳng Nhàn có ẩn ý gì, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô ta lại không nghĩ ra, hơn nữa hình như Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn nói rõ cho lắm.

“Đi thôi, hôm nay kết thúc huấn luyện sớm.”