Chương 1029
“Sau khi về đến nhà, cô phải nghỉ ngơi cho tốt, phải ngâm tay bằng nước ấm.”
“À… cũng đừng lơ là luyện Mã Bộ, có thời gian rảnh thì luyện tập nhiều vào, thể lực của cô đang mạnh hơn, có lẽ cô cũng nhận ra rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị rời đi, trước khi đi dặn dò mấy câu.
Dương Quan Quan gật đầu đồng ý, thể lực của cô ta tăng lên, cô ta là người hiểu rõ nhất, trong khoảng thời gian gần đây, sức lực của cô ta mạnh hơn nhiều, trọng lượng nâng tạ mỗi phút còn lên được mười cân.
Tề Đẳng Nhàn thong thả lái xe tới nơi Từ Ngạo Tuyết hẹn, đây là căn nhà mà Từ Ngạo Tuyết mua khi vừa mới tới Trung Hải.
Khi trước khách đến đầy nhà, bây giờ đã cảnh người quạnh quẽ, đứng trước cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim được.
Nhớ trước đây, ngạch cửa ở nơi này có khi còn bị khách khứa đi qua đạp vỡ, thậm chí còn có vệ sĩ xếp hàng bảo vệ bên ngoài, bên trong cũng có không ít người giúp việc cao cấp.
Nhưng lúc này đây một người cũng không có, thậm chí chỉ còn lại chút ánh đèn lẻ loi cô độc.
“Tiều tụy đi rồi!” Từ Ngạo Tuyết mở cửa, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta thì nhún vai, cười hì hì bắt chuyện.
Từ Ngạo Tuyết đúng là đã trở nên tiều tụy, cô ta mới về Đế Đô chưa được hai tuần đã gầy mất năm cân, gò má teo tóp, càng nhìn càng thấy gầy trơ xương.
Tình trạng của Từ Ngạo Tuyết khó coi, sắc mặt cũng khó coi.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ nổi, bỗng nhiên có một ngày, cô ta lại phải ở trong tình trạng “hổ xuống đồng bằng” như thế này.
Nhưng có điều chuyện duy nhất khiến cô ta an tâm chuyến là chuyện của cô ta và Huyết Khô Lâu, không bị khui ra, nếu không có muốn xoay chuyển tình thế cũng chẳng được nữa.
Thứ chờ đợi cô ta, e là cuộc sống tù tội không có đường ra.
“Đây chẳng phải thứ anh muốn nhìn thấy sao?” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng lên tiếng, đi thẳng về phía phòng khách.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, theo Từ Ngạo Tuyết vào trong phòng, có thể nhìn thấy, đồ dùng bên trong đã được thanh toán sạch sẽ, chỉ còn lại một chiếc sô pha đơn điệu cùng với cái bàn.
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả: “Tôi nhớ không phải cô có một cái đèn treo được mua từ Phật Lãng Tây Quốc hay sao? Nghe nói giá bán của nó cũng phải hơn ba trăm vạn, cái này cũng bán rồi à?”
Từ Ngạo Tuyết quay đầu lại, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nếu như ánh mắt có thể giết, vậy thì Tề Đẳng Nhàn đã tan xương nát thịt.
Đáng tiếc, Tề Đẳng Nhàn có Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, những thứ này đều được luyện vô cùng thâm hậu, đến cả da mặt cũng dày vô cùng.
Hắn vẫn cười ha hả, bảo rằng: “Ai mà ngờ được có một ngày kia Từ đại tiểu thư lại rơi vào tình cảnh khốn cùng thế này cơ chứ? Ơ… Chiếc PP trên cổ tay cô đâu mất rồi? Sao lại không nhìn thấy!”
Trên cổ tay Từ Ngạo Tuyết lúc nào cũng có một chiếc Patek Philippe có giá trị hơn tám trăm vạn, đó là món đồ khiến cô ta đắc ý nhất, giờ đây sao mà cũng mất tăm mất dạng…
Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Tề Đẳng Nhàn, giờ anh thắng rồi, nói thế nào cũng được!”
Tề Đẳng Nhàn thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của cô ta, cũng cảm thấy thật là không thú vị, nên cũng không tiếp tục cười cợt nữa.
Hắn tùy tiện ở ngồi xuống sô pha bọc da, nói: “Khát nước!”