Tuyệt Thế Cường Long

Chương 631



Chương 631

Sau hiệu lệnh này, từng chiếc xe tăng và xe thiết giáp lập tức tập hợp lại theo đội hình trực chiến:

“Hắc Long quân của Hoa Quốc, sư đoàn tám mươi mốt thuộc căn cứ Trung Hải đến đây tiến hành diễn tập!”

“Yêu cầu những chiếc xe đang chặn đường lập tức rời đi, nếu không sẽ bị xử lý theo tội cản trở người thi hành công vụ

Tên đánh xe trốn trong một góc chờ chỉ thị của Lục Đông Hải thấy chuyện này không nhỏ chút nào, bọn họ lập tức đứng dậy, nói rằng: “Xin chào lãnh đạo, chúng tôi sẽ đánh xe đi ngay lập tức, đánh xe đi ngay lập tức!”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Hà vô cùng lạnh lùng: “Cho các người một phút, mau chuyển hết xe ở đây đi, nếu không thì đừng trách tôi không thể tình!”

“Cái gì? Một phút sao?”

Người kia lập tức trợn tròn mắt, sao có thể chuyển hai trăm chiếc xe tải đi trong vòng một phút cơ chứ?

Tưởng Thiên Hà nói chỉ cho một phút, đương nhiên là cố ý làm khó bọn họ, Phó Phong Vân cũng đã hạ lệnh bảo anh ta xử lý nghiêm túc, sao anh ta có thể không hiểu vì sao lại có chuyện hoang đường này cơ chứ.

Phó Phong Vân còn nợ Tề Đẳng Nhàn một món nợ ân tình, nếu như biết khéo léo tìm lý do điều động quân đội, vậy thì cũng không tính là lấy việc công làm việc tư.

Dù sao Thung Lũng Giết Người cũng là khu vực tiềm năng mà tỉnh Đông Hải đang chú trọng củng cố phát triển, những người này dùng xe tải chắn đường, có thể coi như đang gây tổn hại đến sự phát triển kinh tế của tỉnh Đông Hải, gây trở ngại đến ích lợi của quốc gia, điều động quân đội cũng không phải chuyện gì đáng trách.

Cho dù có kẻ muốn vin vào chuyện này để ăn vạ, Phó Phong Vân cũng có thể dùng lý do chính đáng để gạt bỏ can hệ một cách nhẹ nhàng, cho nên ông ấy cũng không ngại trả lại món nợ ân tình này cho Tề Đẳng Nhàn.

“Còn mười giây nữa!”

Tưởng Thiên Hà nhìn đồng hồ quân dụng của mình, nhẹ giọng thông báo.

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

“Hai!”

Người nọ còn đang định gọi điện thoại để xin chỉ thị Lục Đông Hải, nhưng máy còn chưa kịp kết nối, thời gian một phút đã trôi qua.

“Một!”

Tưởng Thiên Hà mặt mày vô cảm, anh ta giơ tay ra hiệu: “Nhắm vào chướng ngại vật phía trước, dùng toàn lực tấn công, san bằng chỗ này!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta lập tức ngồi lại vào buồng lái của xe thiết giáp.

Khẩu pháo của một chiếc xe tăng chậm rãi chuyển động lên, một lát sau, nó nhắm thẳng vào chiếc xe tải hạng nặng gần nhất.

“Đoàng!”

Xe tăng nổ súng, một viên đạn pháo to bằng quả bóng bay vút khỏi nòng súng, nã thẳng vào chiếc xe tải hạng nặng đứng đầu hàng xe, tạo ra một vụ nổ vang trời.

Chiếc xe tải hạng nặng kia nát thành bột mịn ngay tại chỗ, linh kiện nát bét bay tán loạn khắp nơi, rơi xuống hai bên vệ đường.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”