Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 793: Không có so sánh sẽ không có đau thương (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Thần nghe, chậm rãi gật đầu.

Sau khi Mộ Bằng nói, hắn cảm thán: "Đúng vậy! Chúng ta làm mọi chuyện đều vì tương lai Mộ tộc. Nhưng trời cao lại chơi đùa chúng ta."

Mộ Bằng sửng sốt, lòng hiểu ra: "Trưởng lão nói đến Khinh Ca thiếu chủ?"

Mộ Thần nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Hắn nói: "Thiên phú Mộ Phong không bằng, Mộ Lạc Phong lại có thiên phú. Hai người đều có khiếm khuyết, ta thường thường suy nghĩ, nếu hai người có thể hợp lại thì tốt? Không thể tưởng được, ý niệm không thực tế của ta lại phát sinh vào người khác."

Mộ Bằng cả kinh.

Hắn đúng là cảm thấy Mộ Khinh Ca bất phàm, nhưng không thể tưởng được Mộ Thần sẽ cho đánh giá cao như vậy!

"Cái khác ta không thể kết luận. Nhưng từ thiên phú mà nói, hắn không kém hơn Lạc Phong. Thậm chí thiên phú của hắn càng mạnh hơn Lạc Phong. Ngươi biết không? Lúc ta chặn lại một kích kia, cảm nhận được chính là lực lượng Ngân cảnh. Mà hắn mới từ Lâm Xuyên tiến vào Trung Cổ Giới hơn một năm. Huống chi từ lời nói cử chỉ, cộng thêm thái độ đối xử nhóm Long, đều mạnh hơn Lạc Phong rất nhiều." Mộ Thần trầm giọng.

"Ngân cảnh! Sao có thể?" Mộ Bằng khiếp sợ.

Mộ Thần cười khổ: "Ta cũng hy vọng là giả. Nhưng cỗ lực lượng kia không thể làm giả."

"Nếu thật là thế, vậy thiên phú của hắn... thiên phú hắn..." Mộ Bằng khiếp sợ không nói được thành lời.

"Thiên phú hắn sợ rằng không kém gì mấy vị đứng hạng đầu Thanh Anh Bảng." Mộ Thần thay Mộ Bằng nói ra nửa câu sau.

Mộ Bằng hóa đá.

Thiên phú Mộ Lạc Phong tốt, nhưng chỉ tương đối tốt hơn Mộ Phong thôi. Nếu muốn so sánh với tinh anh Trung Cổ giới, tuyệt không so được.

Nhưng Mộ Khinh Ca?

Đột nhiên, một điều bí ẩn xuất hiện trên người nàng khiến người ta chờ mong.

"Trưởng lão, nếu thật là thế, chúng ta sợ rằng chọn sai rồi." Mộ Bằng hít thật sâu một hơi, cười khổ lắc đầu.

Mộ Thần cười có chút thảm đạm: "Chọn sai thì thế nào? Lúc trước chúng ta không biết có người như Mộ Khinh Ca. Hơn nữa Lâm Xuyên... quá xa."

"Lâm Xuyên, thật sự có một nhánh từng đi Lâm Xuyên sao?" Mộ Bằng dò hỏi.

Mộ Thần gật đầu: "Tổ tiên từng ghi chép lại, đích xác có một mạch từng đi Lâm Xuyên, hơn nữa..." Mộ Thần chợt ngừng, mím chặt môi nhăn mày.

"Hơn nữa cái gì?" Mộ Bằng truy vấn.

Mộ Thần hơi do dự, mới nói: "Nói cho ngươi cũng không sao. Ta và gia chủ từng phỏng đoán, một mạch đi tới Lâm Xuyên chính là dòng chính Mộ tộc. Chẳng qua niên đại quá xa xăm, rất nhiều thứ đều mơ hồ không rõ, không ai dám khẳng định."

Mộ Bằng hít ngược một hơi, khiếp sợ nói: "Nói vậy là, Khinh Ca thiếu chủ vô cùng có khả năng mang huyết mạch dòng chính Mộ tộc?!"

"Ta không thể xác định, nhưng vô cùng có khả năng." Mộ Thần hạ giọng.

"Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì bây giờ?" Mộ Bằng có chút luống cuống.

Mộ Thần nói: "Lúc trước Mộ tộc trưởng định ra quy củ này là muốn nói rõ rằng, người tài năng có thể lên làm Mộ tộc trưởng. Vô luận là dòng chính hay chi thứ, chỉ cần là huyết mạch Mộ gia thì đều tham dự. Chỉ là không thể tưởng được, vạn năm qua đi, huyết mạch dòng chính vẫn mạnh nhất."

Cảm thán một lúc, Mộ Thần nói với Mộ Bằng: "Ngày mai ta muốn đi gặp Khinh Ca thiếu chủ, nói về chuyện hợp tác. Nếu chúng ta đã chọn Lạc Phong, vậy ở lúc chưa định thắng bại, thì phải trung với hắn. Chuyện sau này, thì để sau này hẵng nói."

Mộ Bằng gật đầu, đây đã là lựa chọn tốt nhất.

Có một số người, một số việc, ai bảo bọn họ bỏ lỡ đây?

Đêm nay, không ai biết cuộc nói chuyện giữa Mộ Thần và Mộ Bằng. Mộ Lạc Phong đang ngủ mơ mộng đẹp của hắn, cảm thấy hắn là người được vận mệnh chiếu cố. Một ngày nào đó sẽ chân đạp tường vân, cầm thánh khí ngự long bay lượn, được mỹ nhân vây quanh.

...

"Thiếu chủ, Mộ Thần trưởng lão đến bái phỏng." Sáng sớm tinh mơ, Mộ Khinh Ca vừa dùng bữa sáng xong, Huyễn Nhã đứng ở cửa bẩm báo.

Mộ Khinh Ca lau miệng, gật đầu nói: "Bảo hắn vào đây."

Huyễn Nhã cúi người lui ra, chỉ chốc lát, Mộ Thần một mình xuất hiện trước mắt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca giơ tay ý bảo hắn ngồi xuống, nghiền ngẫm nói: "Mộ trưởng lão đột nhiên đến đây, chẳng lẽ muốn thảo luận với ta về vấn đề chủ tử Huyễn Nhã?"

Vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người, nhưng lại khống chế toàn cục.

Con ngươi Mộ Thần hơi co lại, đánh giá Mộ Khinh Ca lại cao hơn một phần.

"Khinh Ca thiếu chủ nói đùa, Huyễn Nhã cô nương nếu đã lựa chọn Khinh Ca thiếu chủ, vậy chúng ta dĩ nhiên rút lui." Mộ Thần cười nói.

Mộ Khinh Ca cười bình đạm: "Vậy không biết hôm nay Mộ trưởng lão đến đây là có chuyện gì? Nếu ta không hiểu sai, giữa chúng ta hẳn vẫn còn quan hệ cạnh tranh đi?"

Sắc mặt Mộ Thần có chút xấu hổ.

Công tử trước mắt rõ ràng nói đến nhu hòa tùy ý, nhưng cố tình khiến người ta khó tiếp lời được, không chống đỡ nổi.

Điều chỉnh tâm thái, Mộ Thần mới nói ra ý đồ mình đến: "Ta tới đây là muốn nói chuyện hợp tác với Khinh Ca thiếu chủ."

"Hợp tác?" Nghiền ngẫm trong đáy mắt càng đậm. Mộ Khinh Ca ngồi ở ghế trên, dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn phát ra tiếng cộc cộc.

Tim đập Mộ Thần cũng theo tiếng gõ đó mà nhảy lên.

Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy nàng híp nửa mắt, khóe miệng nở nụ cười như có như không, căn bản không đoán ra được tâm tư nàng.

Hắn đưa ra hợp tác, nhưng thái độ của nàng lại không cho ra phản ứng gì... Chờ mong, hay là cự tuyệt?

Đều không có!

Mộ Thần tự hỏi gặp vô số người, nhưng lại phát hiện mình cư nhiên không nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

"Hợp tác... Mộ trưởng lão nói đến hợp tác, hẳn là Thần Sách cuốn trung đi? Nghe nói người gom đủ ba quyển Thần Sách mới là thiếu chủ Mộ tộc. Một khi đã vậy, Mộ trưởng lão cảm thấy ta sẽ chia sẻ manh mối cho người khác sao?" Mộ Khinh Ca nhìn lại hắn.

Phương thức nói chuyện thẳng thắn của nàng khiến Mộ Thần không thể đi đường vòng.

Hắn chỉ có thể nói thẳng: "Khinh Ca thiếu chủ chớ từ chối vội. Tuy nói hiện tại Khinh Ca thiếu chủ có hai hầu nô, nắm giữ manh mối Thần Sách quyển trung. Nhưng tổ tiên từng ghi lại, Thần Sách quyển trung giấu trong Trung Cổ Giới, Khinh Ca thiếu chủ là người từ bên ngoài, không quen thuộc Trung Cổ Giới. Vậy cho dù lấy được bản đồ, vẫn cần phải xác nhận nơi nằm trên bản đồ ở đâu để dễ tìm, thế thì sẽ lãng phí thời gian nhất định. Nếu hai bên chúng ta hợp tác, lấy sự hiểu biết của chúng ta về Trung Cổ Giới, có thể tìm thấy địa điểm rất nhanh, sau đó đồng hành đi tìm Thần Sách cuốn trung. Người có tài sẽ sở hữu bảo vật, chẳng phải lưỡng toàn?"

Mộ Khinh Ca cung cấp manh mối, bọn họ xuất lực tìm kiếm xác định địa điểm. Đội ngũ hai bên đồng thời hành động đi tìm Thần Sách cuốn trung. Muốn lấy thì phải dựa vào bản lĩnh.

Hợp tác như vậy, theo Mộ Thần thấy, Mộ Khinh Ca cơ hồ không có lý do từ chối.

Nhưng ở thời điểm hắn nắm chắc mười phần, Mộ Khinh Ca lại chậm rãi lắc đầu. Nụ cười bên miệng ẩn chứa vài phần trào phúng.

"Mộ trưởng lão có phải hồ đồ rồi không? Ta đúng là không hiểu rõ Trung Cổ Giới, nhưng người hiểu rõ Trung Cổ Giới cũng không chỉ có mỗi mình nhóm các người. Một khi đã vậy, ta vì sao phải hợp tác với các ngươi? Mà không phải tìm một người không có xung đột lợi ích mà hợp tác? Ít nhất có thể tránh trong quá trình tìm bảo, có kẻ đâm sau lưng ta. Xin lỗi, điều kiện ngươi khai ra theo ý ta mà nói, không có bất kỳ chỗ hấp dẫn nào."

Mộ Thần ngây ngẩn cả người.

Vậy mà hắn lại không phản bác được.

"Nếu Mộ trưởng lão vì chuyện này mà đến, vậy mời trở về đi. Con người ta rất ích kỷ, không thích đi chia sẻ." Mộ Khinh Ca mỉm cười.

Mộ Thần ngây ngốc ra khỏi khách điếm Mộ Khinh Ca ở. Thẳng đến khi đi trên đường, bị ánh nắng mặt trời bao phủ, hắn mới tỉnh táo lại.

Tuy tỉnh táo lại, nhưng đáy mắt hắn vẫn khiếp sợ như cũ.

Sắc mặt hắn tái nhợt trở về chỗ ở, Mộ Bằng vừa thấy lập tức hoảng sợ, vội hỏi: "Trưởng lão, xảy ra chuyện gì?"

Mộ Thần xua tay, thất thần ngồi phịch xuống ghế. Mộ Bằng thấy thế vội vàng rót một tách trà ấm cho hắn. Dáng vẻ Mộ Thần bây giờ giống như bị kinh hách gì vậy.

Trà nóng xuống bụng, sắc mặt Mộ Thần mới tốt hơn chút.

Mộ Bằng lại hỏi: "Trưởng lão, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải ngài đi tìm Khinh Ca thiếu chủ sao?"

Mộ Thần cười buồn bã, buông chén trà xuống nhìn về phía Mộ Bằng, tự giễu: "Mộ Bằng à, ngươi nói xem có phải ta già rồi không? Một chuyện, cư nhiên không nhìn thấu bằng người trẻ tuổi."

Sau đó Mộ Thần kể lại quá trình đi gặp Mộ Khinh Ca cho Mộ Bằng nghe.

Khi hắn nói xong câu nói cuối cùng của Mộ Khinh Ca, Mộ Thần chỉ cảm thấy mình đúng là ngu ngốc.

Nơi này là chỗ nào? Là Trung Cổ Giới!

Mộ Khinh Ca là người bên ngoài không sai, nhưng khắp nơi đều là dân sống ở đây, bọn họ có ưu thế gì? Mộ Khinh Ca tùy tiện chọn một thế lực hợp tác, vẫn sẽ tìm được địa điểm trên bản đồ.

Mà hắn cư nhiên tràn đầy tin tưởng đi tìm Mộ Khinh Ca bàn điều kiện hợp tác.

Sau khi Mộ Bằng nghe xong, cũng bị kinh hãi. Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn căn phòng lầu trên. Hắn (Mộ Bằng) dám chắc chắn, nếu gặp chuyện tương tự phát sinh trên Mộ Lạc Phong, hắn (Mộ Lạc Phong) tuyệt đối không nhìn tới điểm này.

Nói không chừng đầu óc nóng lên là đồng ý hợp tác.

Thậm chí lúc Mộ Thần không kể lại câu nói của Mộ Khinh Ca, hắn còn cảm thấy hợp tác có khả năng.

Đương nhiên không phải nói bọn họ ngốc, chỉ có thể nói bọn họ thân ở trong cục, không thấy rõ toàn cục. Mà tuy Mộ Khinh Ca thân ở trong cục lại có thể bao trùm tổng quát, không bị mê hoặc.

"Khinh Ca thiếu chủ thật không tầm thường!" Mộ Bằng thầm nghĩ.

Càng phát hiện Mộ Khinh Ca bất phàm, trong lòng hắn càng không nhìn nổi Mộ Lạc Phong. Nhưng hối hận vô dụng. Trừ phi Mộ Lạc Phong chết, cạnh tranh thất bại, nếu không bọn họ chỉ có thể đi theo hắn.

"Ài, dọn dẹp một chút, chúng ta chuẩn bị trở về." Mộ Thần thất vọng ra quyết định.

"Vâng, trưởng lão." Hợp tác đàm phán thất bại, bọn họ không cần thiết ở lại nữa. Mộ Bằng hiểu cảm xúc Mộ Thần bây giờ, nhưng sao hắn lại không thế chứ?

Hai người họ tập trung nói chuyện với nhau, không chú ý tới ở một góc khuất trên lầu hai, có người nghe lén.

Đang định ra cửa tìm Mộ Khinh Ca tính sổ, Mộ Lạc Phong nghe thấy cuộc nói chuyện này, sắc mặt âm tình bất định. Hắn không ngờ người mình tín nhiệm nhất cư nhiên trốn hắn đi tìm Mộ Khinh Ca, lại còn ăn nói khép nép nói chuyện hợp tác!

Chủ yếu là, cư nhiên bị cự tuyệt!

Mộ Lạc Phong không ngốc, chỉ có chút trăng hoa. Hắn có thể nghe ra Mộ Thần thưởng thức Mộ Khinh Ca, mà hắn chưa từng được có. Cảm giác này khiến đáy mắt âm u dâng lên ghen ghét nồng đậm.

"Thiếu chủ, chúng ta nghe lén các trưởng lão nói chuyện, ổn chứ?" Thị đồng của Mộ Lạc Phong bất an xoa xoa cái mông đau của mình, nhỏ giọng nhắc nhở.

Mộ Lạc Phong quăng tới ánh mắt xắt xéo, sợ tới mức hắn không dám nói lung tung.

Sau khi Mộ Thần và Mộ Bằng nói chuyện xong, Mộ Lạc Phong hừ lạnh một tiếng, dẫn theo thị đồng đi ra ngoài từ cửa sau khách điếm.

"Thiếu chủ, thiếu chủ, ngài chậm chút!" Thị đồng chạy theo Mộ Lạc Phong, thỉnh thoảng hô.

Chờ hắn vất vả đuổi theo Mộ Lạc Phong, lại bị lệ khí toàn thân của đối phương dọa sợ. Kinh hoảng nói: "Thiếu chủ, ngài muốn đi làm gì vậy?"

"Giết người!" Ánh mắt Mộ Lạc Phong âm lãnh.