"Thiếu chủ, ta... ta không phải có ý này..." Thị đồng luống cuống chắn trước mặt gã, tâm tư xoay chuyển: "Ngài cứ đi như thế có phải quá nguy hiểm rồi không. Chi bằng chúng ta thương lượng với các trưởng lão trước, bảo họ phái ám vệ ra tay?"
Mộ Lạc Phong rốt cuộc dừng chân.
Lời nói của thị đồng nhắc nhở gã, nếu bây giờ gã trực tiếp đi tìm Mộ Khinh Ca, đối phương chắc chắn ỷ thế nhiều người, hội đồng đối phó gã. Nói không chừng, bỏ mạng chính là gã.
"Không thể mạo hiểm!" Mộ Lạc Phong thầm nghĩ.
Nhưng phải đi tìm Mộ Thần và Mộ Bằng sao?
Mộ Lạc Phong chậm rãi lắc đầu. Trong đầu hiện lên một màn sáng nay hai người Mộ Thần và Mộ Bằng nói chuyện: "Không thể tìm họ, cũng không thể để họ biết."
Gã thấp giọng cảnh cáo thị đồng.
Thị đồng chỉ mong sao chủ tử đừng xúc động gây sự, quản chuyện khác làm gì? Liên tục gật đầu đáp ứng.
Thấy Mộ Lạc Phong có vẻ bình tĩnh, thị đồng thử hỏi: "Vậy thiếu chủ, chúng ta trở về chứ? Hay là đi chơi loanh quanh phụ cận?"
"Ngươi về trước đi, ta đi dạo một lát." Mộ Lạc Phong từ chối thị đồng.
Thị đồng do dự: "Nhưng mà thiếu chủ..."
Mộ Lạc Phong lập tức ném ánh mắt hình viên đạn, khiến thị đồng không dám nói nhiều. Dưới sự bức bách, thị đồng đành phải về trước.
Sau khi thị đồng rời khỏi, tâm trạng Mộ Lạc Phong lại mất bình tĩnh.
Gã hòa vào dòng người, không khí vui vẻ xung quanh khiến gã càng khó chịu. Không thể tìm Mộ Khinh Ca, gã nên làm gì đây?
Gã phải làm thế nào mới có thể trả thù Mộ Khinh Ca? Thậm chí giết hắn?
Nếu Mộ Khinh Ca không xuất hiện, tất cả đều là của gã! Bất kể là Huyễn Nhã hay Tuyết Gia, hay bản đồ Thần Sách cuốn trung, đều chỉ là của gã!
"Tiểu thư, mấy ngày nữa chính là ngày hỉ của người, chúng ta trộm ra ngoài có được không?"
"Có gì không được? Hỉ sự là chuyện của Nghiêm gia và Tô gia, liên quan gì tới ta?"
Đột nhiên một cuộc đối thoại rơi vào tai Mộ Lạc Phong.
Gã ngước mắt nhìn, mới phát hiện mình bất tri bất giác đi tới một chỗ hẻo lánh. Mà phía trước cách gã không xa, bên bờ hồ là hai nữ tử mỹ mạo dáng người thướt tha.
Một người trong đó chính là tiểu thư Tô gia gặp một lần trên phố hai ngày trước.
Trong lòng Mộ Lạc Phong vừa động, lặng lẽ đi theo.
Tu vi gã cao hơn tiểu thư Tô gia, đương nhiên không lo bị phát hiện. Gã tiếp cận hai người, nghe hết lời đối thoại của các nàng...
"Tiểu thư, ngài tội gì phải vậy? Thiếu chủ Nghiêm gia đó không tệ mà." Nữ tử thân phận nha hoàn lên tiếng khuyên can.
Tô tiểu thư khinh thường hừ lạnh, âm thanh không gợn sóng: "Ta không thích hắn, hắn có tốt mấy thì có ích gì?"
"Gia chủ nói, chỉ cần Tô gia chúng ta và Nghiêm gia liên hôn, An Mô Thành sau này sẽ có thể bình yên." Nha hoàn nói.
"Cho nên phải hy sinh ta sao?" Ngữ khí Tô tiểu thư trở nên hơi kích động.
"Tiểu thư, ngài đừng tức giận, ta không nói là được." Thanh âm nha hoàn nhu nhu.
Tô tiểu thư trầm mặc.
Mà lúc này, Mộ Lạc Phong nghe hiểu. Hóa ra nữ chính trong lễ đính hôn náo nhiệt An Mô Thành căn bản bị ép.
Phát hiện này khiến tâm tư Mộ Lạc Phong bắt đầu lung lay.
Gã ẩn thân góc tối, ánh mắt càn quét khắp người Tô tiểu thư. Tuy Tô tiểu thư không xinh đẹp bằng Tuyết Gia và Huyễn Nhã, nhưng vẫn có thể chọc đến tâm gã, khiến lòng gã ngứa ngáy khó nhịn.
Ngọn lửa trong lòng cộng thêm nghẹn khuất hai ngày nay khiến giờ khắc này đều biến thành xúc động muốn nóng lòng phát tiết!
Gã nhìn chằm chằm Tô tiểu thư, tâm tư nhanh chóng bay quanh.
"Nếu ta có thể cùng tiểu thư Tô gia một đêm xuân mộng, sau đó giá họa cho Mộ Khinh Ca. Nói không chừng không cần ta ra tay, người Nghiêm gia và Tô gia sẽ bầm thây vạn đoạn hắn!" Ý tưởng đột nhiên nảy lên trong đầu Mộ Lạc Phong, gặp gió là lớn, hoàn toàn không ức chế được.
Tựa hồ một khắc này, nếu gã không nghe theo suy nghĩ, tương lai sẽ hối hận.
Càng nghĩ, càng khiến gã kích động.
Nhìn dáng người yểu điệu của Tô tiểu thư, dung mạo động lòng người, đáy lòng gã giống như có vạn con kiến bò qua. Dần dần thân thể gã trở nên khô nóng.
Ý nghĩ điên cuồng trong đầu càng trở nên rõ ràng.
"Tiểu thư, chúng ta mau trở về thôi. Nếu bị người phát hiện chúng ta trộm ra ngoài, sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh tiểu thư." Nha hoàn khuyên nhủ.
"Có gì mà ảnh hưởng? Ta chỉ ra ngoài giải sầu, nếu ngươi còn lải nhải nữa, ta sẽ giết ngươi!" Tiểu thư Tô gia bực bội.
Sắc mặt nha hoàn biến đổi, mím chặt môi không nói nữa.
Nàng hiểu tính tình của tiểu thư nhà mình, tâm trạng tốt thì cái gì cũng tốt. Tâm trạng không tốt thì trở nên vô cùng lãnh khốc. Hai ngày trước bởi vì một câu nói đụng chạm, không phải đã chém giết người ngay trên đường sao?
Nàng không đi tới nơi nào nhiều người, trái lại càng đi vào nơi hẻo lánh. Nha hoàn cắn răng, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Phương hướng các nàng lựa chọn vừa vặn hợp tâm ý Mộ Lạc Phong. Gã cười lạnh, âm thầm theo đuôi.
Hồ nước rất rộng, từ trong thành kéo dài đến ngoài thành.
Tô tiểu thư đi men theo hồ ra ngoài thành. Tiếng người dần đi xa, xung quanh an tĩnh đối lập với không khí náo nhiệt trong thành.
Bãi cỏ lau rậm rạp sinh trưởng cao bằng một người, che đậy rất nhiều phong cảnh bí mật.
Bầu trời ngẫu nhiên có mấy con chim bay qua phát ra chút thanh âm, còn lại chỉ có tiếng bước chân.
Mắt thấy càng đi càng sâu, xung quanh đều không có bóng người, nha hoàn không nhịn được nói: "Tiểu thư, chúng ta đi quá xa rồi."
Tô tiểu thư bực bội không thôi, bây giờ không chịu nghe nha hoàn khuyên bảo, càng thấy phiền thêm.
Nàng vung tay lên, một bạt tay tát vào má nha hoàn.
Nha hoàn ăn đau che mặt mình, không dám nói nữa.
"Ta muốn yên lặng một mình, ngươi đừng có đi theo." Tô tiểu thư bực bội ném xuống một câu, rồi chui vào bãi cỏ lau.
Nha hoàn đứng ngoài bãi cỏ, đi không được mà ở không xong, trong lòng nôn nóng không thôi.
Đột nhiên trước mắt nàng tối sầm, mất tri giác ngã xuống đất.
Chờ nàng ngã xuống, Mộ Lạc Phong mới âm thầm đi ra cười khẩy nhìn nha hoàn dưới đất, đuổi theo bước chân Tô tiểu thư chui vào bãi cỏ lau.
Cỏ lau vừa um tùm vừa cao, chặn tầm mắt người khác.
Tô tiểu thư đi một lát thì dừng chân. Nàng chậm rãi tỉnh táo lại, có chút oán trách bản thân sao lại tùy hứng đi vào nơi như vậy?
Kỳ thật, tới đây không phải ý của nàng. Nàng nghĩ đến hôn sự cùng Nghiêm gia là lại tâm phiền ý loạn, muốn tùy ý ra ngoài giải sầu. Nhưng nha hoàn kia quá ồn ào khiến nàng không yên tĩnh được, quát ngưng rồi tự mình chui vào bãi cỏ lau.
"Không nên tới đây." Tô tiểu thư thầm nói.
Nhanh chóng quyết định, nàng xoay người muốn trở về đường cũ.
Chỉ là mới đi vài bước lại nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt.
Nàng ngừng lại, cảnh giác nhìn bãi cỏ lau đong đưa, lên tiếng hỏi: "Là ai? Tiểu Bình, có phải ngươi không?"
Nàng vừa nói ra, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, chỉ còn cỏ lau nhẹ nhàng đung đưa. Khác thường như vậy, khiến Tô tiểu thư chú ý.
Nàng rút ra lụa đỏ bên hông, âm thầm rót linh lực chậm rãi hướng tới chỗ cỏ lau đong đưa: "Là ai? Không lên tiếng thì đừng trách ta ra tay!"
Nàng lại cảnh cáo, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Quang mang trong mắt Tô tiểu thư sắc bén, lụa đỏ trong tay như linh xà xuất động, xen lẫn linh lực Hôi cảnh tầng hai nhắm tới cỏ lau. Chỉ là khi lụa đỏ hóa hồng quang vọt vào một nửa, thì lại có một cỗ linh lực còn mạnh hơn lao ra chặt đứt không ít cỏ lau, trực tiếp đâm tới lụa đỏ.
Lụa đỏ bị va chạm mãnh liệt, xé tan tác.
Tô tiểu thư kinh hãi, chỉ cảm thấy trước mắt đều là hồng quang.
Nháy mắt, lụa đỏ bọc thân, che đầu nàng, cũng che đi tầm mắt nàng.
"A!!!" Nàng kinh hô.
Nàng vô cùng hoảng hốt, đối thủ mạnh hơn nàng quá nhiều, hiển nhiên không phải thị nữ Tiểu Bình của nàng.
Nàng luống cuống tháo lụa đỏ trên mặt xuống, mở miệng cảnh cáo uy hiếp: "Ngươi là ai? Biết ta là ai không? Ta là tiểu thư Tô gia An Mô Thành, hôn phu tương lai chính là thiếu chủ Nghiêm gia. Nếu ngươi dám bất kính với ta, chắc chắn sẽ bị hai nhà Nghiêm Tô đuổi giết, không chết không ngừng!"
Nàng vốn tưởng đối phương nghe nàng có chỗ dựa, sẽ có điều kiêng kị, tốt nhất chính là yên lặng thối lui.
Nhưng nàng lại không biết, lời nói của nàng chính là lời Mộ Lạc Phong muốn nghe. Mộ Lạc Phong đè thấp thanh âm mình, phát ra tiếng cười dữ tợn: "Hai nhà Nghiêm Tô? Hừ, Mộ Khinh Ca ta cho tới bây giờ chẳng sợ gì cả! Hôm nay ta muốn nếm thử hương vị tân nương Nghiêm gia, tiểu thư Tô gia."
Mộ Khinh Ca?!
Mộ Khinh Ca là ai?
Cái tên "Mộ Khinh Ca" này hoàn toàn xa lạ. Nhưng nàng lại biết kẻ xâm phạm mình tên họ là gì!
"Mộ Khinh Ca, ngươi đừng có xằng bậy! Hiện tại ngươi rời đi, ta có thể bỏ qua." Tô tiểu thư cuống quít nói.
Nhưng nàng vừa dứt lời, cơ thể đột nhiên bị ôm lấy ngã vào cỏ lau.
"A!" Tô tiểu thư ngã trên mặt đất không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy khủng hoảng. Nàng bị lụa đỏ của chính mình bao lấy, chỉ mơ hồ thấy được có bóng người đè lên người nàng.
Ngay sau đó, một luồng linh lực xông vào cơ thể phong bế linh lực nàng, khiến nàng không còn lực đánh trả.
"Đừng... Không cần!" Giờ khắc này, Tô tiểu thư chân chính khủng hoảng.
Xoẹt!
Tiếng vải vóc xé rách vang lên bên tai Tô tiểu thư.
Sắc mặt nàng tái nhợt.
Làn da bại lộ bên ngoài bị gió thổi qua lạnh lẽo. Nhưng ngay sau đó lại có cảm giác nóng bỏng khiến người ta buồn nôn phủ lên.
"Không!!! A!!! Cút ngay!!! Ta muốn giết ngươi!!!" Tô tiểu thư điên cuồng phản kháng, thét lên chói tai. Nàng hy vọng tiếng thét của mình hấp dẫn những người khác. Nhưng lại quên mất tự bản thân đi vào nơi hẻo lánh nhất An Mô Thành, căn bản sẽ không ai xuất hiện.
"Tô tiểu thư, nàng có biết ta nhớ nàng bao nhiêu không? Hửm?" Thanh âm Mộ Lạc Phong run rẩy, gã hôn lung tung lên mặt Tô tiểu thư, cho dù chỉ cách một tấm lụa đỏ cũng khiến hắn có loại cảm giác thỏa mãn.
"Lần đầu tiên thấy nàng, thì đã ảo tưởng đến ngày này. Hôm nay rốt cuộc được thực hiện." Gã hồ ngôn loạn ngữ, sớm quên mục đích ban đầu.
"Súc sinh! Ngươi buông ta ra! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Cha ta nhất định sẽ giết ngươi!" Tô tiểu thư liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát được vận mệnh.
Y phục trên người nàng hóa thành vải vụn, thân thể bại lộ càng nhiều.
"A!!!" Tiếng thét thê lương vang khắp bãi cỏ lau, tiêu tán phía chân trời.