Thần sắc Cơ Nghiêu Họa biến đổi, chắn quạt lên phía trước ngăn cản nắm đấm của Mộ Khinh Ca.
Nhưng Mộ Khinh Ca không hề đình chỉ, trái lại càng hung hiểm hơn.
Ầm!!!
Tiếng vang lớn, nắm đấm và mặt quạt đụng nhau.
Phiến quạt lập tức hóa thành mảnh nhỏ bay vụn lả tả, cổ tay Cơ Nghiêu Họa rung mạnh, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Một quyền cư nhiên đánh nát Thần khí?
Cho dù Thần khí không phải thượng phẩm, nhưng cũng là Thần khí đấy!
Có thể một quyền đánh nát Thần khí, là sức mạnh gì?
E rằng ngay cả Doanh gia trời sinh thần lực cũng không làm được.
Trong cơn chấn động, mọi người không tự chủ nhìn sang Doanh Trạch.
Gương mặt hắn lạnh nhạt không nhìn ra hỉ nộ, như đăm chiêu nhìn về hướng Mộ Khinh Ca.
Nhật Mộ thảo nguyên, lặng ngắt như tờ.
Vô luận là ai, đều khiếp sợ hình ảnh Mộ Khinh Ca một quyền đánh nát Thần khí của Cơ Nghiêu Họa.
"Không đủ! Còn chưa đủ!" Mộ Khinh Ca nắm chặt đấm, một quyền kia còn chưa phát ti3t được hết cỗ lực lượng cường hãn tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng.
Nàng lại tấn công tới Cơ Nghiêu Họa, hao hết sức mạnh trong cơ thể.
"Quyền thuật của hắn cư nhiên tinh thông như vậy!" Quanh thân Cơ Nghiêu Họa cơ hồ bị quyền ảnh phong tỏa, không thể tránh, chỉ có thể chính diện đối mặt quyền phong sắc bén.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm Mộ Khinh Ca không ngừng hạ xuống Cơ Nghiêu Họa.
"Ba trăm chiêu!"
Ngay khi Cơ Nghiêu Họa chật vật né tránh, Mộ Khinh Ca đột nhiên nâng mắt. Đôi mắt thanh lãnh nhìn về phía hắn, đấm ra một quyền trúng cằm hắn.
Bang!
Nắm đấm cơ hồ đánh nát cằm Cơ Nghiêu Họa. Nếu không phải hắn kịp thời dùng linh lực bảo vệ ngay thời khắc mấu chốt, sợ rằng gương mặt anh tuấn sẽ phải hủy trong một sớm. Tạo thành hình ảnh răng gãy mặt méo trước người xem.
Cơ Nghiêu Họa miệng phun ngụm máu, bay ngược ra ngoài, trực tiếp ngã xuống Nhật Mộ thảo nguyên.
Toàn trường yên tĩnh.
Ngay cả tiếng gió đều nghe thấy rõ ràng!
Vậy là... thắng rồi?
Đừng nói mọi người không muốn tin tưởng hai mắt mình, ngay cả Cơ Nghiêu Họa bay xẹt qua không trung đều không muốn tin tưởng.
Hắn bị một quyền của Mộ Khinh Ca, đánh đến có chút phát ngốc, xương cằm đau đớn vẫn khiến hắn cảm thấy không chân thật!
Thắng!
Mộ Khinh Ca cư nhiên thắng!
Thua!
Cơ Nghiêu Họa cư nhiên thua!
Hai người ước định trong ba trăm chiêu, Mộ Khinh Ca có thể đả thương Cơ Nghiêu Họa coi như thắng.
Mà hiện tại, ba trăm chiêu, Mộ Khinh Ca đấm một quyền đánh bay Cơ Nghiêu Họa, khiến miệng hắn phun máu, đây chưa tính là bị thương sao?
Mộ Khinh Ca đứng trên mặt đất, đôi tay run rẩy, dưới làn da ẩn ẩn hiện ra kim quang. Lực lượng mênh mô.ng trong cơ thể còn chưa phát ra hết.
Nàng dựa vào ý chí kiên cường cố nén cảm giác bị xé rách trong cơ thể, ngũ quan căng cứng.
Cơ Nghiêu Họa bụm mặt, đứng đối diện nàng lần nữa
"Thắng hay thua?" Mộ Khinh Ca lạnh giọng.
"Ngươi thắng." Lòng bàn tay Cơ Nghiêu Họa hiện lên linh lực, không ngừng xoa cằm mình, tức giận nói Mộ Khinh Ca.
Trên Nhật Mộ thảo nguyên, mọi người ồ lên.
Tuy sớm đoán được kết cục, nhưng chính tai nghe Cơ Nghiêu Họa chịu thua, vẫn khiến người ta kinh ngạc.
Mộ Khinh Ca lạnh mặt, gật đầu.
Nàng giơ tay triệu hồi Linh Lung Thương, ngay sau đó biến mất tại chỗ rất nhanh.
"Ơ! Đi nhanh vậy làm gì?" Cơ Nghiêu Họa lẩm bẩm.
Mộ Khinh Ca rời đi, phá tan Nhật Mộ thảo nguyên yên tĩnh.
"Mộ Khinh Ca!"
"Mộ Khinh Ca!"
"Mộ Khinh Ca!"
Người bừng tỉnh từ chấn động, đều không hẹn hô lớn cái tên Mộ Khinh Ca.
Người Cơ gia đều lo lắng chạy tới chỗ Cơ Nghiêu Họa. Doanh Trạch nghĩ nghĩ, cũng đi tới chỗ hắn.
Đám người Mặc Dương thấy Mộ Khinh Ca vội vàng rời đi thì đều lo lắng, tất cả mọi người lặng lẽ rút quân trở về doanh địa Long Nha. Mộ Khinh Ca vốn nên hưởng thụ tiếng hoan hô lại biến mất.
Thẳng đến sau khi nàng rời được một lát, mới có người bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết!
"A!!! Của nải nhà ta!"
Vừa nhắc nhở, Nhật Mộ thảo nguyên bắt đầu kêu than.
"Ngươi sao rồi?" Doanh Trạch tới bên cạnh Cơ Nghiêu Họa, thấp giọng hỏi.
Cơ Nghiêu Họa lắc đầu: "Bị thương ngoài da. Chỉ là ta không nghĩ ra sao hắn có lực lượng cường đại như vậy!"
Doanh Trạch trầm mặc, điều Cơ Nghiêu Họa không nghĩ ra cũng là điều hắn không nghĩ ra. Đáng tiếc không ai có thể giái thích nghi hoặc cho họ.
...
Mộ Khinh Ca vội vàng trở về doanh địa Long Nha, trực tiếp chạy vào chủ trướng.
"A Mạch!"
Tư Mạch đang ngồi dựa ghế lười biếng đọc sách, ngước mắt thấy có người vọt vào. Đôi mắt hổ phách chợt lóe, sách trong tay còn chưa rơi xuống đất, hắn đã xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca.
"Tiểu Ca nhi." Hắn đỡ lấy Mộ Khinh Ca, nhìn thấy làn da nàng nổi kim quang như có như không, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Trong cơ thể ta có lực lượng rất cường đại. Nếu không phát ra hết, cơ thể sẽ nổ tung." Trán Mộ Khinh Ca đã phủ kín mồ hôi, sắc mặt trắng bệch nói tình huống mình cho Tư Mạch.
Cảm giác này y hệt với vô số lần nàng nằm mơ mình tu tập Thần Sách quyển thượng, khiến nàng không hề nghi ngờ nếu mình không phát ti3t hết ra, thân thể chắc chắn sẽ nổ mạnh.
Vừa rồi nàng đánh Cơ Nghiêu Họa một quyền còn chả dùng bao lực đã đánh bay hắn. Nếu đánh Tư Mạch...
"Nhanh!" Tư Mạch không khỏi phân trần thúc giục.
"Thương thế của chàng." Mộ Khinh Ca do dự.
Đáy mắt Tư Mạch ấm áp, Tiểu Ca nhi vẫn luôn vướng bận thương thế hắn.
"Ta sẽ không sao, cứ phát hết tất cả lực lượng trong cơ thể nàng ra đi." Tư Mạch mỉm cười. Nụ cười này khiến Mộ Khinh Ca tín nhiệm. Không hẹn mà làm theo lời hắn nói.
Mím môi, nàng rốt cuộc thả hết lực lượng trong cơ thể ra.
Một cỗ lực lượng vô cùng cường hãn từ nấm đấm nàng bừa bãi dũng mãnh vào ng.ự.c Tư Mạch.
Ng.ự.c hắn dường như biến thành lốc xoáy cực lớn, không ngừng cắn nuốt lực lượng trào ra từ cơ thể Mộ Khinh Ca.
Ước chừng mười lăm phút, Mộ Khinh Ca mới cảm thấy lực lượng trong cơ thể bị hấp thu kha khá. Nàng mới nhẹ nhàng thở ra nói với Tư Mạch: "Ta không sao, chàng thế nào rồi?"
Tư Mạch chậm rãi lắc đầu, nhẹ vỗ về mặt mày Mộ Khinh Ca: "Ta không sao."
Thu hồi tay, Mộ Khinh Ca nghi hoặc hỏi: "Đây rốt cuộc là thế nào?" Nàng cảm thấy chuyện này có quan hệ tới Thần Sách quyển thượng, nhưng không nói ra được nguyên cớ.
Nếu không phải Tư Mạch kịp thời hút đi lực lượng của nàng, sợ rằng kết cục sẽ nổ mạnh giống như vô số lần xuất hiện cảnh trong mơ.
"Phương thức nàng tu luyện hiện giờ khác với tu luyện trong Thần Sách nên sinh ra mâu thuẫn, không sao. Chậm rãi học cách khống chế là ổn." Tư Mạch trấn an.
Mộ Khinh Ca suy tư gật đầu.
Nhưng ánh mắt Tư Mạch chạm phải những vết thương ngang dọc đan xen, đột nhiên phát lạnh.
Biết rõ Mộ Khinh Ca sẽ sớm khôi phục thương thế, còn lại chỉ là y phục bị tổn hao thôi.
Nhưng hắn vẫn không khống chế được lệ khí muốn gi3t người.
"Mộ Khinh Ca, ta có việc tìm ngươi, mau ra đây gặp." Đột nhiên thanh âm Hàn Thải Thải vang lên ngoài trướng.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nhìn về phía Tư Mạch.
Tư Mạch cười nói: "Đi đi."
"Chàng không ăn dấm?" Mộ Khinh Ca tò mò nhìn hắn.
Tư Mạch nói: "Ta tin tưởng nàng."
Mộ Khinh Ca hôn cái bẹp lên má hắn, xoay người ra khỏi chủ trướng. Ngoài trướng không có thân ảnh Hàn Thải Thải, nàng nghĩ rồi biến mất tại chỗ.
Chờ lúc xuất hiện lại, đã là ở một nơi yên tĩnh ngoài doanh địa Long Nha.
Hàn Thải Thải đưa lưng về phía nàng, Mộ Khinh Ca hỏi: "Ngươi gọi ta ra có chuyện gì?"
Hàn Thải Thải xoay người đối mặt Mộ Khinh Ca, đôi mắt hẹp dài là nghiêm túc chưa từng có: "Mộ Khinh Ca, ngươi cần phải rời khỏi hắn. Các ngươi không thể ở bên nhau."
Mộ Khinh Ca nheo mắt, thanh âm lạnh đi vài phần: "Hàn Thải Thải, ta coi ngươi là bằng hữu, nhưng không đồng nghĩa ngươi có thể can thiệp vào cuộc sống của ta."
Hàn Thải Thải trừng to mắt nhìn nàng: "Ngươi biết cái gì? Ngươi bị tình cảm che mắt sao? Hắn đối với ngươi và chúng ta căn bản không phải người cùng một đường."
"Có phải người cùng một đường hay không, trong lòng ta hiểu rõ, không cần ngươi phải lo." Ngữ khí Mộ Khinh Ca bình tĩnh xen lẫn lạnh lẽo.
"Hắn là Ma! Ma, ngươi hiểu không? Nếu có một ngày, chúng ta có thể tiến vào đại lục Thần Ma trong truyền thuyết, ngươi và hắn sẽ đứng đối lập nhau. Cho dù không đi tới, giữa ngươi và hắn cũng không có khả năng. Hắn có thể sống ngàn ngàn vạn vạn năm, mà ngươi thì sao? Cho dù ngươi tu luyện lên Kim cảnh, thọ mệnh cùng lắm chỉ vạn năm thôi, ngươi đối với hắn mà nói chỉ là một cái chớp mắt trong sinh mệnh. Ngươi cho rằng hắn sẽ dùng hết cuộc đời mình yêu ngươi sao?" Ngữ khí Hàn Thải Thải kịch liệt.
Ma! Tư Mạch là Ma!
Rốt cuộc có được đáp án, cho dù không phải Tư Mạch tự mình mở miệng.
...
Trong doanh địa Cơ gia, Cơ Nghiêu Họa ăn đan dược chữa thương nên không còn gì đáng ngại. Giống như lời hắn, Mộ Khinh Ca đánh một quyền vào cằm chứ không phải thân thể hắn, nên hắn có bị đau thì cũng chỉ bị thương ngoài da.
Ăn đan dược vào, cơ bản chẳng còn đau nữa.
Chỉ là...
Cơ Nghiêu Họa cẩn thận ngắm nghía mặt mình trong gương đồng, nói thầm: "Hình như mặt mình có hơi méo."
Đột nhiên hắn rùng mình, quay phắt người.
Trong trướng hắn không biết từ khi nào xuất hiện thêm một người. Y phục màu đen, thân ảnh cao lớn tạo khí thế cực kỳ cường hãn.
Nhưng hắn lại không thấy rõ mặt đối phương.
"Ngươi là ai?" Cơ Nghiêu Họa quát lớn.
Kẻ này xuất hiện trong trướng mình, lại không kinh động bất kỳ người nào trong gia tộc. Quan trọng nhất là hắn không hề cảm giác được hơi thở tồn tại, nếu không phải nhìn thấy có bóng người trong gương, hắn thậm chí còn không phát hiện.
Chỉ với điểm này, đủ thấy kẻ tới bất phàm!
"Ta tới khiêu chiến ngươi." Thanh âm lạnh nhạt như thần dụ buông xuống, không cho phép cự tuyệt.