Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 836: Nếu chàng là Ma, ta sẽ rơi xuống thành Ma! (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ma! Tư Mạch là Ma!

Rốt cuộc có được đáp án, mặc dù không phải do Tư Mạch chính miệng nói ra.

Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn Hàn Thải Thải kích động. Hàn Thải Thải như vậy khiến nàng thấy xa lạ. Nhưng nàng vẫn nói: "Ngươi sai rồi. Thần cũng được, Ma cũng thế, với ta mà nói căn bản không có gì khác nhau. Chuyện của chúng ta không cần kẻ nào nhọc lòng."

Đại lục Thần Ma cái gì, đối lập cái gì, cuộc đời dài ngắn cái gì, đối với nàng đều chẳng đáng nhắc tới.

Nàng chỉ cần biết rằng nàng thích Tư Mạch, muốn ở bên hắn là đủ rồi.

"Sao ngươi lại cố chấp như thế?" Hàn Thải Thải khó thở, không nhịn được tiến lên muốn bắt lấy Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca kịp thời lui lại một bước, kéo ra khoảng cách hai người: "Hàn Thải Thải!"

Một tiếng gọi, khiến Hàn Thải Thải ngơ ngẩn.

"Đừng xen vào chuyện của ta. Ta nói lại một lần, ngươi và ta không có khả năng. Nếu ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, sau này chúng ta chỉ có thể là người dưng xa lạ." Mộ Khinh Ca cảnh cáo.

Hàn Thải Thải nheo lại đôi mắt hẹp dài, nhìn nàng chằm chằm.

Mộ Khinh Ca không chịu yếu thế nhìn hắn, không cho hắn một con đường sống.

"Ngươi sẽ hối hận." Cuối cùng, Hàn Thải Thải chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Mộ Khinh Ca không hề để ý: "Nếu ngươi nghĩ vậy, thì đúng là không hiểu ta." Dứt lời nàng xoay người rời đi, hướng tới doanh địa Long Nha.

Hàn Thải Thải không ngăn nàng, nhìn nàng đi vào doanh địa Long Nha.

Lúc Mộ Khinh Ca đi tới doanh địa, đám người Mặc Dương đã trở về. Ánh mắt quan tâm từ mọi người khiến tâm trạng nàng vốn đang tệ vì Hàn Thải Thải, thoáng tốt lên.

"Ta không sao." Nàng biết mọi người quan tâm nàng.

"Lão đại, ngài về gấp thế, thật sự không bị gì sao?" Nguyên Nguyên đi tới, gương mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng.

Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng cười, duỗi tay nhéo gương mặt hắn, nói với mọi người: "Ta rất tốt."

Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Mặc Dương: "Hai ngày tới chuẩn bị đi, sắp vào Thương Lan sơn mạch." Sau đó nàng lại nhìn Tuyết Gia và Huyễn Nhã: "Các ngươi ở lại doanh địa, Hoa Nguyệt và Ấu Hà cũng ở lại."

"Thiếu chủ, chúng ta cùng đi với ngài." Huyễn Nhã nói.

Mộ Khinh Ca lắc đầu từ chối: "Không cần nhiều người cùng vào núi. Các ngươi đều ở lại, ta sẽ để lại hai tổ Long Nha Vệ trông coi doanh địa. Cùng lắm mười ngày sau chúng ta sẽ trở về."

Đại vây săn sau màn dạo đầu chính là năm ngày vào núi, mười ngày về.

Thời gian cuối cùng là các đoàn đội Lưu Khách khiêu chiến và tỷ thí lẫn nhau.

Nói là thịnh hội của Lưu Khách giới cũng không ngoa.

Mộ Khinh Ca đã quyết định, những người khác không tiện nói thêm.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Ngân Trần, lại bổ sung một câu: "Ngân Trần ngươi cũng ở lại." Ngân Trần tính tình trầm ổn, hồ tính giảo hoạt. Có hắn tọa trấn, nàng sẽ yên tâm vào núi.

Ngân Trần không nghi ngờ quyết định của Mộ Khinh Ca, gật đầu.

Sắp xếp xong xuôi, Mộ Khinh Ca trở về chủ trướng, ngạc nhiên phát hiện Tư Mạch ấy vậy mà không ở trong trướng. Mà Hống thì đang lười biếng ngủ gà gật trong góc.

Mộ Khinh Ca nghi hoặc tới chỗ Hống, duỗi chân đá đá.

Hống mở to mắt liếc nàng, rồi lại nhắm mắt.

"Người khác đâu?" Mộ Khinh Ca hỏi.

"Bản tôn không phải quản gia, đừng có hỏi ta." Hống ngạo khí trả lời.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, nở nụ cười nghiền ngẫm.

Đinh linh!

Thanh âm kim loại vang lên, k1ch thích Hống mở bừng mắt. Đôi con ngươi kim sắc nhóm lửa nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Chuẩn xác mà nói, nó đang nhìn vòng tay của Mộ Khinh Ca.

"Hắn không nói, sao ta biết." Hống biến sắc, nhanh chóng sửa lại đáp án.

Không biết?

Mộ Khinh Ca hồ nghi, nhưng không hỏi nữa, bèn thả tay xuống.

Hành tung của Tư Mạch, nếu hắn không muốn nỏi, Hống đương nhiên sẽ không biết.

Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca lười để ý. Y phục trên người nàng có nhiều chỗ hao tổn còn chưa có thời gian thay. Nghĩ vậy, Mộ Khinh Ca đi vào gian trong gọi Ấu Hà Hoa Nguyệt tới chuẩn bị nước tắm cho nàng.

...

"Thua thảm! Thua thảm rồi!"

"Ta thua hết mười mấy năm tích cóp!"

"Ngươi mới thua mười mấy năm, ta thua mấy chục năm đây này!"

"Lần này thiệt lớn!"

"Sao lại là kết cục này chứ?"

Tỷ thí giữa Mộ Khinh Ca và Cơ Nghiêu Họa hạ màn, vô số người tham gia đánh cược đều quỷ khóc sói gào. Duy chỉ có Tư Mạch âm thầm mở bàn cược kia là kiếm được bộn tiền.

Trên Nhật Mộ thảo nguyên, doanh địa tụ tập Lưu Khách và gia tộc, khắp nơi đều thảo luận về tỷ thí lần này.

Tên tuổi Mộ Khinh Ca lại được truyền ra.

Có thể đả thương Cơ Nghiêu Họa trong ba trăm chiêu, năng lực của nàng sẽ xếp thứ mấy trên Thanh Anh Bảng đã trở thành đề tài nóng hổi nhất sau trận thua tiền.

"Theo ta thấy, Mộ công tử đầu tiên là kháng hạ được ba chiêu của đệ tứ Thanh Anh Bảng mà không ch3t, sau đó lại đả thương được đệ nhị Thanh Anh Bảng trong ba trăm chiêu. Thực lực như vậy chí ít có thể tiến lên mười thứ hạng đầu Thanh Anh Bảng." Có người đưa ra ý kiến.

Lập tức có người phản đối: "Ngươi đừng quên Cơ thiếu chủ áp chế tu vi xuống trình độ ngang bằng. Nếu chiến bằng trình độ thật sự, sợ rằng họ Mộ không địch lại nổi mười chiêu của hắn. Ta đồng ý có thể tiến vào Thanh Anh Bảng, nhưng tiến vào mười thứ hạng đầu thì không khỏi quá khuếch đại."

"Hừ, kể cả Cơ thiếu chủ điều chỉnh tu vi xuống bằng ngươi, cho ngươi năm trăm chiêu, ngươi có thể đả thương hắn không. Có thể đả thương Cơ thiếu chủ, bản thân chính là một loại thực lực. Huống chi Mộ công tử cư nhiên có thể đột phá tiến giai trong lúc tỷ thí, cộng thêm tay không đánh nát Thần khí của Cơ thiếu chủ, há là người bình thường có thể so được?" Người nói thay Mộ Khinh Ca tỏ vẻ không vui.

"Chiếu theo lời ngươi nói, vậy Mộ Khinh Ca tiến lên năm thứ hạng đầu không vấn đề gì. Phải biết rằng, ngay cả Doanh thiếu chủ cũng không thể dùng một quyền đánh nát Thần khí." Có người vẫn không phục như cũ, mở miệng châm chọc.

Người bảo vệ cho Mộ Khinh Ca lập tức nói như đương nhiên: "Cho Mộ công tử thời gian, nói không chừng hắn có thể nhảy lên thứ hạng trước năm. Có thể đỡ được ba chiêu của Doanh thiếu chủ mà không ch3t, bản thân chính là một kỳ tích. Lại có thể đánh bại Cơ thiếu chủ trong ba trăm chiêu, đây cũng là kỳ tích. Mộ công tử sao lại không thể tiếp tục sáng tạo thêm kỳ tích đây?"

"Ngân cảnh tầng ba muốn bước lên thứ hạng trước năm, có phải quá giả rồi không? Theo ta được biết, đứng thứ năm Thanh Anh Bảng chính là thần nữ Hề gia, đã ở tu vi Ngân cảnh tầng bốn rồi."

"Vậy phải để thần nữ Hề gia đấu với Mộ công tử một hồi, nói không chừng không biết ai thắng thua đâu."

"Hắc hắc, ta thấy không cần so. Lấy dáng vẻ của Mộ công tử, chắc chắn thần nữ Hề gia vừa thấy là yêu, trực tiếp gả mình cho hắn."

"Xuỵt, ngươi nói nhỏ chút! Thần nữ cả đời không thể xuất giá, ngươi dám nói vậy không sợ Hề gia nghe thấy lấy đầu của ngươi sao."

"Sợ cái gì, người Hề gia đâu có ở đây."

Đề tài bắt đầu chệch hướng, nhưng vẫn quay chung quanh Mộ Khinh Ca.

Nhật Mộ thảo nguyên, đại vây săn vừa mới bắt đầu, Mộ Khinh Ca đã hai trận thành danh! Không, nếu cộng cả lần Mộ Khinh Ca xuất hiện khi đại vây săn bắt đầu mang đến cho mọi người chấn động, đó chính là ba trận.

Ba trận!

Mỗi lần Mộ Khinh Ca lộ diện, luôn mang đến chấn động và k1ch thích khác nhau.

Thanh danh Mộ Khinh Ca dần truyền khắp Lưu Khách giới, không chỉ ở giới Lưu Khách, ngay cả các gia tộc tiến vào Nhật Mộ thảo nguyên đều bắt đầu nhớ kỹ một nhân vật là nàng.

Đương nhiên, bao gồm Long Nha Vệ!

Thực lực chiến đấu của Long Nha Vệ, không chỉ uy hiếp đa số Lưu Khách, cũng khiến rất nhiều gia tộc sinh ra ý muốn hợp tác.

Tang Tuyết Vũ đứng lặng yên trong góc, lắng nghe cuộc trò chuyện xung quanh. Nội tâm dâng lên sự tự hào chưa từng có. Nàng tự hào vì Mộ Khinh Ca, tự hào thay mẫu thân và phụ thân.

Vì bản thân là muội muội của Mộ Khinh Ca, mà tự hào!

Tam trưởng lão yên lặng đi tới bên cạnh Tang Tuyết Vũ, tiếng bước chân kinh động người sau khiến nàng quay đầu nhìn.

"Tam trưởng lão." Tang Tuyết Vũ có chút kinh ngạc.

Tam trưởng lão nhẹ gật đầu, nói: "Tuyết Vũ, ta tới gặp con là muốn hỏi một chuyện."

"Tam trưởng lão mời nói." Tang Tuyết Vũ rũ mắt.

Tam trưởng lão chần chờ một chút, mới hỏi: "Con và Mộ công tử... Tuyết Vũ, con thành thật nói cho ta biết, con có ý với Mộ công tử không. Mộ công tử có phải cũng ái mộ con không?"

"Tam trưởng lão ngài hiểu lầm rồi." Tang Tuyết Vũ vô lực giải thích.

Nàng nói vô số lần, nhưng cố tình nàng lại không thể nói mình có tỷ tỷ, lại không thể giải thích được gì.

Tối thiểu trước khi Mộ Khinh Ca chủ động nhận nàng là thân muội muội, nàng tuyệt không thể giải thích gì thêm.

Điều duy nhất nàng có thể nói, là "ngài hiểu lầm rồi".

Nhưng nàng càng giải thích vậy, lại càng tái nhợt vô lực.

Tam trưởng lão tự động coi lời nói này thành e thẹn ngại ngùng. Hắn xua xua tay nói với Tang Tuyết Vũ: "Được được được, ta hiểu rồi. Qua thêm hai ngày nữa sẽ vào núi, ta chuẩn bị để con và Dực Trần theo Long Nha vào núi."

Tang Tuyết Vũ sửng sốt, vội nói: "Tam trưởng lão không thể." Nàng rất muốn nói ngài lấy thân phận gì muốn Long Nha đồng ý chuyện này?

Tuy nàng xác thực muốn ở chung với Mộ Khinh Ca nhiều hơn chút.

Tam trưởng lão lại nói: "Yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Trong lòng Tang Tuyết Vũ lại bực bội vài phần.

"Tin lớn tin lớn, vừa mới có tin truyền đến. Có kẻ khiêu chiến Cơ thiếu chủ, nói muốn Cơ thiếu chủ thi triển toàn lực, mà hắn cũng sẽ dùng thực lực tương đương ứng chiến."

Đột nhiên có một tin tức nhanh chóng truyền vào doanh địa Lưu Khách và doanh địa gia tộc.

"Cư nhiên có kẻ muốn khiêu chiến Cơ thiếu chủ? Chẳng lẽ lần này cho rằng Cơ thiếu chủ thua, nên cảm thấy dễ bắt nạt?"

"Hơn nữa muốn để Cơ thiếu chủ thi triển toàn lực, có phải lại có trò hay để xem không? Được tận mắt nhìn thấy đệ nhị Thanh Anh Bảng dùng toàn lực, đúng là chuyện hiếm thấy nha!"

"Trò hay đúng là nối đuôi liên tiếp, đại vây săn lần này thật là đặc sắc!"

Trong doanh địa Long Nha, Mộ Khinh Ca vừa tắm rửa thay y phục xong, vừa đi ra thì nghe được lời đồn này.

"Có người khiêu chiến Cơ Nghiêu Họa?" Mộ Khinh Ca sửng sốt, theo bản năng nàng cảm thấy chuyện này có liên quan tới Tư Mạch.

Người nam nhân này muốn làm gì?

"Khi nào?" Nàng lập tức hỏi.

Mặc Dương trả lời: "Nghe nói là bây giờ luôn, ngay tại điểm tỷ thí sáng nay."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, cất bước ra ngoài trướng: "Đi, đi xem."

Mặc Dương theo sát, hai người không gọi ai khác, chỉ lặng lẽ hướng tới trung tâm Nhật Mộ thảo nguyên.

...