Tiệc tàn người tan, đã có không ít người rời Nhật Mộ thảo nguyên.
Nhưng doanh địa Long Nha lại không có chút đọng thái nào muốn rời khỏi. Vô luận Nhật Mộ thảo nguyên đi bao nhiêu người, bọn họ đều làm việc của mình, không hề hoang mang.
Chỉ là hai ngày này liên tục có bái thiếp đưa vào doanh địa Long Nha.
Trong đó cũng có Doanh gia, Tang gia.
"Tang tiểu thư, Tiểu tước gia của chúng ta không ở đây, mời trở về cho." Mặc Dương lại từ chối Tang Tuyết Vũ lần nữa.
Tang Tuyết Vũ cực kỳ thất vọng.
Tang gia sắp phải rời khỏi Nhật Mộ thảo nguyên, nàng lại không thể gặp Mộ Khinh Ca.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải nói: "Vậy phiền chuyển cáo đến người đó, chúng ta sẽ chờ ở Tang gia Phù Sa Thành."
Mặc Dương gật đầu, nàng mới lưu luyến rời đi.
Tiễn Tang Tuyết Vũ, Mặc Dương lại nghênh đón Tần Diệc Dao. Đứng đối diện, thái độ của Mặc Dương đối với Tần Diệc Dao tốt hơn chút: "Dao công chúa, Tiểu tước gia đã ra ngoài, không ở trong doanh địa."
Tần Diệc Dao gật đầu: "Ta chỉ tới cáo từ. Nếu người không ở, vậy ngươi thay ta chuyển cáo đi."
Mặc Dương gật đầu, lại nói: "Tiểu tước gia từng dặn dò, nếu Dao công chúa cần trợ giúp, cứ việc tới tìm ta."
"Đa tạ." Tần Diệc Dao nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Mặc Dương trở về doanh địa Long Nha, cửa lớn chậm rãi đóng lại.
Chỉ là khi hắn đứng trước chủ trướng, lại phát hiện Mộ Khinh Ca đã trở về. Mà bên cạnh nàng lại không thấy bóng dáng vị đại nhân kia đâu.
Mặc Dương sửng sốt, tâm tình có chút phức tạp đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca đứng khoanh tay nhìn bản đồ đang treo, căn bản không chú ý tới Mặc Dương tới gần.
Tư Mạch y như lời hắn nói, đại vây săn kết thúc là phải rời đi. Hắn đưa Mộ Khinh Ca đến trận doanh Long Nha rồi đi mất. Chỉ để lại một câu: "Chờ ta!"
Cho dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng ở chung một tháng rồi ly biệt, vẫn khiến Mộ Khinh Ca có chút không thích ứng.
Nàng phát hiện tiếp xúc cùng Tư Mạch càng nhiều, ở bên càng lâu, nàng càng có thói quên ỷ lại vào hắn. Hiện giờ người không ở, nàng chỉ còn cung linh bên hông làm bạn.
"Tiểu tước gia." Lâu không thấy Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn lại, Mặc Dương mở miệng.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ lóe, thu liễm cảm xúc xoay người nhìn Mặc Dương.
"Thuộc hạ không biết Tiểu tước gia trở về nên khi vừa rồi Tang tiểu thư và Dao công chúa tới tìm Tiểu tước gia cáo từ, bị thuộc hạ ngăn lại. Giờ này hẳn họ còn chưa đi xa, có cần thuộc hạ tới dẫn họ về?" Mặc Dương hỏi.
Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Không cần." Bây giờ nàng không có tâm tình gì đi gặp các nàng. Nếu đã đi rồi thì không cần bắt về.
"Ngươi tới vừa lúc, triệu tập mọi người, ta có chuyện quan trọng cần thông báo." Mộ Khinh Ca nói với Mặc Dương.
Mặc Dương lĩnh mệnh lui xuống. Chỉ chốc lát, Bạch Li, Ngân Trần, Nguyên Nguyên, Ấu Hà, Hoa Nguyệt, Huyễn Nhã, Tuyết Gia, Huyễn Khuê, và Kinh Hải có thêm vết sẹo trên mặt đều nhất nhất đi vào chủ trướng Mộ Khinh Ca.
"Ngồi đi." Mộ Khinh Ca ngồi ở chủ tọa, tùy ý chỉ vào chỗ ngồi hai bên, bảo mọi người ngồi xuống.
Đợi bọn họ ngồi xuống, Mộ Khinh Ca mới nói: "Hôm nay triệu tập các ngươi là có việc muốn tuyên bố. Đội ngũ Lưu Khách Thiên cấp đều cần có đại bản doanh cố định của mình, cũng tiện cho phát triển thế lực. Trước đó ta ra ngoài là muốn tìm một chỗ như vậy, bây giờ đã tìm được rồi."
Mộ Khinh Ca ra ngoài ngắn ngủn mấy ngày, vậy mà tìm thấy một tòa thành rồi?!
Tin tức này khiến mắt mọi người sáng như đuốc. Đặc biệt là Mặc Dương, đôi mắt thâm thúy hừng hực ngọn lửa.
Mộ Khinh Ca vươn tay khẽ vuốt lông thỏ, khiến Hống đang ngủ gà gật thoáng cái giật mình.
"Hôm nay ta muốn phân chia lại công việc cho các ngươi. Ở đó cách nơi đây không xa, nhưng đã bị bỏ hoang, có thể nói trăm công nghìn việc nên cần chư vị đồng tâm hiệp lực." Mộ Khinh Ca nói.
"Vâng, Tiểu tước gia!"
"Dạ, Tiểu tước gia!"
"Khinh Ca cứ việc phân phó đi."
"Khinh Ca nói làm thế nào, ta sẽ làm thế đó."
"Con nghe lão đại!"
"Mời giáo quan phân phó!"
Mọi người sôi nổi nhận lời.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, trong tay chợt lóe. Lòng bàn tay có thêm một con thú nhỏ tê tê. Nàng ném cho Mặc Dương.
Mặc Dương đón được, nhìn con thú nhỏ này, đối diện với con mắt to tròn tò mò nhìn hắn.
"Nó gọi là Thực Linh thú, trong bụng có thiên địa khác, ăn không ít linh thạch của ta, bây giờ cũng nên nhả ra rồi. Hơn nữa nó còn có thể tìm kiếm mạch khoáng linh thạch, ngươi nên tận dụng cho tốt. Mặt khác ta sẽ cho ngươi một ít vàng bạc tài bảo, ngươi mang theo sửa chữa thành trì." Mộ Khinh Ca nói, rồi ném một quyển sách cho Ngân Trần: "Trên đó là bản sửa chữa ta vẽ, Ngân Trần ngươi ở lại hợp tác cùng Mặc Dương."
Ngân Trần gật đầu, cất kỹ quyển sách.
"Đợi thành trì sửa chữa xong, Mặc Dương chiêu cáo thiên hạ. Lúc ấy nhận người mở rộng Long Nha. Nhận người thì phải có một khảo hạch, thông qua khảo hạch thì được ở lại, không thông qua thì rời đi. Tuyển người, phẩm hạnh là chủ yếu, tu vi thứ yếu. Lần này ta cho phép ngươi tuyển một vạn người, tổ chức thành Long Ẩn quân. Huấn luyện giống với Long Nha, do ngươi điều động người Long Nha đi huấn luyện họ. Nhớ kỹ chỉ có trải qua khảo hạch, chuyển lên Long Ẩn quân thì mới có thể tu luyện ba loại võ kỹ." Mộ Khinh Ca nói xong, trên mặt bàn lập tức có thêm ba quyển sách.
Nàng lấy ra rất nhiều công pháp từ di tích Thượng Cổ trong đó có ba loại công pháp này, trước đó nàng từng bảo Long Nha Vệ thấu hiểu hòn đá rồi biểu diễn và ghi chép lại cho nàng.
Ba loại võ kỹ thượng cổ này được nàng tì mỉ chọn lựa, cũng đủ làm trái ngon khiến người ta gia nhập.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Huyễn Khuê: "Ngươi ở lại Long Nha hữu dụng hơn so với ở bên cạnh ta, hơn nữa ngươi cần rèn luyện thuật bắn súng, nên tạm thời đi theo Long Nha."
"Huyễn Khuê nghe Thiếu chủ phân phó." Huyễn Khuê lập tức đáp.
Mộ Khinh Ca gật đầu, lại nói với Kinh Hải: "Nếu ngươi đã phát hiện ra thiên phú, vậy phải tu luyện cho tốt, dụng tâm nghiên cứu. Về việc xây thành, Mặc Dương phân phó cái gì thì ngươi làm theo."
"Đã biết, giáo quan." Kinh Hải lưu loát nói.
"Ấu Hà Hoa Nguyệt, hai người các ngươi tạm thời ở lại Long Nha phụ giúp Mặc Dương xây thành. Hơn nữa mau chóng phát triển mạng lưới tình báo cho mình đi. Trong quá trình xây thành, nhiệm vụ nên nhận vẫn nên nhận, thanh danh Long Nha vừa khai hỏa, không cần mai danh." Mộ Khinh Ca phân phó.
Dạo qua một vòng, tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng ở Huyễn Nhã, Tuyết Gia và Nguyên Nguyên: "Ba người các ngươi tiếp tục đi theo ta." Trên người Huyễn Nhã và Tuyết Gia có bản đồ Thần Sách, nàng đương nhiên phải mang theo. Về phần Nguyên Nguyên, để hắn ở lại không có tác dụng nhiều, trái lại còn gây chuyện thêm, vẫn nên mang theo thôi. Ít nhất có thể ném hắn vào làm bạn với Manh Manh.
"Còn Bạch Li..." Cuối cùng Mộ Khinh Ca nhìn về phía Bạch Li: "Ta muốn luyện chế lại trang bị, ngươi đi theo ta trước. Chờ ta luyện chế xong rồi để ngươi đưa tới Long Nha."
"Đã biết." Thanh âm Bạch Li nhão nhoẹt.
Phân phó xong mọi người, Mộ Khinh Ca đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ: "Thành trì của chúng ta, tên là Lạc Tinh Thành!"
...
Mộ Khinh Ca trở về Nhật Mộ thảo nguyên vẫn luôn an tĩnh ở trong doanh địa Long Nha, rốt cuộc động.
Lúc sắp đi, doanh địa Long Nha vẫn nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Mộ Khinh Ca nhìn người đứng trước mặt mình, sắc mặt không đẹp lắm.
"Hắn đi rồi?" Hàn Thải Thải quét mắt một vòng, nói Mộ Khinh Ca.
"Liên quan gì đến ngươi." Mộ Khinh Ca lãnh đạm trả lời.
Thái độ như vậy, khiến Hàn Thải Thải cười khổ. Lần đầu tiên Mộ Khinh Ca nhìn thấy dáng vẻ uể oải này của hắn: "Còn giận ta? Hôm nay ta tới là muốn xin lỗi ngươi."
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, sắc mặt vẫn lạnh buốt.
"Hai ta cũng coi như có chút giao tình, ngươi không thể tin ta một lần?" Hàn Thải Thải bị biểu cảm của nàng đả kích, giọng nói mang theo điểm cầu xin.
Mộ Khinh Ca vẫn không nói gì.
Hàn Thải Thải đành phải nói: "Trước đó ta hơi quá, không nên can thiệp vào đời tư của ngươi, càng không nên nói với ngươi những lời đó. Ta không biết mình tại sao lại như vậy, giống như bị ma ám."
Mộ Khinh Ca lạnh lùng không nói.
"Có lẽ, là khi ta phát hiện ra thân phận hắn quá mức thất thường, mất khống chế, ta..."
"Thế nào? Hàn thiếu chủ nhận sai, là muốn đẩy trách nhiệm lên người khác?" Mộ Khinh Ca châm biếm cắt ngang.
"Không!" Hàn Thải Thải vội nói: "Ta chỉ muốn nói, ta biết thân phận hắn nên mất khống chế. Ta tự cho là đúng, cho rằng các ngươi không nên ở bên nhau, ta bị mất bản tính."
Mộ Khinh Ca nheo mắt, cười lạnh nhìn hắn: " Ngươi cảm thấy đây là cơ hội? Chỉ cần ta nghe lời ngươi, đoạt tuyệt với chàng ấy, ngươi sẽ có cơ hội?"
Mộ Khinh Ca nói thẳng mặt khiến Hàn Thải Thải biến sắc. Nhưng hắn vẫn gật đầu.
Mộ Khinh Ca càng thêm châm biếm: "Hàn Thải Thải, ta nhớ rõ ta từng nói với ngươi. Vô luận có chàng ấy hay không, giữa chúng ta đều không thể nào. Ngươi cho lời ta nói là gió thoảng qua tai sao?"
Hàn Thải Thải nâng mắt nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài chất chứa cảm xúc bi thương cực lực che giấu.
Hai người đứng đối diện, ánh mắt va vào nhau.
Giây lát, Hàn Thải Thải bại trận, cắn răng nói: "Ngươi thật sự có nói qua."
"Vậy sao ngươi còn muốn tự làm theo ý mình? Muốn giao tình giữa chúng ta tan mất không còn lại gì sao?" Mộ Khinh Ca lạnh giọng hỏi.
Hàn Thải Thải lúc trước y như kẻ điên, nàng lười nói.
Bây giờ nếu hắn chủ động tìm tới cửa, nàng đương nhiên phải mắng cho tỉnh!
"Bởi vì ta không cam lòng! Bởi vì ta thích ngươi!" Hàn Thải Thải rống giận.
Mộ Khinh Ca lại chậm rãi lắc đầu: "Ngươi không cam lòng, là bởi vì ngươi không quen bị từ chối. Ngươi thích, cũng gần như là suy xét cho chính ngươi mà thôi. Ngươi có từng nghĩ tới, ta có thích ngươi hay không? Ở bên ngươi sẽ vui vẻ hay không? Hàn Thải Thải, ngươi không cần phủ nhận, người ngươi yêu nhất chỉ có chính ngươi thôi. Có lẽ ngươi có cảm tình với ta, nhưng chỉ thế mà thôi."
"Không, không phải thế. Ngươi không thử qua, sao biết chúng ta không thể ở bên nhau? Ngươi có thể tàn nhẫn cự tuyệt ta, nhưng sao có thể ngăn ta thích, phủ nhận ta thích ngươi?" Tròng mắt Hàn Thải Thải đỏ lên, tuôn ra tơ máu.
"Bởi vì ta biết người nào mới thích hợp với ta. Hàn Thải Thải, ngươi không phát hiện sao, ngươi thích đã gây cản trở cho ta. Ngươi hẳn là biết, đối với những điều gây cản trở, ta đều diệt trừ gọn ghẽ." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn hắn.
Hàn Thải Thải rốt cuộc bình tĩnh lại.
Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, hồi lâu mới lắc đầu cười khổ: "Ngươi đúng là một nữ nhân nhẫn tâm. Ta biết rồi, ta sẽ tự quản tốt mình, không phạm sai lầm tương tự. Nhưng ta vẫn là câu nói kia, ta chờ ngươi, chỉ cần một ngày ngươi chưa gả, ta sẽ không ch3t tâm."
Hàn Thải Thải nói xong, xoay người rời đi.
Tấm lưng kia cực kỳ thưa thớt, yếu ớt đến mức gió thổi lung lay.