"Cái gì? Hắn muốn cưới Tuyết Vũ? Hắn xứng sao?" Tang Lam Nhược và Tang Tuyết Vũ giật mình chưa kịp nói gì. Tang Dực Trần phản đối đầu tiên!
Nghe Tang Dực Trần nói, Mộ Lạc Phong lập tức biến sắc, hỏi: "Ngươi là kẻ nào? Ta có cưới Tang Tuyết Vũ hay không đến phiên ngươi nói sao?"
"Lạc Phong, không được vô lễ." Mộ Thần mở miệng ngăn cản.
Nhưng có vẻ vô tác dụng.
Tang Dực Trần cười lạnh: "Ta là đệ đệ của Tang Tuyết Vũ, ngươi nói xem có đến phiên ta nói không?"
Mộ Lạc Phong sửng sốt, lập tức thay đổi bộ mặt: "Thì ra là muội phu tương lai."
"Phi! Đừng có kéo gần quan hệ, ta và ngươi không thân." Tang Dực Trần mắng.
"Ta sẽ không gả cho ngươi." Tang Tuyết Vũ lạnh lùng mở miệng.
...
Gió cát Phù Sa Thành khiến người ta khó mà mở mắt, người trên đường luôn đi lại vội vàng.
Hai chiếc xe linh thú một trước một sau chậm rãi đi vào cổng thành Phù Sa. Màn che bọc kín trong xe được người vén lên một tí, đôi mắt tò mò đánh giá hoàn cảnh bên ngoài.
"Khụ khụ." Mới chỉ nhìn thoáng qua, nàng vội buông mành xuống, không thích ứng ho khan: "Gió cát Phù Sa Thành lớn thật."
Lời nói của nàng rơi vào tai người ngồi đối diện trong cùng.
Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chậm rãi mở mắt ra. Nàng không quan tâm khí hậu Phù Sa Thành, chỉ dời mắt nhìn sang một nữ tử tỏa lệ khí toàn thân.
"Tô tiểu thư, còn ổn không?" Nàng mở miệng hỏi.
Tô Noãn Noãn ngẩn ra, đè lệ khí xuống, chậm rãi lắc đầu nhìn nàng: "Mộ công tử yên tâm, ta sẽ không lỗ mã.ng."
Mộ Khinh Ca im lặng một lúc, mới nói: "Tô tiểu thư yên tâm, hôm nay tất cho ngươi công đạo."
"Đa tạ Mộ công tử, nếu Mộ công tử giúp ta báo thù này, mạng của tiểu nữ tử chính là của công tử." Tô Noãn Noãn hành lễ với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cười khẽ lắc đầu: "Kẻ thù của ngươi vừa vặn chính là địch nhân của ta, thuận tay thôi." Mộ Lạc Phong dám vu oan nàng? Bút trướng này cho dù Tô Noãn Noãn không tính, nàng vẫn sẽ không quên.
Đôi mắt thanh thấu xẹt qua lạnh lẽo, khóe miệng cong lên hình cung ẩn chứa trào phúng nồng đậm.
"Phù Sa Thành rất lớn, chúng ta đi đâu tìm gã đây?" Khương Ly nhíu mày hỏi.
Mộ Lạc Phong tới Phù Sa Thành khiến Mộ Khinh Ca bất ngờ.
Khương Ly đưa ra vấn đề, Mộ Khinh Ca lại có vẻ bình tĩnh: "Không vội, chờ tin tức của Đại Tư Tế." Mộ Lạc Phong cũng là người được đề cử của Mộ tộc, lấy năng lực suy tính của Đại Tư Tế có thể xác định vị trí của gã.
Chiếc xe linh thú theo sau, chỉ có hai người Mai Tử Trọng và Đại Tư Tế ngồi đó.
Mai Tử Trọng ngồi yên lặng, chuyên chú nhìn Đại Tư Tế cầm mấy khối ngọc giác đặc thù tiến hành suy đoán.
Hai chiếc xe linh thú đi lang thang không có mục tiêu khắp phố lớn ngõ nhỏ Phù Sa Thành, chờ Đại Tư Tế suy ra kết quả.
Được một lát, Đại Tư Tế mở mắt phát ra tinh quang: "Không phụ phó thác!"
"Tìm được rồi?" Vẻ mặt đạm nhạt của Mai Tử Trọng hiếm khi xuất hiện tia quan tâm. Đối với kẻ dám vu oan giá họa cho Mộ Khinh Ca, nội tâm hắn cũng động sát ý.
Đại Tư Tế thở hắt ra, gật đầu.
Trên đường lớn Phù Sa Thành, hai chiếc xe linh thú đột nhiên dừng lại. Một chiếc theo sau vòng lên phía trước dẫn đường, hai chiếc xe linh thú lại tiếp tục khởi hành.
...
Phù Sa Thành, Tang gia.
Trong sảnh chính, sắc mặt Mộ Lạc Phong rất khó coi. Gã đích thân tới cầu thú, cư nhiên bị cự tuyệt? Gã chính là Thiếu chủ Mộ tộc, là người chắc chắn tạo nên huy hoàng. Hôm nay tới cầu thú một nữ tử Tang gia nghèo nàn, đã cho đủ mặt mũi rồi!
Ai ngờ, mấy người này cư nhiên không biết điều!
Đặc biệt là Tang Tuyết Vũ kia, tự cho mình đẹp lắm, dám từ chối gã?
Lần này đi ra, Mộ Lạc Phong không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt. Ngũ quan gã âm trầm hơi dữ tợn.
"Tang gia chủ..." Mộ Thần đứng lên. Hắn không nói chuyện với Tang Lam Nhược, mà nói với Tang Thuấn Vương ngồi ở chủ vị.
Tang Thuấn Vương giơ tay cắt ngang. Cặp mắt thâm thúy nhìn nữ nhi mình, trầm giọng hỏi: "Lam Nhược, con thấy hôn sự này thế nào?"
Lời này bày tỏ việc hôn nhân của Tang Tuyết Vũ, do Tang Lam Nhược làm chủ.
"Bà ấy là mẫu thân của Tuyết Vũ và Dực Trần." Nhị trưởng lão Tang gia trả lời hộ.
"Thì ra là mẫu thân của Tang Tuyết Vũ! Nếu không chiếm được con gái, vậy trở thành dượng cũng được lắm! Tuy Tang Lam Nhược hơi lớn tuổi, nhưng sức hút này nữ tử trẻ tuổi không thể có được!" Mộ Lạc Phong xấu xa nghĩ, ánh mắt nhìn Tang Lam Nhược càng thêm là lạ.
"Tuyết Vũ còn nhỏ, hiện tại còn chưa đến lúc thành thân." Tang Lam Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời. Ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Bà ít ra cửa, nhưng mắt nhìn người vẫn còn đó.
Mộ Lạc Phong này tuy cùng họ với phu quân bà, nhưng không có nửa phần khí chất Mộ gia. Mi tâm tùy tiện, con ngươi tan rã, tâm niệm không thuần! Căn bản không lương xứng! Bà sao có thể gả nữ nhi cho một kẻ như vậy?
"Phu nhân, Thiếu chủ nhà ta cũng coi như nhân trung long phượng, tuổi tương đương với tiểu thư Tuyết Vũ. Ngài không cân nhắc thêm sao?" Mộ Thần lại nói.
"Không cần, Tuyết Vũ không gả." Tang Lam Nhược từ chối không do dự. Bà kéo tay Tang Tuyết Vũ, xoay người rời đi: "Chúng ta đi."
"Đứng lại!"
Lúc Mộ Thần định lên tiếng giữ lại, Mộ Lạc Phong đột nhiên mở miệng.
Ngữ khí nói chuyện khiến ba người Tang Thuấn Vương đều hơi nhíu mày.
"Làm càn! Một tiểu bối vô danh cũng dám diễu võ dương oai Tang gia ta!" Tang Thuấn Vương lạnh lùng nói.
Mộ Lạc Phong bị mắng, đáy lòng bỗng dưng hoảng hốt, trực tiếp núp sau lưng Mộ Thần hô: "Tộc thúc hộ ta!"
Biểu hiện của gã khiến Mộ Thần và Mộ Bằng thất vọng. Cái dạng này còn muốn đi cầu thú?
Nhưng tiếc là không làm gì được, dẫu sao Mộ Lạc Phong vẫn là thiếu chủ của họ, dù vô dụng thì cũng không thể để người ngoài bắt nạt đi. Mộ Thần bảo vệ Mộ Lạc Phong ra sau, nói với Tang Thuấn Vương: "Tang gia chủ, ngài cần gì phải chấp nhặt một tiểu bối?"
Giọng nói được rót linh lực vào, chấn đến màng nhĩ mọi người tê dại.
Vốn Tang Dực Trần đang cười nhạo Mộ Lạc Phong mất mặt, chợt bị thanh âm này làm chấn động khiến sắc mặt hắn thay đổi, giật mình nhìn về phía Mộ Thần.
Có lẽ hắn không nghĩ tới bên cạnh Mộ Lạc Phong cư nhiên có cao thủ lợi hại.
Nếu bọn họ một hai mạnh mẽ muốn cưới Tuyết Vũ, vậy phải làm sao đây?
Tang Dực Trần nghĩ loạn, muốn nghĩ ra đối sách. Bên cạnh hắn, hai mẹ con Tang Tuyết Vũ và Tang Lam Nhược dựa sát vào nhau, cảnh giác nhìn Mộ Thần.
"Hừ." Tang Thuấn Vương hừ lạnh. Khí thế kia không kém Mộ Thần bao nhiêu.
Hai người âm thầm giao thủ, vậy mà đấu ngang nhau. Tang Thuấn Vương âm thầm kinh hãi, sắc mặt trầm xuống: "Các ngươi muốn cư.ỡng b.ứ.c Tang gia ta sao?"
"Tang gia chủ hiểu lầm, chúng ta thành tâm tới cầu thú. Cho dù việc hôn sự không thành, cũng sẽ không kết oán." Mộ Thần vội giải thích.
Tam trưởng lão ngữ khí bất thiện: "Nếu vậy, chúng ta đã cự tuyệt, vì sao các ngươi lại muốn cưỡng ép."
"Chúng ta không có." Mộ Bằng cũng đứng lên nói.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm.
Lúc này, Mộ Lạc Phong chợt nhô đầu ra khỏi sau lưng Mộ Thần: "Ta bảo đứng lại, không phải nói nhất định phải cưới Tang Tuyết Vũ. Ta muốn nói là..." Ánh mắt gã dạo qua Tang Lam Nhược một vòng mới nói: "Tang Tuyết Vũ không muốn gả cho ta, ta không ép."
Gã nói lời này còn được, Mộ Thần âm thầm gật đầu.
Người Mộ gia nên thế, cho dù bị từ chối cũng phải phóng khoáng rộng rãi.
Chỉ là câu nói kế tiếp của Mộ Lạc Phong khiến hắn tức giận xém chút nữa muốn tát ch3t tên hỗn đản này!
"Nhưng hôm nay vừa gặp, ta đối với một người vừa gặp đã thương, chẳng biết có thể cầu thú nàng không?" Mộ Lạc Phong nói.
"Người nào?" Nhị trưởng lão Tang gia nhíu mày.
Mộ Lạc Phong thẳng lưng đứng sau Mộ Thần, lớn tiếng nói: "Chính là nương của Tang Tuyết Vũ!"
"Ngươi nói cái gì!"
"Tiểu tử ngươi tìm ch3t sao!"
"Mộ Lạc Phong ngươi câm miệng cho ta!"
Sảnh chính sôi trào.
Người Tang gia ai nấy đều giận dữ nhìn gã. Mộ Thần và Mộ Bằng cũng hận không thể đánh ngất gã mang đi.
Vừa mới cầu thú nữ nhi người ta, bây giờ lại muốn cưới mẫu thân người ta? Trên đời có kẻ vô liêm sỉ vậy sao?
Tang Lam Nhược cũng vừa thẹn vừa giận, câu nói của Mộ Lạc Phong quả thực chính là vô cùng nhục nhã với bà! Tang Tuyết Vũ ôm chặt lấy mẫu thân, không cho bà tức giận tới ngã xuống. Cặp mắt thanh lãnh tràn ngập sát ý nhìn về phía Mộ Lạc Phong.
Tang Dực Trần tấn công, bị thị vệ của nhóm Mộ Thần ngăn lại.
Thấy vậy thị vệ Tang gia lập tức vọt vào rút binh khí chĩa tới nhóm người Mộ Thần.
Tang Thuấn Vương chậm rãi đứng lên, sát ý lan tràn gương mặt. Nhìn nhóm người Mộ Thần: "Hôm nay các ngươi đừng mong sống rời khỏi Tang gia."
Vô số thị vệ Tang gia bao vây đám người Mộ Thần chặt chẽ.
"Tang gia chủ bớt giận, chuyện này do chúng ta sai. Sau khi trở về tất sẽ quản giáo cho tốt." Mộ Thần vội nói. Hắn cố nén tức giận trong lòng, phân phó Mộ Lạc Phong: "Ngươi còn chưa cút ra nhận lỗi với Tang gia chủ và phu nhân sao?"
Mộ Lạc Phong không cảm thấy mình sai ở đâu. Vẫn đúng lý hợp tình: "Vốn dĩ chính là vậy! Bọn chúng theo họ nàng, nói vậy cả nhà phu quân không phải ch3t thì đã hòa li. Hiện tại ta nguyện ý nghênh thú, cũng là một chuyện tốt. Mỹ nhân như thế sao có thể để nàng cô đơn cả đời?"
"Ngươi! Ngươi còn không câm miệng cho ta!" Mộ Thần không nhịn được giáng bạt tai vào Mộ Lạc Phong.
Sắc mặt Tang Lam Nhược càng thêm trắng bệch.
Bà giãy giụa thoát khỏi lòng nữ nhi, đoạt lấy thanh kiếm từ thị vệ trực tiếp xông tới Mộ Lạc Phong, quát chói tai: "Tiểu tặc vô sỉ, để mạng lại!"
Tu vi của Tang Lam Nhược trước khi rời khỏi Trung Cổ Giới đã ở Hôi cảnh tầng năm. Trở về mười chín năm tuy rằng không tu luyện, nhưng linh lực tích lũy theo năm tháng đã đột phá lên Ngân cảnh, tu vi hiện tại là Ngân cảnh tầng một.
Bà thịnh nộ khởi xướng thế công, thị vệ do Mộ Thần mang đến không thể ngăn được.
Lập tức công phá phòng ngự, mũi kiếm sắc bén lạnh băng nhắm thẳng mặt Mộ Lạc Phong, khiến gã không thể tránh.
Mộ Lạc Phong sợ tới mức ngã ra sau. Mộ Bằng đúng lúc ra tay, chưởng tay qua mặt Mộ Lạc Phong, thay gã chặn một kiếm của Tang Lam Nhược.
Sát chiêu bị chắn, Tang Lam Nhược không chịu bỏ qua, lập tức dây dưa Mộ Bằng.
Một người phẫn nộ mà sát, một người đuối lý mà chắn.
Mộ Bằng không dám đánh trả, chỉ có thể bị động phòng ngự. Từ sảnh chính tới quảng trường, từ quảng trường tới đại môn Tang gia.