Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 870: Vở tuồng thật xuất sắc! (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tiếng đánh nhau kịch liệt, ở ngoài cửa còn nghe thấy được.

"Nương!!!" Tang Tuyết Vũ lo lắng hô to, cùng Tang Dực Trần xông ra ngoài.

Tiếng động thu hút tất cả mọi người xông ra, bất kể là người Tang gia hay nhóm Mộ Thần đều ra quảng trường.

"Bao vây bọn chúng!" Tang Thuấn Vương ra lệnh, người Tang gia sôi nổi bao vây nhóm người Mộ Thần.

Mà lúc này, Mộ Lạc Phong vẫn còn cố gân cổ hô Mộ Bằng: "Mộ Bằng, ngươi đừng có làm nàng bị thương!"

Mộ Thần tức giận tới mức tát vào mặt gã, máu chảy ra từ khóe miệng.

Mộ Lạc Phong che mặt lại, ánh mắt âm trầm kh.ủng b0. Lại sợ bị Mộ Thần căm tức nên không phản bác.

...

Hai chiếc xe linh thú một trước một sau chậm rãi dừng tại ngoài cửa Tang gia.

Xe linh thú đi trước, Mai Tử Trọng và Đại Tư Tế cùng nhau xuống xe, bước tới chiếc xe phía sau.

"Thiếu chủ, xác định người ở phủ này." Đại Tư Tế đứng ngoài cửa xe, cung kính nói với Mộ Khinh Ca trong xe.

Cửa xe mở ra, Huyễn Nhã và Tuyết Gia trước sau ra ngoài, tiếp đến Mộ Khinh Ca mới khom lưng đi ra đứng trước xe linh thú.

Đi ra sau nàng là Khương Ly và Tô Noãn Noãn.

"Tang tộc..." Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn cánh cửa dày nặng cổ xưa, thấp giọng lẩm bẩm.

Nàng trăm triệu không nghĩ tới, Mộ Lạc Phong cư nhiên ở Tang gia.

Thu hồi suy tư, Mộ Khinh Ca xoay người nói Tô Noãn Noãn: "Để tránh cho gã chó cùng rứt giậu, thỉnh Tô tiểu thư tạm thời ngụy trang một chút. Đợi ta gọi ngươi rồi hẵng ra mặt."

Tô Noãn Noãn yên lặng gật đầu.

Khương Ly đưa áo choàng cho nàng. Nàng duỗi tay nhận lấy, khoác áo choàng lên hoàn toàn che đi dung mạo thân hình.

"Hình như bên trong có tiếng đánh nhau." Chợt Tuyết Gia nhíu mày nói.

Nàng vừa nhắc nhở, mọi người cũng nghe thấy trong Tang gia mơ hồ truyền ra tiếng động đánh nhau.

Mà cùng lúc đó, ở quảng trường ngăn cách một cánh cửa. Tang Lam Nhược càng đánh càng điên cuồng, Mộ Bằng muốn phòng ngự hoàn toàn cũng khó. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải ra tay.

Vốn chỉ định kéo ra khoảng cách hai người, để hai bên bình tĩnh lại, không cần tiếp tục đánh nhau vô nghĩa.

Nhưng hắn vừa tung chưởng, Tang Lam Nhược cư nhiên không tránh, vẫn gi3t tới hắn.

Hắn muốn thu chưởng lại thì đã muộn. Chưởng lực sắc bén xen lẫn linh khí trực tiếp đánh trúng vai Tang Lam Nhược, chấn đến bà rơi lợi kiếm, thân thể bay ra ngoài tường.

Lập tức không thấy bóng tăm hơi.

Sắc mặt Mộ Bằng và Mộ Thần đại biến. Tang Thuấn Vương, Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần cũng hoảng hốt.

Ngoại trừ mấy người Mộ Thần bị thị vệ vây quanh không thể lộn xộn, những người khác đều đuổi theo ra ngoài cửa.

Nhóm người Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa, đột nhiên nhìn thấy bóng người mảnh khảnh rơi xuống từ không trung, giữa không trung còn đi theo vết máu.

Mộ Khinh Ca không định xen vào chuyện người khác, nhưng vị trí người nọ rơi xuống vừa hay đúng chỗ mình.

Sợ bị đụng trúng, Mộ Khinh Ca đành phải duỗi tay đón người, ôm vào lòng ng.ự.c.

Đại môn Tang gia mở rộng. Một đám người vọt ra thấy hai chiếc xe linh thú dừng ngoài cửa, mà Tang Lam Nhược bị thương đang nằm trong lòng một "nam tử" mặc hồng y đứng giữa nhóm người.

Cảnh tượng xuất hiện, khiến người Tang gia vọt ra đều không khỏi dừng bước.

Mộ Bằng thấy rõ người ôm Tang Lam Nhược, tròng mắt đột nhiên co rụt lại. Ấy vậy mà quỳ hai đầu gối xuống, thất thanh hô câu: "Khinh Ca thiếu chủ!"

Mộ Khinh Ca lạnh mặt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng người đứng trước cửa. Nàng đương nhiên thấy được Mộ Bằng, cũng nghe thấy hắn gọi "Khinh Ca thiếu chủ", chỉ là không để ý mà thôi.

Nàng còn nhìn thấy Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần, và Tam trưởng lão ngày đó gặp ở Nhật Mộ thảo nguyên. Ngoại trừ bọn họ, còn có thêm hai người nàng không biết. Một người trong đó có đôi mắt thâm thúy nhiễm sương, đang nhìn nàng.

Mà Tang Lam Nhược thì đã hoàn toàn ngây người.

Đôi mắt bà gắt gao nhìn chằm chằm huyễn khí đeo trên tai trái Mộ Khinh Ca.

Đó là huyễn khí do bà tự tay chế tạo, từng mang nó trộm ra Lâm Xuyên giới kết bạn Mộ Liên Thành. Còn từng xưng huynh đệ với chàng, rồi kết thành phu thê. Cuối cùng bà tự tay đeo khuyên tai màu tím cho nữ nhi mình, thay đổi vận mệnh của nó.

Khuyên tai này, đã mười chín năm rồi không thấy!

Nhớ nhung hàng đêm, giờ khắc này, bà rốt cuộc lại thấy.

"Ca nhi..." Cái tên đè dưới đáy lòng mười chín năm, rốt cuộc buột miệng thốt ra.

Mộ Khinh Ca ngẩn ra. Nàng thấy Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần kích động, từ tiếng gọi này, nàng lập tức đoán được thân phận phụ nhân trong lòng mình.

Mộ Khinh Ca chợt thu tay, Tang Lam Nhược trực tiếp ngã xuống đất.

Bà ngồi dưới đất, áy náy và nhớ nhung nhìn Mộ Khinh Ca. Mà Mộ Khinh Ca không hề liếc bà một cái, chắp tay sau lưng.

"Nương!"

"Nương!"

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần thấy Tang Lam Nhược té ngã, vội bước xuống vọt tới bên bà, nâng bà dậy.

Mộ Khinh Ca lướt qua ba người, mắt nhìn thẳng đi vào đại môn Tang gia. Người sau lưng nàng cũng đi theo. Phớt lờ không thấy, khiến tim Tang Lam Nhược đau như dao cắt, đau đớn muốn ch3t.

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần không biết nên chỉ trích thế nào, chỉ có thể yên lặng an ủi mẫu thân thương tâm.

Dáng người Mộ Khinh Ca thẳng tắp đi lên bậc thang, đứng trước mặt Tang Thuấn Vương.

Vừa rồi Mộ Bằng gọi, ông nghe được rành mạch. Mà ông cũng nhận ra tai trái Mộ Khinh Ca đeo khuyên tai: "Ngươi cùng một bọn với chúng?"

Đều là họ Mộ, lại bị người của Mộ Lạc Phong gọi là "thiếu chủ". Thái độ còn cung kính hơn so với Mộ Lạc Phong, làm Tang Thuấn Vương không thể không nghi ngờ.

Trò hề hôm nay, có phải do ngoại tôn nữ ông chưa bao giờ gặp thiết kế ra để nhục nhã mẫu thân mình không.

"Không phải người chung đường." Mộ Khinh Ca nhìn ông, không hề sợ ông nghiêm khắc, nhàn nhạt nói.

Sau đó nàng chuyển mắt nhìn Mộ Bằng vẫn quỳ dưới đất, hỏi: "Mộ Lạc Phong ở đây?"

Mộ Khinh Ca đến vì Mộ Lạc Phong!

Trong lòng Mộ Bằng lộp bộp một tiếng, gật đầu: "Thiếu chủ và Đại trưởng lão đều ở bên trong."

"Rất tốt." Mộ Khinh Ca chậm rãi nói, cất bước đi vào Tang gia. Bộ dáng của nàng cứ như đây căn bản không phải Tang gia, mà là Mộ gia vậy.

Quan trọng nhất chính là, Tang Thuấn Vương thân là gia chủ cư nhiên không ngăn cản nàng.

Tang Dực Trần buông tay mẫu thân, chạy tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Dưới ánh nhìn nghi hoặc của Khương Ly, hắn chen tới chỗ Mộ Khinh Ca, nhanh chóng mách lẻo: "Lão đại, tên hỗn đản kia cầu thú Tuyết Vũ không thành, cư nhiên còn muốn cưới mẫu thân!"

Mộ Khinh Ca đang đi phía trước, nghe Tang Dực Trần nói, đột ngột dừng lại.

Người khác có lẽ không cảm giác được, nhưng Tang Dực Trần lại có thể cảm giác được hơi thở Mộ Khinh Ca lạnh đi, quẩn quanh sát ý nhè nhẹ.

Có nhận mẫu thân hay không, là một chuyện.

Nhưng có kẻ muốn cưới Tang Lam Nhược, là một chuyện khác!

Mộ Liên Thành có ch3t hay không còn chưa chắc, sao có thể để người đội nón xanh?

Chỉ tạm dừng một chút, Mộ Khinh Ca tiếp tục đi vào. Tang Dực Trần không rõ rốt cuộc nàng nghĩ thế nào, chỉ có thể đi theo.

Tang Lam Nhược nắm chặt tay Tang Tuyết Vũ, nước mắt ức chế không được tuôn ra, miệng liên tục nói: "Nó đang trách ta... nó đang trách ta... ta không phải mẫu thân tốt... ta khiến nó bị thiệt thòi... ta không có mặt mũi gặp nó..."

"Nương, ngài đừng như vậy." Tang Tuyết Vũ đau lòng khuyên nhủ.

Tang Lam Nhược vẫn đắm chìm vào hình ảnh bị nữ nhi coi thường, khó kiềm chế được.

"Chúng ta đi vào trước. Tỷ tỷ nhất định sẽ giáo huấn kẻ vô sỉ thay nương." Tang Tuyết Vũ đỡ Tang Lam Nhược thất hồn lạc phách đi vào phủ.

Theo động tác của Mộ Khinh Ca, người đuổi theo Tang Lam Nhược đều trở về.

Mộ Bằng đứng dậy từ mặt đất, nhanh chóng đuổi theo.

Chính hắn cũng không rõ, vì sao mình lại quỳ trước Mộ Khinh Ca: "Chẳng lẽ trong lòng ta đã cảm thấy Khinh Ca thiếu chủ mới là chủ nhân chân chính Mộ tộc sao?"

Mộ Bằng bị hoảng sợ bởi suy nghĩ này.

Hắn nhanh chóng vứt ra khỏi đầu suy nghĩ không nên có. Lấy lại bình tĩnh, hắn hướng tới đám người Mộ Thần và Mộ Lạc Phong.

Mộ Khinh Ca đi đằng trước, đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộ Thần và Mộ Lạc Phong, khiến họ bất ngờ.

Mộ Lạc Phong sau khi thấy nàng, thất thanh lạc giọng: "Mộ Khinh Ca là ngươi!"

Phản ứng của gã dẫn tới Mộ Thần hoài nghi, nhưng không hỏi nhiều. Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cung kính chắp tay: "Khinh Ca thiếu chủ, không nghĩ tới có thể gặp ngài ở đây, thật khéo."

"Không khéo, là ta cố ý tới tìm gã." Thanh âm Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, giơ tay chỉ về phía Mộ Lạc Phong.

Mà thời điểm Mộ Lạc Phong thất thanh gọi tên Mộ Khinh Ca, Tô Noãn Noãn giấu mình dưới áo choàng vẫn luôn đi theo Mộ Khinh Ca nghe thấy, thân mình run lên.

Thanh âm ngữ điệu giống nhau, khiến nàng lập tức nhớ lại cái ngày bị hạ nhục.

Khương Ly vẫn luôn canh bên cạnh nàng, nhận ra phản ứng của nàng, vội vàng nói nhỏ bên tai: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, Khinh Ca có sắp xếp, nhẫn nại một chút."

Tô Noãn Noãn nghe thế, cố gắng áp chế sát ý nội tâm, gật đầu với Khương Ly.

Động tác nho nhỏ không khiến ai chú ý.

Phải nói là, tất cả mọi người ở đây đều dồn lực chú ý vào Mộ Khinh Ca đột nhiên xuất hiện.

Ngoại hình của nàng vốn khó xem nhẹ, chỉ có thể choáng ngợp. Mà khí chất sắc bén cũng nổi bật giữa đám người. Khiến người lớn tuổi Tang gia bao gồm trưởng lão và Tang Thuấn Vương không thể không chú ý.

Quan trọng nhất chính là, hình như nàng đến vì đám người này.

Mộ Khinh Ca nói, khiến Mộ Thần quay đầu nhìn Mộ Lạc Phong. Mà Mộ Lạc Phong biến sắc, ánh mắt hoảng loạn: "Ngươi tìm ta? Ngươi tìm ta làm gì? Giữa ta và ngươi không có gì để nói cả."