Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Không có gì để nói? Vậy ở An Mô Thành ngươi vu oan giá họa cho ta, cũng không cần giải thích?"
"Cái gì!" Mộ Thần khiếp sợ trừng mắt, con mắt như đao nhìn về phía Mộ Lạc Phong.
Mộ Bằng cũng xông tới, nhìn Mộ Lạc Phong: "Thiếu chủ, ngươi làm cái gì?"
Biểu tình và ngữ khí của hai người, khiến Mộ Lạc Phong tức giận không thôi.
Gã phẫn nộ phất tay áo: "Hai người các ngươi làm gì? Rốt cuộc ta là thiếu chủ của các ngươi, hay hắn mới là thiếu chủ của các ngươi? Các ngươi tin ta, hay tin hắn?"
Gã cãi phăng không khiến Mộ Thần và Mộ Bằng hổ thẹn, trái lại càng thể hiện gã chột dạ.
Mộ Thần thất vọng lắc đầu. Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, hỏi: "Khinh Ca thiếu chủ, nơi này là Tang gia. Không bằng chúng ta đổi thời gian địa điểm, làm rõ hiểu lầm?"
"Không cần." Mộ Khinh Ca dứt khoát cự tuyệt. Nàng không cho Mộ Thần mặt mũi, mà nhìn về phía Tang Thuấn Vương: "Vị này chính là Tang gia chủ đi, hôm nay mượn địa điểm Tang gia giải quyết chút ân oán cá nhân."
Tang Thuấn Vương nhìn nàng, cặp mắt thâm thúy không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng gật đầu.
"Hôm nay ngươi khiến Tang gia phẫn nộ, còn vọng tưởng rời đi sao?" Tam trưởng lão đúng lúc này đứng ra, chỉ vào Mộ Lạc Phong.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười nghiền ngẫm: "Ồ? Thì ra Mộ Lạc Phong không biết sống ch3t đắc tội Tang gia, vậy hôm nay kết toán luôn cả hai đi."
"Chuyện Tang gia có liên quan gì đến ngươi hả?" Mộ Lạc Phong bất mãn hô.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Chuyện Tang gia đúng là không liên quan đến ta. Nhưng chỉ cần có liên quan đến ngươi, ta đều có hứng thú nhúng tay."
Sắc mặt Mộ Lạc Phong âm tình bất định, không biết bị dọa sợ hay tức giận. Đột nhiên gã chỉ vào Tang Dực Trần đứng cùng Mộ Khinh Ca cách đó không xa, hô: "Ta biết rồi! Hai người các ngươi là một đám. Vừa rồi ta nhìn thấy hai người các ngươi ghé tai thì thầm to nhỏ! Các ngươi chắc chắn đang mưu đồ muốn ám hại ta!"
Nói xong, gã lại hô Mộ Thần: "Tộc thúc, Mộ Khinh Ca chắc chắn đã cấu kết với Tang gia muốn ám hại ta. Vây là có thể cướp đi mọi thứ thuộc về ta!"
Mộ Khinh Ca khoanh tay đi tới chỗ Mộ Lạc Phong. Nàng tới gần, khiến thị vệ của Mộ Thần đều khẩn trương.
Nàng cười khinh thường, nói Mộ Lạc Phong: "Mộ Lạc Phong, trên người ngươi có điểm nào đáng giá để ta tốn công mưu đồ? Đừng quên ngươi là bại tướng dưới tay ta."
Nàng chỉ đến chuyện Huyễn Nhã lựa chọn.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mộ Lạc Phong càng thêm khó coi. Ánh mắt đầy hận ý nhìn về phía Huyễn Nhã.
Huyễn Nhã không thèm quan tâm.
"Đây là người mà Trung Cổ Giới nhìn trúng?" Đại Tư Tế yên lặng quan sát, thấy biểu hiện của Mộ Lạc Phong, thất vọng chậm rãi lắc đầu.
Tuyết Gia kịp thời nói: "Điều này chứng minh lựa chọn của chúng ta chính xác, không phải sao?"
Đại Tư Tế cảm thán gật đầu.
"Khinh Ca thiếu chủ, rốt cuộc có chuyện gì. Nếu Lạc Phong sai, hôm nay ta nhất định bắt hắn xin lỗi ngài." Mộ Thần mở miệng. Hắn không muốn quá đắc tội Mộ Khinh Ca, quan trọng nhất chính là Mộ Khinh Ca và Mộ Lạc Phong đứng chung một chỗ, hắn càng có khuynh hướng tin tưởng người trước.
Cảm giác mạc danh này không nên có.
Nhưng hắn ch3t tiệt lại muốn quỳ trước Mộ Khinh Ca giống như Mộ Bằng rồi!
Tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng trên người Mộ Lạc Phong, thanh âm lạnh lẽo: "Ngày đó ở An Mô Thành, sau khi các ngươi rời khỏi, trong thành đã xảy ra đại sự. Hai nhà Tô Nghiêm hạ lệnh phong thành, muốn tìm một người tên là Mộ Khinh Ca."
Nàng nói lời này, khiến Mộ Thần và Mộ Bằng co rụt con ngươi, thần sắc nghi hoặc.
Bọn họ không rõ, hai nhà Tô Nghiêm tìm Mộ Khinh Ca làm gì.
Mà ánh mắt Mộ Lạc Phong càng thêm hoảng loạn, âm trầm. Ngữ khí gã vội vàng: "Bọn chúng muốn tìm ngươi, liên quan gì tới chúng ta? Chính ngươi nói khi đó chúng ta đã rời đi."
Mộ Thần và Mộ Bằng tán đồng gật đầu, nhìn Mộ Khinh Ca chờ nàng nói tiếp.
Người Tang gia đều lẳng lặng đứng nhìn tình thế phát triển.
Tang Lam Nhược cắn chặt môi, ánh mắt vẫn luôn dừng ở bóng lưng Mộ Khinh Ca.
Tang Thuấn Vương vẫn luôn đăm chiêu nhìn Mộ Khinh Ca, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thấy kỳ lạ sao? Ta lúc ấy cũng rất kỳ quái, mấy ngày tới An Mô Thành ta vẫn luôn ở khách đi3m, hai nhà Tô Nghiêm gióng trống khua chiêng tìm ta như thế làm gì." Đôi mắt thanh thấu ẩn chứa châm chọc.
Sự châm chọc kia, khiến Mộ Thần và Mộ Bằng cực kỳ không thoải mái, hình như là nhằm vào bọn họ.
Ngũ quan Mộ Khinh Ca lạnh buốt như băng, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng: "Sau đó ta tự mình đi Tô gia một chuyến, mới biết được thì ra trước khi phong tỏa thành, cũng chính là lúc các ngươi rời đi, tiểu thư Tô gia đợi gả bị kẻ gian vũ nhục. Mà kẻ vũ nhục nàng, để lại tên của ta."
Cái gì!
Mộ Khinh Ca nói ra nguyên do sự tình, bất kể bên phía Mộ Thần hay người Tang gia đều co rụt tròng mắt.
Vô luận là thời đại nào, làm ra chuyện như vậy đều khiến người ta khinh thường.
Làm bẩn trong sạch của tân nương tử, còn vu oan giá họa! Chuyện hạ lưu này còn làm ra được, nhân phẩm... phi! Còn có nhân phẩm để nói sao?
Cơ hồ tất cả mọi người đều hiện lên ánh mắt khinh bỉ và khinh thường.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca. Bọn họ không biết tỷ tỷ mình cư nhiên còn xảy ra chuyện này.
Chuyện tuy không có khả năng là Mộ Khinh Ca làm, nhưng bị hiểu lầm là kẻ đê tiện, sợ rằng không dễ chịu gì!
Không cần nghĩ nhiều, bà có thể đoán được kẻ nào giá họa cho nữ nhi bà. Tức khắc ánh mắt bà nhìn Mộ Lạc Phong càng đậm sát ý!
"Này..." Mộ Thần bị kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn Mộ Lạc Phong. Mà người sau cảm nhận được ánh mắt Mộ Thần, lập tức bày dáng vẻ vô tội che giấu nội tâm chột dạ.
Mộ Thần quay đầu nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca thiếu chủ, rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan như thế?"
"Ta cũng rất muốn biết." Mộ Khinh Ca cười lạnh nhìn Mộ Lạc Phong: "Ta cũng rất tò mò, ta mới tới An Mô Thành chưa từng chạm mặt với ai. Là ai sẽ biết tên của ta, lại còn làm ra chuyện này rồi giá họa ta. Ta và hắn rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì."
Lời nói của nàng không có câu nào nhắc tới Mộ Lạc Phong.
Nhưng ý tứ trong từng câu chữ đều khiến Mộ Thần và Mộ Bằng cảm thấy, nàng đang chỉ Mộ Lạc Phong!
Mộ Thần cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô. Hắn vốn không phải người giỏi giao tiếp, bị Mộ Khinh Ca nói làm cho không biết nên chống đỡ thế nào.
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hô to một tiếng: "Mộ Lạc Phong!"
Thanh âm như sét đánh, chấn đến tinh thần mọi người. Cũng chấn đến Mộ Lạc Phong chột dạ, xém chút ngã ngồi dưới đất.
Gã trấn an hoảng loạn trong lòng, cũng rống lại: "Mộ Khinh Ca ngươi muốn làm gì? Ngươi cảm thấy việc này do ta làm sao? Ngươi có chứng cứ gì, ngươi lấy ra xem! Nếu không, đừng mơ hắt nước bẩn lên người ta!"
Gã giảo biện, khiến nhóm người bên Mộ Khinh Ca đều cười lạnh khinh thường.
Cũng khiến Mộ Thần nhớ lại hình ảnh lúc sắp rời khỏi An Mô Thành.
Hắn nhớ ngày đó trước khi đi, Mộ Lạc Phong không ở trong khách đi3m. Hắn ở khách đi3m chờ đối phương, lại thấy y phục đối phương không chỉnh tề, thần sắc hoảng loạn chạy vào.
Bỗng dưng thấy mình, biểu tình Mộ Lạc Phong ngay lúc đó hình như rất trốn tránh.
Mà sau khi hắn đề nghị rời đi, hắn cũng cảm nhận được Mộ Lạc Phong lúc đó tỏ ra nhẹ nhõm.
Hôm nay Mộ Khinh Ca hưng sư vấn tội, phản ứng của Mộ Lạc Phong càng giống như không đánh đã khai.
Quả nhiên sau khi Mộ Lạc Phong nói ra câu này, Mộ Khinh Ca cười khẩy châm chọc: "Ngươi kích động như vậy làm gì? Nếu không phải ngươi làm, cần gì vội vàng phủi sạch mình thế? Ngươi hẳn nên giống mọi người, tò mò chứ không phải sợ hãi."
"Ngươi... con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ hãi?" Mộ Lạc Phong ưỡn thẳng ng.ự.c, cố gắng thoạt nhìn trông càng thêm đúng lý hợp tình.
"Không sợ?" Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng, lẩm bẩm. Nàng đột nhiên nhấc ngón tay, lạnh lùng nói với Mộ Lạc Phong: "Vậy ngươi nhìn xem đây là ai!"
Theo tiếng nói của nàng, người mặc áo choàng bị nàng chỉ đến bắt đầu xốc vành mũ che đi khuôn mặt, bại lộ dung mạo thanh lệ linh tú.
Đôi mắt nàng mang theo phẫn hận không thể dùng từ ngữ miêu tả, nỗi nhục vô tận và sát ý đậm đặc không thể xua tan.
Dung mạo của nàng không khiến người ta kinh diễm, ít nhất vào giờ phút này cơ hồ mọi nữ tử ở đây đều có dung mạo vượt xa nàng.
Nhưng nàng vừa xuất hiện, lại khiến Mộ Lạc Phong bỗng chốc hoảng loạn dưới đáy mắt, giống như gặp quỷ.
Lúc này, thanh âm Mộ Khinh Ca lại vang lên: "Mộ Lạc Phong, nếu ngươi không thẹn với lương tâm, vì sao khi thấy Tô tiểu thư sẽ có phản ứng lớn như vậy?"
Lời này của nàng thành công dẫn ánh mắt mọi người về phía Mộ Lạc Phong.
Nội tâm mọi người khiếp đảm không thôi.
Bọn họ không nghĩ tới nữ tử bị hại cư nhiên vẫn luôn ở đây. Mà phản ứng của Mộ Lạc Phong càng minh chứng hết thảy. Nếu gã nói không biết Tô tiểu thư, hoặc là nói việc này không liên quan đến gã, kẻ ngốc mới tin!
Mộ Thần và Mộ Bằng nhìn về phía Mộ Lạc Phong, đáy mắt viết khó tin và đau lòng.
Mộ Lạc Phong do bọn họ trăm cay nghìn đắng tìm về, hao phí bao tâm huyết bồi dưỡng người thừa kế. Nhưng hôm nay cư nhiên làm ra chuyện như vậy, thật sự quá mức ti tiện, không thể tha thứ!
Mộ Lạc Phong giật mình, tỉnh lại từ nỗi sợ khi thấy Tô Noãn Noãn. Gã hoảng loạn, vô lực biện giải: "Tộc thúc, bọn chúng vu oan ta! Ta vô tội, bọn chúng cấu kết nhau muốn ta ch3t! Ngươi đừng tin tưởng chúng, ngươi phải tin ta!"
"Vu oan ngươi? Họ vì sao phải vu oan ngươi?" Mộ Thần đau lòng không thôi.
Khi Mộ Lạc Phong nhìn thấy Tô Noãn Noãn, phản ứng theo bản năng càng có sức thuyết phục hơn so với ngàn vạn câu nói của Mộ Khinh Ca. Mộ Thần không ngốc, sao lại không nhìn ra?
Liên tưởng tiền căn hậu quả, hắn chỉ có thể tìm thấy động cơ Mộ Lạc Phong hãm hại Mộ Khinh Ca, mà không tìm thấy động cơ Mộ Khinh Ca hãm hại Mộ Lạc Phong.
Một người chiếm thượng phong về mọi mặt, cần gì tất yếu dùng cách tự hủy danh dự đi hãm hại một kẻ cạnh tranh?
Tiếp xúc Mộ Khinh Ca tới nay, sự tự tin và niềm tin mạnh mẽ trời sinh của đối phương khiến Mộ Thần cảm thấy, từ đầu đến cuối nàng không hề để Mộ Lạc Phong vào mắt.
Thử hỏi, ai sẽ hao phí tâm cơ đi tính kế một đối thủ mà mình chưa bao giờ đặt vào lòng?
Tương phản, Mộ Lạc Phong bị Mộ Khinh Ca đè ép mọi mặt, không cam lòng với lựa chọn của Huyễn Nhã nên căm giận. Trái lại gã có khả năng nhằm vào Mộ Khinh Ca.
Đều là đối thủ cạnh tranh lẫn nhau, chèn ép nhau là chuyện bình thường. Nhưng khiến Mộ Thần khó tiếp thu nhất chính là, Mộ Lạc Phong cư nhiên dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Người như vậy, không xứng trở thành người thừa kế Mộ tộc!
"Mộ Khinh Ca! Ngươi vì sao phải hãm hại ta? Rõ ràng là ngươi làm, rõ ràng ngươi làm bẩn Tô tiểu thư ở bãi cỏ lau bên con sông trong thành, ngươi cư nhiên vu khống ta!"
Mộ Lạc Phong nói đưa tới âm thanh xì xào.
Thần sắc Tô Noãn Noãn đại biến.
Mộ Khinh Ca càng cười đến sâu xa: "Không phải là ngươi, vậy sao biết địa điểm rõ ràng thế?"
Hô hấp Mộ Lạc Phong căng thẳng, con mắt trừng lớn như muốn nứt ra.
Tô Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt chiết xạ hận ý nhìn Mộ Lạc Phong: "Ngay cả Mộ công tử cũng không biết ta gặp chuyện ở nơi nào, vì sao ngươi biết? Hơn nữa cả đời này ta sẽ không quên giọng nói của ngươi! Chính là ngươi, chính là tên vô sỉ nhà ngươi, hủy hoại ta!"
"Không! Không phải ta! Ta... ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi đó nên thấy được!" Mộ Lạc Phong tìm cái cớ cho mình.
"Ngươi nói dối! Nó căn bản không có khả năng làm chuyện này!" Chỉ là gã vừa dứt lời, một thanh âm chen vào phủ định lý do của gã.
Thanh âm dẫn tới Mộ Khinh Ca ghé mắt, cũng khiến đám đông nhìn bà.
Sắc mặt Tang Lam Nhược tái nhợt được Tang Tuyết Vũ nâng dậy, cả người tức giận đến phát run. Đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn Mộ Lạc Phong. Câu nói vừa rồi kia, đúng là bà nói.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn về phía bà, giọng điệu bình tĩnh: "Đa tạ vị phu nhân này bất bình thay ta, nhưng ta đã quen tự mình xử lý chuyện của mình. Thỉnh phu nhân đừng nhúng tay."
Nội tâm Tang Lam Nhược đau xót, nữ nhi lạnh nhạt và xa cách giống như không muốn dính dáng gì đến bà...