Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 396: Đằng Vu Yêu Nổi Giận



Miêu Yêu đã trốn thoát, trong giây lát đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Thiên yêu, kẻ được coi là vua ở vùng sơn mạch này lại chật vật bỏ chạy như vậy, mà không lâu nữa hắn sẽ trở thành một con mèo bình thường, đó cũng chính là lý do vì sao lúc này hắn phải vội vã trốn đi như thế.

- Rống…

Yên lặng một lát, Cùng Kỳ bay lên trời, ngửa mặt rống lên, thân thể nó nhanh chóng bành trướng, từng dòng hung sát khí tỏa ra từ trên người nó.

- Rống… rống…

Tiếng rống cuồn cuộn chấn động cả trời đất, Cùng Kỳ đang trút hết những ngẹn khuất trong lòng bấy lâu nay. Mấy thập niên rồi, nó bị con Miêu Yêu kia nhục nhã, giờ tên kia đã bỏ chạy rồi.

Nhưng lúc này, đôi mắt Lâm Phong vẫn hắc ám thâm thúy, vẫn lạnh lùng và vô tình như trước. Chỉ có hắn mới hiểu được rằng hắn vốn không thể khống chế được bốn thanh ma kiếm này. Hiện giờ hai thanh ma kiếm trong số đó đã gào thét và bay múa cuồng loạn trên không trung, khiến trời đất bốc lên ma vân, mà Lâm Phong lại chẳng thể ngăn cản được, thậm chí hắn còn cảm giác được rằng bốn thanh ma kiếm kia đang tác động đến hắn.

- Thu!

Lâm Phong khẽ quát, thanh kiếm trồi lên trên lưng kia từ từ trầm xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, bị Lâm Phong cách ly.

Mà khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Phong cũng hiện lên vẻ tái nhợt.

- Trở về!

Lâm Phong lại quát lên, hồn phách lực cuồn cuộn xông ra quấn lấy hai thanh ma kiếm đang trôi nổi giữa hư không kia.

Nhưng hai thanh ma kiếm này lại điên cuồng rung lên, phát ra những tiếng ong ong. Chúng nó không những không trở về mà còn muốn cắn hồn phách lực của Lâm Phong đang kéo tới chúng nó kia. Đồng thời, các loại ý chí tiêu cực trực tiếp xâm nhập cơ thể Lâm Phong khiến ánh mắt hắn ngoài sự lạnh lẽo vô cùng ra thì tràn ngập giết chóc và oán khí.

Ma kiếm đang lây nhiễm hắn.

- Trở lại cho ta.

Lâm Phong ngẩng đầu, lại quát lên, ngàn vạn sợi hồn phách lực quấn lấy ma kiếm, đồng thời dựa vào những sợi linh hồn kia dắt ma kiếm chậm rãi di chuyển vào trong cơ thể hắn. Khi bị dắt đi, ma kiếm vẫn rung lên như trước, dường như muốn giãy thoát ra.

Đồng tử hắc ám tuy xen lẫn các loại ý chí tiêu cực, nhưng con ngươi Lâm Phong vẫn duy trì tỉnh táo, lóe lên tia sáng kiên nghị. Cuối cùng hai thanh kiếm kia dần bị kéo tới người Lâm Phong rồi dần dần chui vào cơ thể hắn, biến mất không thấy nữa, dường như chưa từng xuất hiện.

- Ngươi cũng trở về đi!

Lâm Phong cắm thanh kiếm trong tay vào sau lưng mình. Thanh kiếm này có liên hệ chặt chẽ nhất với tinh thần hắn nên Lâm Phong khống chế nó cũng tốt hơn, có thể trực tiếp thu nó lại.

Bốn thanh ma kiếm biến mất trong không gian như chưa từng xuất hiện, mà ma vân cuồn cuộn trong trời đất cũng dần bình ổn trở lại.

- Phụt…

Một ngụm máu màu đen phun ra từ trong miệng Lâm Phong bắn xuống dưới. Thân thể Lâm Phong cũng vô lực mà rơi xuống, hắn đã không còn chút sức lực nào nữa.

Víu…

Một tia sáng lóe lên, Cùng Kỳ tiếp được Lâm Phong, để cho Lâm Phong nằm trên người nó, sau đó từ từ hạ xuống trên một tảng đá lớn dưới thác nước rồi để Lâm Phong xuống đó.

Lâm Phong nằm ở kia, ra khỏi trạng thái hắc ám của Thiên Chiếu Vũ hồn, ánh mắt dần khôi phục thanh minh, trán và khuôn mặt hắn toát đầy mồ hôi, mà hắn thì đang hổn hển hô hấp từng ngụm không khí một.

Sử dụng ma kiếm thật là đáng sợ, khi dùng nó còn phải chống đỡ ma kiếm cắn trả, chống đỡ ý chí tiêu cực của ma kiếm xâm nhập vào tâm mình.

Với sức mạnh hiện giờ của hắn, sử dụng một thanh ma kiếm đã là cực hạn. Lúc này chân nguyên của hắn gần như hao hết, còn khủng bố hơn cả tiêu hao Dương Nguyên chân hỏa, hơn nữa nếu thường xuyên sử dụng thanh ma kiếm này, hắn sẽ dần dần bị ý chí tiêu cực của ma kiếm lây nhiễm, cho đến một ngày thực sự trở thành công cụ giết chóc, oán hận trời đất.

Ma kiếm ẩn chứa ý chí, dường như cũng có sinh mệnh, hiện giờ hắn căn bản không thể khống chế được.

- Không biết khi nào ta mới có thể đủ để khống chế ma kiếm đây. Khi đó thì dù là Thiên yêu, ta cũng có thể thoải mái chém giết.

Lâm Phong thì thào một tiếng, nếu ngày nào đó có thể khống chế được ma kiếm, ở nước Tuyết Nguyệt này, Lâm Phong hắn sẽ là vua.

Động ý niệm, bên cạnh Lâm Phong xuất hiện rất nhiều nguyên thạch. Hắn nhắm mắt lại, trực tiếp hút lấy thiên địa nguyên khí ẩn chứa trong nguyên thạch.

Lúc này Lâm Phong thực sự rất đói khát, hắn cần nguyên khí bù lại cho thân thể suy yếu.

Cùng Kỳ đứng ở cạnh Lâm Phong, dùng đôi mắt cực lớn kia nhìn chằm chàm Lâm Phong, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Miêu Yêu đã trốn, nhưng hiện giờ nó bị Lâm Phong khống chế, tuy nhiên Lâm Phong từng nói là sẽ coi nó là đồng bọn chứ không phải sủng vật.

Hơn nữa theo trận chiến giữa Lâm Phong và Miêu Yêu, Cùng Kỳ cũng nhận ra Lâm Phong là kẻ có huyết tính, sẽ không đối đãi với nó như Miêu Yêu.

Nghĩ vậy, Cùng Kỳ hơi ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn lên khoảng không trên cao. Mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ, vận mệnh tương lai của nó đều liên hệ chặt chẽ với kẻ đang nằm trên tảng đá kia, Lâm Phong quyết định vận mệnh của Cùng Kỳ.

Không ai quấy rầy Lâm Phong và Cùng Kỳ, bọn họ đã ở rất sâu trong Cửu Long sơn mạch, ít ai lui tới chỗ này. Mà yêu thú thì ma vân ngập trời cùng khí tức Yêu vương phóng ra khủng bố như vậy, trốn còn không kịp chứ sao dám tới gần nơi đây.

Yêu ở đây phần lớn là có trí tuệ, sẽ không vì tò mò mà dại dột đến đây xem.

Thực tế thì Cùng Kỳ và Lâm Phong lại không ngờ, cách bọn họ trăm dặm đúng là có người xuất hiện.

Ma vân và yêu khí ngút trời, dù ở ngoài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận được, thậm chí có thể nhìn thấy ma vân cuồn cuộn ở đằng xa.

Những người này là người của Vạn Thú môn, bọn họ vẫn tìm kiếm Lâm Phong và Vu Chân, tuy rằng bọn họ đều tin là Vu Chân đã chết rồi, nhưng vẫn không cam tâm như trước.

Bọn họ đã thôi, chuẩn bị rút lui khỏi đây, nhưng lúc này bọn họ lại cảm giác được ma khí và yêu khí ngập trời ở đằng xa.

- Môn chủ, ma khí kia hẳn là ma kiếm, có thể là cường giả chiếm được ma kiếm đi tới sâu trong yêu thú sơn mạch này tàn sát.

phó môn chủ Vạn Thú môn là Đằng Vu Sơn đi đến bên cạnh đại ca hắn là Đằng Vu Yêu, hạ giọng nói. Đằng Vu Yêu khẽ gật đầu, kiếm ý khủng bố chất chứa trong ma vân kia chắc chắn là ma kiếm không thể sai được, không ngờ có kẻ đã chiếm được ma kiếm, hơn nữa còn dùng để đối phó yêu thú hùng mạnh.

Lão vốn không ngờ rằng ma kiếm không hề bị khống chế hoàn toàn, lão càng không ngờ là cường giả khống chế ma kiếm kia lại chính là Lâm Phong.

Không có ai có thể nghĩ tới điểm này, lúc ấy khi phong ấn trên Cửu Kiếm sơn mạch bị vỡ, Lâm Phong và mấy người khác xuất hiện ở đó, bọn họ lại chưa từng ngờ là đám Lâm Phong nhận được ma kiếm. Bởi vì Lâm Phong vốn quá yếu, chẳng thể nào dẫn động được ma kiếm, khiến phong ấn vỡ nát, huống chi là chiếm được, thành ra không ai nghĩ tới phương diện đó cả.

Bọn họ đều tự nhiên cho là ma kiếm bị một vị cường giả kiếm đạo nào đó lấy được.

- Không chỉ có ma kiếm, còn có khí tức của Thiên yêu.

Đằng Vu Yêu lẩm bẩm, Thiên yêu, nếu lão có được một con Thiên yêu thì sẽ khủng bố cỡ nào. Tiếc rằng đây là chuyện không thể nào làm được, Thiên yêu không phải loại yêu thú mà lão có thể hy vọng chiếm được.

- Môn chủ, vậy chúng ta tới xem hay là rời đi?

Đằng Vu Sơn khẽ hỏi.

Đằng Vu Yêu im lặng một lát, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, lập tức nói:

- Về, bất kể cường giả có được ma kiếm hay là Thiên yêu kia đều có thể dễ dàng giết chết chúng ta, có lẽ Lâm Phong đã chết ở trong yêu thú sơn mạch này rồi.

- Đương nhiên dù nó có chết thì ta cũng muốn người thân và bằng hữu của nó phải chết theo.

Đằng Vu Yêu bổ sung một câu với ngữ khí rét lạnh thấu xương tủy. Kỳ thật lão đã có thể khẳng định rằng Vu Chân con lão đã chết rồi, nhiều người đều biết rõ nhưng không ai muốn nói ra.

Mà Vu Chân chết như thế nào, không ai biết. Bọn họ vẫn không tin là Lâm Phong có thể giết được Vu Chân, đây chỉ có thể trở thành một dấu chấm hỏi lớn.

- Trở về.

Đằng Vu Yêu quát lên rồi xoay người phi đi. Đằng Vu Sơn nhìn Đằng Vu Yêu rời đi, thở dài một tiếng rồi thông báo đám người Vạn Thú môn rút lui khỏi Cửu Long sơn mạch.

Một hàng người vút qua trên không trung yêu thú sơn mạch, không hề cố kỵ gì cả. Những người đó đều là cường giả Vạn Thú môn có thể ngự thú, nếu có yêu thú dám chọc bọn họ thì thu phục luôn.

Một trận phong ba, Nguyệt gia chiếm được một mảnh nguyên khí địa mạch, Vũ gia chẳng được gì nhưng cũng chẳng mất gì. Vạn Thú môn tổn thất nhiều nhất, mặt mũi, đệ tử hạch tâm, thậm chí là rhiếu môn chủ Đằng Vu Chân.

Mà người tạo ra trận phong ba này, Lâm Phong, lại thu hoạch được nhiều nhất, Cửu Dương thảo, ma kiếm và cả yêu thú thượng cổ Cùng Kỳ.

Trận phong ba này kết thúc, có lẽ lại là mở đầu của trận phong ba càng lớn hơn, rung chuyển cả Tuyết Nguyệt.