Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 405: Song Thủ Kiếm



Khi hai kiếm hạ xuống, bốn con yêu thú thì ba con chết còn một con bị thương, nghe tiếng kêu rên ai oán của con thú bị thương, Lâm Phong vô tình bồi tiếp thêm một kiếm.

Toàn bộ, bốn con yêu thú đã bị giết.

- Cùng Kỳ.

Lâm Phong hô lên một tiếng, Cùng Kỳ sớm đã hiểu ý, hóa thành một đạo ảo ảnh từ đằng xa lao đến.

- Phốc phốc!

Móng vuốt sắc bén của Cùng Kỳ moi móc tìm kiếm trong óc những con yêu thú kia, rất nhanh, toàn bộ bốn viên thú hạch được lấy ra, sau đó Cùng Kỳ nuốt tất cả vào bụng, thú hạch phát ra tiếng vang lộp khộp.

Thân thể đám người Vạn Thú môn cứng ngắc ngay tại giữa hư không, kinh ngạc nhìn đám yêu thú liên tiếp ngã xuống, giờ thì đã thành một đám thi thể nằm trên mặt đất.

Lần đụng chạm này, Lâm Phong đã một lúc giết chết bốn con yêu thú, Cùng Kỳ cũng đã giết chết một cường giả Huyền Vũ cảnh.

Toàn bộ cuộc chiến đấu có thể dùng hai chữ để hình dung… Tàn sát!

Toàn bộ đội hình xa hoa của Vạn Thú môn, tất cả đều do những cường giả Huyền Vũ cảnh ghê gớm tạo thành, nhưng ở trước mặt Lâm Phong và Cùng Kỳ chỉ là những thân phận bị tàn sát. Từng tên, từng tên bị giết chết, ngay cả sức chống cự cũng không có.

Đám người đang ngẩn ngơ này đã từng nghĩ tới ngàn vạn khả năng, duy chỉ có tình cảnh giờ phút này thì họ thật không ngờ tới. Bọn họ vốn nghĩ rằng Lâm Phong là ở vào thế yếu tuyệt đối, nhưng bọn họ đã phát hiện ra rằng, bọn họ đã quá sai lầm.

- Năm người.

Trong miệng của Lâm Phong lại thốt ra một âm thanh rét lạnh, mười hai vị cường giả của Vạn Thú môn kéo đến, lại mang theo năm con yêu thú, nhưng cho đến bây giờ thì chỉ còn lại có năm người.

Đương nhiên, năm người còn lại này là năm người mạnh nhất, trong đó có ba người là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, hai người là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai. Năm người này, so với những người đã chết kia đều mạnh hơn rất nhiều, khó đối phó hơn rất nhiều.

Kết cục cuối cùng, hiện tại vẫn không thể xác định được. Dù sao thì cho đến giờ, Lâm Phong cũng vẫn chưa giết chết được một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba nào.

Nhưng bất kể là như thế nào, sự mạnh mẽ của Lâm Phong và Cùng Kỳ cũng làm cho người ta chờ mong. Trận chiến đấu này, Lâm Phong thực sự đã cho mọi người biết rằng, muốn kiêu ngạo, muốn ngông cuồng, phải có bản lĩnh. Hắn nói hắn muốn giết đám người này cũng không phải là mù quáng, tự đại, mà là chính thức, có được chiến lực khủng bố.

- Có lẽ hôm nay, Thiên Nhất học viện chúng ta sẽ được chứng kiến một kỳ tích.

Rất nhiều người trong lòng đang dâng lên một ý tưởng, chưa từng có người nào có thể có được chiến tích huy hoàng như thế, chí ít là bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua, Lâm Phong là một người của Thiên Nhất học viện bọn họ, ở điểm này, khi Lâm Phong đánh bại Cung Bích Lạc thì mọi người không có gì phải nghi ngờ, nhưng người này có thể đi đến bước kia hay không, lại thực sự làm cho người ta chờ mong.

- Hai người các ngươi, đối phó với nghiệt súc kia.

Người trưởng lão cầm đầu Vạn Thú môn nhìn thoáng qua hai gã cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai, hai người này đều gật gật đầu. Tuy rằng con mãnh thú này thật tàn bạo, khát máu, nhưng nếu so với nó thì Lâm Phong dường như là nguy hiểm hơn. Vừa rồi, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, một mình hắn đã giết chết tới bốn con yếu thú lại còn thêm một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng hai. Nếu để cho bọn họ đối phó với Lâm Phong, chỉ sợ trong nháy mắt, Lâm Phong cũng sẽ giết chểt hai người bọn họ.

- Ba người chúng ta, cùng nhau giết hắn.

Trưởng lão kia lại mở miệng nói, ba vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, cùng nhau đối phó với Lâm Phong, tất yếu phải giết chết hắn.

Ánh mắt hai người kia cũng đều trang nghiêm, gật đầu thật mạnh, nhất định phải giết Lâm Phong. Nếu Lâm Phong không chết, tương lai nhất định sẽ là một cái mối họa rất nguy hiểm.

Lúc này hắn mới có mười tám tuổi mà đã biến thái tới nông nỗi này rồi, ba năm sau, năm năm sau, Lâm Phong chẳng phải sẽ nhổ tận gốc Vạn Thú môn bọn họ.

- Xuất hết toàn lực, không cần giữ lại.

Gã trưởng lão kia dường như là còn lo lắng nên lặp lại một tiếng, lập tức lực lượng hồn phách mênh mông bùng ra, ở phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh, đó là một con quạ đen thui, hư hư thực thực, nhưng ở tại ảo ảnh kia lại hiện lên hai điểm hào quang, thực là yêu dị.

Đôi mắt, đó là một đôi đồng tử yêu dị.

- Đây là cái thú Vũ hồn gì?

Đám người nhìn về phía sau ảo ảnh của yêu thú có chút nghi hoặc, thân ảnh ấy, hình thể thì khổng lồ nhưng lại là hư ảo, chỉ có đôi con ngươi yêu dị hẹp dài và sáng thì lại giống như là đồng tử của yêu Ngưu.

Nương theo Vũ hồn phóng thích trên người trưởng lão Vạn Thú môn, một dã tính vô cùng mãnh liệt nở rộ điên cuồng, hoang dã, không kiềm chế được.

Đồng thời hai gã cường giả khác cũng đều phóng thích ra Vũ hồn của mình, một người là Ma Hổ Vũ hồn, còn một người thì lại là một Xà Loại Vũ hồn, kẻ có được Ma Hổ Vũ hồn thì có hơi thở cuồng mãnh, hống hách, còn kẻ có được Xà Loại Vũ hồn thì lộ ra hơi thở âm hiểm, độc ác.

Toàn bộ ba người đều phóng thích Vũ hồn không dám giữ lại một chút nào, nhất định phải giết Lâm Phong.

Đôi mắt của Lâm Phong nhìn ba người chằm chằm, con ngươi của hắn vẫn như thế, hắc ám lạnh lẽo, không có bất kỳ tình cảm nào.

Phía sau lưng Lâm Phong, đại dương mênh mông rít gào, điên cuồng hồi tụ vào cùng một chỗ. Một con yêu xà khổng lồ màu tím yêu dị hiện ra tại đó, cặp con ngươi lạnh băng, gắt gao, nhìn chằm chằm vào ba người đối phương.

Năm người cuối cùng, một người cũng không thể chạy, toàn bộ tính mạng đều phải để lại ở chỗ này.

Đôi bên đều im lặng không có bất kỳ lời nói nào, giữa không gian chỉ có áp lực mạnh đến mức tận cùng, xơ xác tiêu điều. Người của Vạn Thú môn và Lâm Phong đều muốn giết đối phương, không có nửa điểm lưu tình.

Qua một lúc lâu, cuối cùng người của Vạn Thú môn không còn nhẫn nại được, trưởng lão kia chằm chằm nhìn Lâm Phong lạnh lùng quát:

- Cùng nhau, giết.

Tiếng nói vừa hạ xuống, trong nháy mẳt thân thể hắn đã bay ra ngoài, trong thiên địa phảng phất có tiếng vó ngựa cuồn cuộn phát ra, tiếng vang ầm ầm mà cặp con ngươi yêu dị kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lâm Phong.

Lâm Phong vô cùng bình tĩnh, nhìn ba vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba dắt tay nhau đánh tới, thân thể hắn rung lên nhè nhẹ, rõ ràng là động theo luật gió, thân ảnh của Lâm Phong trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ trong hư không.

Ầm ầm!

Âm thanh vẫn cuồn cuộn mênh mông như trước, ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, chỉ thấy cặp con ngươi yêu dị kia vẫn theo dõi hắn như trước, mà thân thể của hắn trưởng lão Vạn Thú môn cũng bắn nhanh lên không, hướng tới hắn mà công kích.

Ngưu Đồng!

Yêu thú này hắn là loại yêu thú Ngưu mà đôi đồng tử này có thể khóa hắn lại, bất kể hắn né tránh như thế nào cũng tựa hồ như không thể nào chạy thoát được sự giám sát của đôi đồng tử này.

Không chỉ có như thế, giờ phút này tốc độ của trưởng lão Vạn Thú môn cũng rất nhanh, vô cùng linh hoạt, hoàn toàn là lấy lực lượng mà vượt qua trở ngại, khiến cho trong không gian phát ra âm thanh rầm rầm, phảng phất như có ngàn vạn con trâu rừng ầm ầm chạy như điên.

- Nhuệ khí thật hoang dã, thật bá đạo, thật điên cuồng.

Đám người đứng ở phía dưới, lúc này đều có thể cảm nhận được khí hống hách sắc bén trên người trưởng lão Vạn Thú môn, dường như lão ta muốn dùng thân thể của mình để phá tan hết thảy.

Tuy nhiên Lâm Phong lúc này vẫn là nụ cười lạnh lùng, Vũ hồn của trưởng lão Vạn Thú môn có chút tương tự với độc nhãn mà hắn đã giết, tuy nhiên độc nhãn sau khi hóa thú có thể so sánh với trưởng lão Vạn Thú môn, thực lực mạnh hơn, lực đánh vào cũng mạnh hơn, thiên địa quay cuồng.

Lúc trước, Lâm Phong phải dựa vào Hắc Liên mới có thể giết chết được độc nhãn, lúc này đây hắn đã có những đột phá thật lớn, trưởng lão Vạn Thú môn còn chưa đủ để hắn phải dùng đến U Minh Hắc Liên.

U Minh Hắc Liên là con bài tẩy của hắn, chỉ có gặp lực lượng hùng mạnh thực sự, không thể đối phó được thì hắn mới dùng đến U Minh Hắc Liên để đánh cược một lần.

Ngẩng đầu, Lâm Phong ngóng nhìn hư không, tay nâng kiếm, ánh sáng bùng lên.

Tinh thần mãnh liệt, phấn chấn bồng bột cuồn cuộn, ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở trong tay Lâm Phong, mặt trời hóa chân nguyên đọng lại trên thân kiếm, chói mắt vô cùng.

Đám người giương mắt nhìn ánh thái dương, nhìn Lâm Phong, mắt hoa thần mê.

Lâm Phong, lại có thể dẫn ánh sáng mặt trời rọi trên thanh kiếm, khiến cho kiếm của hắn cùng thái dương chiếu rọi.

Đồng thời, tay kia của Lâm Phong cũng vươn ra, kiếm lại một lần nữa ngưng hình mặt trời chói chang, lại một lần nữa vẫn như cũ chiếu vào trên thân kiếm, thanh kiếm này so với thanh kiếm bên tay phải của Lâm Phong lại càng thêm rực rỡ lóa mắt.

- Lại là song kiếm.

Trong lòng đám người rung động, kiếm tu, lực công kích rất hùng mạnh mọi người đều biết.

Lực công kích của kiếm tu vô cùng hống hách, sắc bén, nhưng kiếm tu có thực sự mạnh mẽ hay không, ngoại trừ xem cảnh giới của bản thân, cái chính là xem lực khống chế kiếm, cùng một loại kiếm pháp, nhưng ở trong những tay những người khác nhau, uy lực phát huy có thể cách xa một trời một vực.

Kiếm tu mà thiên phú không cao, luyện kiếm cả đời, cũng không thể đem được toàn bộ tinh khí thần tụ trên thân kiếm, để phát huy mạnh nhất uy lực.

Nhưng mà Lâm Phong, thì hắn có thể đồng thời khống chế song kiếm, một kiếm như lúc ban đầu dâng lên đón ánh sáng mặt trời, một kiếm như phóng thích ráng mây thái dương vạn trượng, loại lực khống chế khủng bố này khiến cho vô số người không thể nào theo kịp.

- Song thủ kiếm, ý cảnh của kiếm bất đồng, Lâm Phong, nếu ngày khác ngươi lăng thiên, ai dám tranh phong.

Hỏa lão đứng ở một bên, trong lòng cảm thán, lão là Luyện Đan sư đương nhiên hiểu rất rõ song thủ kiếm, phóng thích ý cảnh song thủ khó đến cỡ nào, cái này nó giống như một người phải làm việc của hai người, lực lĩnh ngộ, lực khống chế, linh hồn lực, đều phải chính xác khủng bố.

Đây là thiên tài, vượt cấp khiêu chiến thường như cơm bữa, hơn nữa người này dường như luôn luôn có bài tẩy của mình, ngươi mạnh hắn càng mạnh.