Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 441: Thái Tử



Ánh trăng chiếu sáng cả Tương Giang, tạo thành từng tia sáng trắng, dòng Tương giang vẫn chậm rãi chảy, làm cho ánh sáng theo sóng chập chờn.

Lúc này, trên Tương Giang đã không còn người nào, mới vừa rồi, Nguyệt Mộng Hà cùng với mấy người Lâm Phong đã theo nhau rời đi.

Sau khi bọn họ đi rồi, Tương Giang liền lộ vẻ im ắng, không có ai nói chuyện, có lẽ rất nhiều người còn đang tiêu hóa chấn động trong lòng.

Hôm nay, Lâm Phong đã mang trùng kích rất lớn cho bọn họ, làm mọi người khiếp sợ, từ lúc bắt đầu, không có người nào coi trọng, đến khi giết Lăng Thiên, buông thả ra khí tức sát phạt, nắm lấy lười kiếm sát phạt mà chém giết hết thảy, rồi lại sinh ra U Minh Chi Liên, hủy diệt tất cả, Xà Quỳnh chết dưới kiếm, Sở Kình bị ngọn lửa đốt diệt, sau đó, Đại Bằng công tử cũng bị một kiếm xé nát.

Từng tên cường giả ngã xuống dưới tay Lâm Phong, Lâm Phong vẫn sáng tạo kỳ tích, đối thủ hùng mạnh thì hắn càng mạnh hơn, dường như vĩnh viễn không dùng hết bài tẩy của mình.

Làm cho người ta khiếp sợ nữa là sự xuất hiện của Nguyệt Mộng Hà, con gái gia chủ Nguyệt gia, mỹ nữ đệ nhất Tuyết Nguyệt mười tám năm trước cùng với thân phận là một trong bốn đại thiên tài Tuyết Nguyệt, vô luận là danh hiệu nào cũng làm người ta chấn động, mà Nguyệt Mộng Hà lại có cả ba cái.

Sau khi biến mất mười tám năm, nàng lại xuất hiện lần nữa tại Tuyết Nguyệt, xuất hiện trước tầm mắt mọi người, vì con trai nàng, Lâm Phong.

Cách xa nhau mười tám năm, đều là người kinh thái tuyệt diễm, thiên phú tuyệt luân, Nguyệt Mộng Hà cùng Lâm Phong là mẫu thân con.

Trong cơ thể Lâm Phong coi như chảy xuôi dòng máu Nguyệt gia, có Vũ hồn huyết mạch mà chỉ có dòng chính Nguyệt gia mới có, Vũ hồn Cửu Thiên Thương Long, Vũ hồn có thể cắn nuốt Vũ hồn, Vũ hồn song sinh.

Lần thiên tài tụ hội này của Tuyết Nguyệt, không thể nghi ngờ là đã thành võ đài của Lâm Phong.

Im lặng an tĩnh đứng ven bờ Tương Giang, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn xuống Tương Giang, nhìn về kiệu mềm được chín con giao long kéo kia. Người ở bên trong, lúc đến chỉ nói hai câu rồi không còn phát ra bất kỳ thanh âm gì, dường như căn bản không tồn tại. Ngay cả khi Nguyệt Mộng Hà giết chết lão già ngay trước mắt mình cũng không mở miệng.

Đến bây giờ, mọi người còn không biết, người ngồi bên trong rốt cuộc là ai? Có phải là quân vương Tuyết Nguyệt hay không?

Gió nhẹ phất phơ thổi trên Tương Giang, hợp chung với ánh trăng thê lương, dường như có mấy phần lạnh lẽo, tĩnh lặng, không gian đột nhiên rất lạnh.

- Mọi người đều giải tán đi!

Rốt cục, một giọng nói nhàn nhạt từ trong kiệu mềm truyền ra, rất bình tĩnh, nhưng trong thanh âm mang theo chân thật đáng tin.

Giải tán?

Tất cả giải tán như vậy, cũng nói là lần tụ hội này đến đây kết thúc, không còn ý nghĩa rồi.

Rất nhiều người đều thầm than một tiếng, vốn còn muốn xem Bát đại công tử tỷ thí một phen, xem ra lần này đã không thể rồi. Đương nhiên, trong đó có rất nhiều người theo vạn dặm xa xôi đến xem lần tụ hội này, coi như chuyến đi không tệ, chí ít, bọn họ thấy được một vị công tử tương lai quật khởi, sát phạt thiên hạ.

Sau ngày hôm nay, Lâm Phong tất nhiên tiến vào trong hàng ngũ Bát đại công tử.

Từng tiếng giao long gào thét vang lên, một tiếng nổ mạnh, nước trên Tương Giang cuồn cuộn dựng lên, chín con yêu thú giao long đang ngâm mình trong nước đột nhiên phóng lên cao, lập tức bay lượn trong hư không.

Nhìn chín con giao long nay, mọi người đều âm thầm run rẩy, người này cưỡi rồng mà đi, không biết thân phận thật sự là gì.

- Người ở bên trong, hẳn là quân vương Tuyết Nguyệt a?

Lúc này, bên bờ Tương Giang, phía Lạc Hà tông, có một người lẩm bẩm suy đoán nói.

- Quân vương? Ta thấy là một kẻ chết nhát mới đúng, Lâm Phong trương dương như thế, Nguyệt Mộng Hà coi mọi người như không, làm trò trước mặt mà giết đi thủ hạ của hắn, vậy mà cũng gọi là quân vương sao?

Một tên đứng bên cạnh liền châm chọc mở miệng nói.

- Sư huynh, ngươi nhỏ giọng một chút, không nên để người khác nghe thấy!

Người vừa đoán âm thầm kinh hãi, khi thân phận của người trong kiệu kia còn chưa xác định được thì không thể tùy tiện sỉ nhục.

- Ta nói lời thật, sợ cái gì, coi như hắn nghe được thì sao, sư tôn cũng sẽ không sợ hắn ta!

Tên kia lại nói tiếp, giọng điệu ra vẻ ta đây, hiên nhiên đang vuốt đuôi sư phụ Cố Xuân Thu của hắn!

- Được rồi, câm miệng hết đi!

Cố Xuân Thu quát lớn.

- Sư tôn, ta nói chính là lời thật, người kia ngay cả một câu cũng không dám nói, chỉ một mực núp trong kiệu, không phải chết nhát thì là gì!

Tên kia lại càng nói to hơn, lúc này, cho dù người xung quanh cũng có thể nghe rõ lời hắn, ai cũng quay đầu nhìn về phía này.

Cố Xuân Thu nhíu mày, nhưng ngay sau đó, một tiếng giao long gầm thét chấn động mà tới, trong hư không, một luồng khí tức bá đạo mà kinh khủng phóng lên, vô tận uy áp từ trên hư không áp xuống, làm cho mọi người đều biến sắc, uy áp thật đáng sợ.

Sắc mặt Cố Xuân Thu đại biến, uy áp này thật bá đạo đáng sợ, hủy diệt, cuồng vọng vô cùng. Giờ phút này, người trong kiệu kia nào còn im lặng như trước, chỉ có cuồng ngạo tràn ngập.

- Không tốt!

Cố Xuân Thu thấp giọng hô, mà người Lạc Hà tông xung quanh đều biến sắc, nhất là tên đệ tử vừa nói chuyện kia, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, không còn nửa điểm huyết sắc, uy áp vô tận này giống như là áp lên người hắn, vô cùng kinh khủng.

Xoẹt, xoẹt…

Từng tiếng xẹt nhỏ truyền ra, dường như không gian cũng bị xé rách, trong hư không, tiếng gầm của giao long càng ngày càng lớn, một tiếng nổ vang lên, cái đỉnh kiệu mềm đột ngột bị xé thành phấn vụn.

Ngay sau đó, mọi người liền thấy một người ngược xuống, người này đầu chúi giữa hư không, từng sợi tóc dài bay múa, phiêu đãng trong không gian, diện mạo vô cùng uy nghiêm, cả người tràn ngập hơi thở bá đạo sắc bén, khí tức vương đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết.

- Trốn!

Cố Xuân Thu hét lớn một tiếng, nhưng rất nhiều người không thể trốn nổi, ngay cả dũng khí di động bọn họ cũng không có, thậm chí có người trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất, trên người tràn ngập mồ hôi. Nhất là kẻ mới vừa lên tiếng sỉ nhục kia, sắc mặt càng trắng bệch, dường như mới trải qua bệnh nặng, thân thể không ngừng co quắp.

Chùm sáng vô cùng bá đạo lập tức phủ xuống, tiếng xẹt xẹt như tiếng xé rách truyền ra, vòi máu phụt lên không trung, vẩy lên mặt, lên người xung quanh. Tên vừa mới nói lời nhục mạ kia trực tiếp bị xé nát, chia làm tám khối lớn, vô cùng huyết tinh.

Mà người xung quanh cũng bị dư ba xung kích, từng tiếng thảm thiết vang lên, những người không chịu nổi uy áp mà tâm mạch đứt đoạn, chết!

Người Lạc Hà tông, trong nháy mắt đã chết hơn phân nửa, Cố Xuân Thu có tốc độ nhanh hơn một chút, lóe lên một cái đã vọt lên hư không.

Tất cả mọi người đều nhìn bóng người bá đạo kia, ánh mắt cứng đờ, thật là đáng sợ. Người này thật là đáng sợ, chỉ cần liếc nhìn vào đôi mắt hắn cũng giống như bị đả thương, quá mức sắc bén.

Bóng người bá đạo này mang một áo choàng màu vàng, trên người lộ ra khí tức vương giả bá đạo, hoặc là nói hắn không cần trương dương, chỉ cần đứng đó cũng đã làm cho người ta cảm thấy được khí tức vương đạo trên người hắn, dường như thiên hạ này chỉ có thể chứa hắn, không có người khác.

Ngươi kiếm nhếch lên, sau khi người này giết người xong liền đảo ngược thân hình, đạp lên hư không mà nhìn Cố Xuân Thu.

- Dạy trò không nghiêm, chết!

Nói xong, túc sát chi khí vô cùng khủng bố bao trùm lên người Cố Xuân Thu, làm cho lão cực kỳ hoảng sợ.

Làm sao có thể, sao lại kinh khủng đến trình độ như vậy, làm cho lão không thể dâng lên dũng khí ngăn cản.

Trận chiến này, căn bản không cần. Lão nhất định bại, hiện tại, lão chỉ nghĩ làm thế nào để sống.

Chân nguyên điên cuồng lưu chuyển trong thân thể, Cố Xuân Thu lóe lên mà vọt về sau. Mây tía quấn quanh người, nam tử bá đạo kia đã động, lúc xông về lão thì không gian dường như trở nên thác loạn, thân thể lão giống như sa vào trong không gian, chỉ có một luồng khí tức cuồng bạo khôn cùng điên cuồng lưu chuyển.

- GIết, giết, giết!

Thanh âm khủng bố là cho Cố Xuân Thu đột nhiên run lên, muốn trốn, nhưng vô luận lão trốn thế nào, đối phương giống như là vẫn đứng trước mắt lão, cái bóng kia đã nhập vào trong đầu lão.

Chưa từng có người nào làm lão cảm giác chấn động như thế, dường như đã khắc sâu trong đầu lão.

Xẹt, xẹt…

Máu tươi vẩy ra hư không, dưới ánh mắt chấn động của vô số người, tông chủ Lạc Hà tông Cố Xuân Thu bị xét nát, đến đây, Lạc Hà tông, yên diệt, chết cả môn.

Cũng chỉ vì môt câu sỉ nhục, Lạc Hà tông đã biến mất khỏi thế giới này, chuyện này nghe ra có chút nực cười, nhưng lại chân thật phát sinh trước mắt.

Dưới ánh mắt bao người, bóng người bá đạo kia lần nữa phóng lên cao, hạ xuống trên lưng giao long, ánh mắt bá đạo quan sát chúng sinh.

- Mười tám năm trước là thiên hạ của bọn họ, mười tám năm sau, tiền bối xuất hiện, ta nhường nàng ta một lần, từ nay về sau, Tuyết Nguyệt là của ta, duy ngã tộc tôn.

Nói xong, giao long gầm thét vọt lên mà đi, nhưng mọi người vẫn đang còn chìm đắm trong chấn động, tất cả đều nhớ tới một cái tên.

- Thái tử, Đoàn Vô Đạo!