Ứng Trường Lạc

Chương 76: Ngoại truyện 13



Bởi vì bạn cùng phòng của Ứng Trường Lạc là Trang Vũ Miên về nước, cô không về Đế Đô mà đến thẳng Lang Châu của Trang Vũ Miên.

Giữa điều bất ngờ và ngày mai, bên nào tới trước, chẳng một ai hay.

Lang Châu nằm ở vùng đồng bằng miền Trung, thủy bộ phát triển, là đầu mối quan trọng tổng hợp của cả nước.

Bố Trang Vũ Miên kinh doanh vận tải, mẹ là cảnh sát, hoàn cảnh gia đình tốt, người đẹp ngọt ngào, người yêu học cùng thành phố, sinh ra ở vạch đích, nhưng trong một buổi chiều tối, toàn bộ đều bị phá hủy.

Trong linh đường chỉ mỗi cô ấy mặc áo tang, dáng vẻ tiều tụy, bên cạnh không có ai lo liệu giúp đỡ, tất cả người thân đã trở thành thành di ảnh đen trắng, được đóng khung và qua đời trong linh đường một cách yên tĩnh thanh thản.

Ứng Trường Lạc đã trải qua cảnh này nhiều lần, chẳng biết an ủi ra sao, chỉ liên tục nhìn sang bên phải theo thói quen, trước kia Khúc Sở luôn ở bên phải cô, sẽ cầm tay cô lặng lẽ đối mặt.

Trang Vũ Miên quyết định nghỉ học, tốn vài tháng rèn luyện thể lực, tham gia cuộc thi sang năm, được cử đi học ở Đại học Công an.

Nhưng không ai khuyên cô ấy lấy nửa câu, bố cô ấy phát hiện mấy tuyến đường vận tải hậu cần bất chợt thay đổi, còn người mẹ cảnh sát dựa vào trực giác đã lần theo manh mối, tìm ra nhân viên dưới trướng tham gia buôn bán thuốc phiện, họ hợp tác với cảnh sát tiêu diệt đường dây tổ chức trong nước thì bị trả thù, hy sinh oanh liệt.

Huyết hải thâm thù, làm sao có thể cho qua được?

Ở sân bay Lang Châu, Ứng Trường Lạc và hai bạn cùng phòng còn lại vẫy tay tạm biệt Trang Vũ Miên, cô ấy đã đến tiễn.

Giã biệt tại đây, núi cao sông dài, nào biết khi nào mới gặp lại.

***

Đế Đô không quá xa Tokyo, bay thẳng mất khoảng ba tiếng đồng hồ, Khúc Sở hiểu rõ tính của Ứng Trường Lạc như lòng bàn tay, ban đầu anh duy trì tần suất nửa tháng đến một chuyến, mặc kệ mình có bị từ chối ngoài cửa hay không, anh vẫn sẽ cầm quà và các món đồ bạn bè nhờ mang hộ đặt ở cửa để cô tự lấy.

Bánh ngọt mà chị gái Ứng Cẩn Ngôn làm là nhiều nhất, Ứng Trường Lạc cuối cùng cũng tăng cân lên đến ba con số dưới sự chăn nuôi cho ăn nhiều lần thế này.

Kỳ nghỉ năm mới của Nhật Bản bắt đầu từ ngày 29 tháng 12, kéo dài đến ngày 3 sang năm, sinh nhật và năm mới cô đều về nước, bạn bè luôn phải gặp mặt, mèo phải ôm vào lòng thì mới nựng được.

Khúc Sở đến, quà được đặt trên bàn, lắc lư ly rượu chúc câu gì đó, tiếng người huyên náo quá lớn, Ứng Trường Lạc không nghe rõ, quay đầu thì thầm vui cười với bạn.

Việc học và sinh hoạt đều tiến triển ổn định, kéo màn cửa sổ ra, mở ra một ngày mới, vạn sự thuận lợi, thật sự không kém bao nhiêu so với dự đoán của cô, mất đi ai thì cuộc sống vẫn có thể tiếp tục được.

Khi không bận, Trì Tại Dã sẽ đến ăn cơm cùng cô, nhưng không thổ lộ tình cảm, thậm chí ngay cả giao lưu cũng không nhiều, khiến Ứng Trường Lạc thường xuyên chẳng phân biệt được, người này thật sự đến để khai thác thị trường nước ngoài sao?

Họ đều kiệm lời, bữa cơm hay kết thúc trong tẻ nhạt, cùng nhau đi dạo một lễ hội triển lãm nghệ thuật nào đó, sau khi đưa cô về nhà thì anh ta rời đi.

Tokyo gặp tuyết lớn hiếm có, Ứng Trường Lạc bỏ tay vào túi bước ra dãy phòng học thì thấy Trì Tại Dã che dù chờ ở cửa, tuyết mênh mông ngập trời, cô đứng cách nửa mét vẫy tay với anh ta.

Đi xe cộ không tiện, cả hai tản bộ về, lớp tuyết đọng dày cực, từng bước chậm rãi vang tiếng sàn sạt.

Đồ uống nóng trong cửa hàng tiện lợi sẽ được bổ sung sau khi hết hàng, tuy chưa đủ nóng, nhưng có để ủ tay vẫn đỡ hơn.

“Hát cho em nghe nhé?” Trì Tại Dã đột nhiên lên tiếng nói.

Ứng Trường Lạc thở ra sương trắng, dừng bước lại, nhìn anh ta chăm chú: “Vậy anh hát đi.”

Cô cho rằng Trì Tại Dã sẽ hát tiếng Quảng Đông, kết quả anh ta hát “Thất Lý Hương” của Châu Kiệt Luân, không hợp với buổi tối xen lẫn gió tuyết thế này.

Giọng hát của thiếu niên hơi trầm, trong trẻo lạnh lùng, nghe êm tai: “Cây bút chì trong tay anh đi đi lại lại trên trang giấy, anh dùng vài dòng miêu tả em là ai trong cuộc đời anh…”

Thật ra, Ứng Trường Lạc hơi hoảng hốt, cô nghe đến mê mẩn, thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng, đợi bài hát này kết thúc, mình sẽ được tỏ tình, sau đó muốn anh ta cho mình chút thời gian suy nghĩ, chậm nhất không quá ba ngày.

Thời tiết dữ dội như vậy, có người đứng bên cạnh cất tiếng hát, rất khó để không động lòng, rất khó để không suy xét đến anh ta.

Nhưng bao nghĩ ngợi của cô trong tối nay đều vô dụng, Trì Tại Dã chỉ hát nửa bài, rồi nói: “Chuyện ở đây được xử lý gần xong rồi, thứ tư tuần sau anh về Hồng Kông.”

“Vậy à.” Ứng Trường Lạc gật đầu, cũng không thấy mất mát, cô đáp: “Vậy anh nhắn cho em thông tin chuyến bay, em ra tiễn anh.”

Lúc tạm biệt, cô hiếm khi nào đưa mắt nhìn bóng lưng Trì Tại Dã đi xa, tuyết vẫn cứ rơi, đèn đường kéo dài chiếc bóng thẳng tắp của thanh niên.

Chuyến sang Tokyo này đã là nỗ lực và nhượng bộ lớn nhất của Trì Tại Dã khi xét về tính cách và gia thế của anh.

Trì Tại Dã thật sự rất thích cô, nhưng cũng chỉ đến mức này thôi, anh có người thân mà anh cần bảo vệ, có ngôi vị trong đế quốc thương nghiệp cần ngồi vững, đâu thể dừng chân quá lâu trên đường vì Công chúa được, huống chi ngai vàng trong tầm tay, Công chúa thì khó cầu.

Về sau, Thư Duyệt Yểu đã đánh giá quan hệ giữa em trai ruột và Ứng Trường Lạc thế này: “Núi băng và núi băng nên ôm nhau thế nào? Chỉ có thể sóng vai nhau cách một vùng nước, hoặc nhìn nhau từ xa mà thôi.”

Ứng Trường Lạc kết luận, những người thi Ngữ văn được hơn một trăm ba mươi điểm như các chị thật biết cách ví von.

Sau khi trải qua cuộc sống cạnh nhà Khúc Sở không lạnh không nhạt được ba tháng, vào một buổi chiều tuyết lớn đầy trời nọ, Ứng Trường Lạc xách chiếc khăn choàng cổ xuống lầu vứt cho Khúc Sở, gọi anh đi ăn cơm chung.

Chỉ giới hạn ở việc có thể ngồi cùng bàn ăn cơm mà thôi, Ứng Trường Lạc không thích nói chuyện, còn Khúc Sở có thể liến thoắng không ngừng, cô im lặng lắng nghe, sẽ không đặc biệt kêu dừng, bởi vì Khúc Sở kể từng chuyện lý thú của bạn bè, cô không có mặt nên thích nghe.

Ví dụ như: Bé mèo nhà Kiều Khanh Cửu tìm đường chết, nhảy vào hồ vuông vớt cá, ai ngờ hồ đóng băng, làm sao cũng không bò lên được, tuyệt vọng kêu meo meo ba tiếng đồng hồ mới được giải cứu; Lâm Cố Nhược và Dung Lỗi đùa giỡn, không may trượt chân, cô ấy tức phát khóc, lên vòng bạn bè mắng Dung Lỗi hai trăm bảy mươi tám chữ…

Ứng Trường Lạc nghi ngờ Khúc Sở đang cố ý gom góp số từ, kéo dài cuộc nói chuyện này vô thời hạn.

Cô sẽ chống cằm hoặc dựa vào tường, lười biếng cùng anh giết hết thời gian cả buổi chiều, kinh ngạc vì mình vẫn thích nghe anh kể những chuyện vô nghĩa.

Khi rời quán thì tuyết đã ngừng, trong lúc không hay không biết, họ đã cùng nhau trải qua trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm 2019.



***

Kiều Khanh Cửu kinh ngạc, vì sao trong thời gian mình quay phim điện ảnh, Khúc Sở lại bắt đầu dùng ảnh Ứng Trường Lạc để liên tục chiếm hết vòng bạn bè vậy.

Người trong cuộc trả lời rất đơn giản, vào lúc nhận được câu hỏi, Ứng Trường Lạc đang trên đường đi mua cơm hộp, gọi món bằng tiếng Nhật xong thì lười gõ chữ, cô bèn gửi thẳng tin nhắn thoại: “Tớ từng thử tiếp xúc với Trì Tại Dã rồi, nhưng quả thực không hợp. Trong mấy tháng rời đi này, tớ chẳng thể buông được, Khúc Sở lại xác định anh ấy thật sự thích tớ, cho nên dứt khoát làm lành luôn.”

Chủ quán là một bà cụ có khuôn mặt hiền từ, đợi cô nói xong, bà đột ngột dùng tiếng Thượng Hải: “Cháu ăn cay không?”

Ứng Trường Lạc đổi sang tiếng Trung đáp: “Có ạ.”

Đây là quán quen của cô, nhưng vì cô kiệm lời, đến bây giờ mới nhận ra mọi người đều là người Trung Quốc, đến nhà thì phát hiện bà cụ nhét thêm một nắm cơm nếp và một hộp trái cây vào túi đóng gói.

Là quán cơm hộp kiểu Nhật, nắm cơm này vừa nhìn đã biết món của quán, bà nhét thành một nắm tròn, cầm trĩu nặng trong tay.

Ăn xong, Ứng Trường Lạc no căng ợ lên, nhận được cuộc gọi video của Khúc Sở, cô cũng không thể dừng lại được, vừa nấc cụt vừa nói nguyên nhân, Khúc Sở cười khẽ dỗ dành: “Cuối tháng anh có một hội nghị học thuật phải đi Thượng Hải, sau này em đến, hỏi bà cụ xem có món quê hương nào muốn ăn không?”

“Vâng.” Ứng Trường Lạc vỗ ngực gật đầu, không chú ý tới ánh mắt sau lớp kính của người nào đó trong màn hình càng ngày càng thâm thúy.

Nhiệt độ ấm trở lại, nhiệt độ của điều hòa không khí được mở đủ cao, thiếu nữ mặc váy ngủ mỏng manh, không mặc áo lót, nơi đầy đặn mềm mại thấp thoáng nhô lên.

Khúc Sở mất tự nhiên điều chỉnh góc độ điện thoại, dùng sức bóp mũi, khàn giọng nhắc nhở: “Nhóc Trường Lạc có lạnh không, hay mặc thêm áo khoác đi?”

“Hơi nóng.” Ứng Trường Lạc kéo cổ áo làm trái lời ánh, ánh mắt nhìn xuống dưới, mới phát hiện ra điểm nhô lên của mình.

Cô nheo mắt, không chỉ không định che chắn mà còn kéo thấp xuống, thể hiện ra hình dáng rõ ràng hơn, sau đó bình tĩnh gọi: “Anh trai, em muốn xem cơ bụng.”

Yết hầu của Khúc Sở nhấp nhô, anh nuốt nước bọt, giọng điệu bị đè rất thấp, cảm giác vô cùng cưng chiều: “Thương lượng nhé, ngày mai cho nhóc Trường Lạc nhà ta xem được không?”

“Không.” Ứng Trường Lạc nâng cao điện thoại, vắt chéo chân, tư thái thoải mái: “Bây giờ cơ, không cho xem là tắt máy đó, em lướt video trên mạng còn nhiều hơn.”

“Em dám.” Khúc Sở nghiến răng, tựa như đang hạ quyết tâm, ngay sau đó anh đứng dậy, chiếc quần thoải mái không che đậy được nơi nào đó phồng lên, anh nắm vành áo vòng qua đầu, cởi bỏ áo thun.

Cơ bụng rõ ràng từng múi, sáng tối đan xen vào nhau, Ứng Trường Lạc thoải mái thưởng thức hết, đôi mắt hoa đào trong veo, cô chế nhạo: “Anh trai, cái gọi là phản ứng bình thường của anh ấy, cách màn hình mà cũng có à?”

Cô đang trả thù câu nói từ chối của Khúc Sở lúc trước ở phòng tập thể dục, đạo trời luân hồi hay thật.

Điện thoại được kẹp trên giá đỡ, Khúc Sở chẳng thèm che giấu nữa, anh bệ vệ ngồi dạng chân, ngửa đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp động lòng người trong màn hình, anh cắn điếu thuốc, mặc cho ánh mắt cô đang lần theo từng tấc da thịt của mình.

Sương trắng tỏa khắp nơi, cảnh này có chút kiều diễm và mông lung, Ứng Trường Lạc vô thức đến gần, muốn nhìn cho rõ.

Khúc Sở cười một tiếng trầm thấp, nhúng hơn nửa điếu thuốc vào ly rượu: “Không phải.”

Anh đang trả lời câu hỏi trước đó của cô.

Giọng nói vô cùng cuốn hút ẩn chứa dục vọng, quấn quýt bên tai, khiến nó đỏ bừng: “Là vì thích nhóc Trường Lạc, muốn ôm em, muốn hôn em, muốn làm rất nhiều chuyện với em…”

Ứng Trường Lạc bối rối tắt video, điện thoại phỏng tay, cô không cầm nữa, khi vùi mình trong chăn, bên tai vẫn quanh quẩn âm cuối lưu luyến của Khúc Sở: “Hiếm khi muốn thấy nhóc Trường Lạc khóc, muốn làm đến khi em khóc, vậy nên có cho anh lên không?”

Mất cả chì lẫn chài!

Sau khi bình tĩnh lại mấy phút, Ứng Trường Lạc quyết định trả thù, cô chậm rãi lấy điện thoại vẫn còn trên giá đỡ thì thấy Khúc Sở gửi cô một đoạn video sau khi cô cúp máy.

Không phải nội dung cấm kỵ gì, chỉ là khoe thành quả tập thể hình của mình ba trăm sáu mươi lăm độ.

Đồ chó.

***

Vào ngày nghỉ, Khúc Sở sẽ đến tìm Ứng Trường Lạc, không tiện đi học cùng nhưng luôn có thể đón cô ở cổng ra vào, dần dà, anh đều quen biết hết bạn học của cô.

Các môn giảng bài bằng tiếng Anh hướng đến sinh viên quốc tế, có một em gái người Pháp tên Sylvie quý Ứng Trường Lạc lắm, bởi vì Ứng Trường Lạc có thể dùng tiếng Pháp trò chuyện với cô ấy.

Ban đầu, Ứng Trường Lạc không hiểu kiểu thân quen khó hiểu này, ngẫm nghĩ hồi lâu, cô nhận ra, phải chăng đối với họ, đây được xem như là tha hương gặp đồng hương?

“Ying, qui est - ce? (Anh ấy là ai vậy?)” Ánh mắt Sylvie quan sát Khúc Sở một lúc, đặt câu hỏi đầy ẩn ý.

Ứng Trường Lạc cách cô ấy nửa bước, trong tay còn cầm sách học mà cô ấy để quên, bình tĩnh đáp bằng tiếng Pháp: “Petit ami.”

Sylvie cười tươi: “Je savais que je vous souhaite le bonheur. (Chị biết mà, chúc hai người hạnh phúc)”

Dứt lời, cô ấy đã cất bước chạy đi, cũng quên lấy sách, trông cực kỳ vui vẻ.

Ứng Trường Lạc lắc đầu nhét sách học của cô ấy vào cặp, rồi đưa cho Khúc Sở rất tự nhiên.

Cô ngẩng đầu, Khúc Sở móc lấy quai cặp, môi mỏng nhếch lên ở độ cong khó che giấu, đôi mắt nâu sau chiếc kính sáng long lanh, mày kiếm khẽ nhướng, tỏ vẻ vui mừng khó hiểu.

“Làm sao vậy?” Ứng Trường Lạc hỏi.

Khúc Sở ho khan một tiếng, giọng trong trẻo: “Vừa được đóng dấu công nhận, còn không cho người ta vui vẻ à?”

Ứng Trường Lạc nghẹn lời, bình tĩnh thăm dò: “Gì cơ?”

“Bọn anh học Y, khả năng ngôn ngữ cũng rất mạnh, thật đó.” Khúc Sở thề son sắt, đẩy cô nói: “Petit ami.”



Nhấn nhá âm điệu không khác gì máy đọc.

Khúc Sở mỉm cười: “Danh từ tiếng Pháp, nghĩa là bạn trai.”

Ứng Trường Lạc vô cảm đối mặt với anh, im lặng không nói, yết hầu của Khúc Sở nhấp nhô, anh nghiêng tai nhỏ giọng hỏi: “Vậy giờ anh cho rằng, mình có cơ hội theo đuổi rồi đúng không?”

“Nếu không, anh tưởng bản thân mình dựa vào đâu mà đứng ở đây?” Ứng Trường Lạc lùi lại nửa bước kéo dài khoảng cách, nhạt giọng chất vấn.

Khúc Sở chắp tay nói: “Lúc trước anh vẫn đang thăm dò, hiện giờ anh muốn bắt đầu.”

Ứng Trường Lạc muốn nói, trước đó không phải anh đang theo đuổi sao? Thế người ngồi dưới lầu nhà em chẳng lẽ là ma?

Ngay sau đó, cô đã bị ôm chặt, hương gỗ nồng đậm bao trùm, đầu cô chống lên đầu vai của Khúc Sở, nghe anh cưng chiều hỏi: “Buổi chiều cô chủ nhà anh có muốn làm gì không?”

“Chèo thuyền ở công viên Inokashira.” Ứng Trường Lạc trầm giọng.

Công viên Inokashira là thắng địa hẹn hò ngắm hoa anh đào nổi tiếng nhất của Tokyo, nghe đâu các cặp đôi nếu đến đây đạp thuyền thiên nga thì sẽ bị nữ thần Benzaiten đố kỵ, buông lời nguyền rủa chia tay, bình thường các cặp đôi sẽ né tránh, cho nên anh muốn cùng em tới không?

Đi với em, đồng nghĩa với việc thừa nhận là người yêu, nhưng cô lại không nói rõ.

Cô nói không nhiều, may thay, Khúc Sở vẫn hiểu hết.

“Đi chèo thôi, dù sao anh cũng sẽ không buông tay nhóc Trường Lạc nữa.”

Ứng Trường Lạc yên tĩnh chống lên đầu vai anh, khẽ “Ừa”, gọi một tiếng: “Bạn trai.”

Sân trường như cây khô gặp mùa xuân, cùng Khúc Sở tay trong tay bước qua, cô mới phát hiện mình chỉ có thể nhận ra được mấy loại cây thường thấy mà thôi.

Cả trái tim và ánh mắt đều đặt trọn vào người đang ở cạnh nắm tay mình, chẳng để ý đến quá nhiều cảnh vật.

Cánh hoa anh đào trắng hồng trôi nổi trên mặt hồ, từng gợn nước dập dềnh, ánh nắng chiều nhỏ vụn chiếu qua đầu cành, rơi vào trong thuyền thiên nga, đường hoàng ngắm khung cảnh trước mắt.

Khúc Sở nâng cằm Ứng Trường Lạc lên hôn, vòng eo uyển chuyển chưa đầy nắm tay của cô bị ôm lấy, thiếu nữ bị hôn đến mức hơi thở rối loạn, hơn nửa cơ thể đều nằm trong lòng chàng trai.

“Cố gắng lấy hơi.” Khúc Sở xoa vòng eo của cô, khàn giọng nói, môi lưỡi dây dưa, khi tách ra đã có sợi tơ trong suốt, chẳng mấy chốc lại tiếp tục áp vào.

Nụ hôn hết sức mãnh liệt, tựa như muốn phá hủy rồi nuốt người ta vào bụng.

Chiếc thuyền thiên nga dừng lại trong hồ, khẽ chuyển động theo sóng nước, không biết qua bao lâu, đôi mắt hoa đào của Ứng Trường Lạc ngập nước, cô không vui nhìn anh, lại bị ngón tay thon dài cọ qua khóe môi, anh cười dỗ dành: “Lần sau anh hôn nhẹ hơn, không nhịn được, muốn hôn em quá.”

“Không biết trước kia người muốn hôn, nhưng lại không chịu hôn là ai nữa.” Ứng Trường Lạc nhận lấy chai nước mà Khúc Sở mở nắp, uống gần nửa chai, trêu chọc nói.

Khúc Sở gật đầu: “Là đồ ngốc.”

Ứng Trường Lạc xếp vạt dưới ở mép váy, liếc mắt nhìn anh: “Anh động lòng khi nào?”

Hôn lâu quá, khi mua vẫn còn lạnh, giờ phút này cầm chai nước trong tay, cô thấy hết lạnh rồi, ngay cả hơi nước rỉ ra cũng bị Khúc Sở nhanh chóng lau đi.

Khúc Sở lấy mắt kính xuống, trong đôi mắt hẹp dài sắc bén phản chiếu bóng dáng thư thái của cô.

Anh nhíu mày, dường như đang rơi vào hồi ức.

Ứng Trường Lạc không thúc giục, cô đã đợi quá lâu, khó mà tranh giành được phút chốc trong tình cảm.

Khi cô cho rằng Khúc Sở sẽ trả lời là từ lúc cô bảo sẽ rời đi trên du thuyền, hoặc vào hôm “quyết liệt” ở nhà Ứng Thận Hành, thì Khúc Sở mở miệng.

“Ngày nhận được email, luận văn Tiến sĩ đã thông qua thủ tục xét duyệt, lúc đó em đang đi học, anh ngẩng đầu, phát hiện ra lan điếu trên bệ cửa nở hoa, nhìn hồi lâu cũng không nhớ được nó đã nở hoa bao lâu. Rõ ràng là em sẽ thường xuyên ngồi bên đấy khi ánh nắng biến mất, theo lý thuyết thì anh không thể nào không chú ý đến được.”

“Hôm đó gió rất nhẹ, thổi tung màn cửa sổ, sượt qua gương mặt, anh nghe thấy trái tim mình đang đập loạn, nào phân biệt được, rốt cuộc do cờ bay, hay do gió thổi [1].”

[1] Sư Huệ Năng có câu: Chẳng phải gió động, chẳng phải phướn động, ấy là tâm của các vị động (“不是风动,不是幡动,仁者心动” bất thị phong động, bất thị phan động, nhân giả tâm động). Đọc thêm tại: https://s.net.vn/gU1Q

Chất giọng của anh vẫn êm tai như mọi khi, Ứng Trường Lạc bỗng dưng nhớ đến mùa hè nọ, Khúc Sở chợt xuất hiện ở cửa dãy phòng học, bắt gặp Trì Tại Dã và cô nói chuyện với nhau, ánh mắt tối tăm khó phân biệt; không lâu sau đó, người này lên máy bay đến Hồng Kông ngay trong đêm, vội vàng đưa túi bánh rồi không ngừng không nghỉ quay về Đố Đô làm việc.

Từng nụ hôn, mỗi cái ôm, bao lần vành tai chạm mái tóc, và cả xúc cảm thân mật kín kẽ này, chỉ một mình cô hưởng thụ, thật ra không phải vì cô cưỡng cầu, mà do Khúc Sở cưng chiều nên mới có được.

Quả nhiên, cảm giác sẽ không bao giờ là giả.

Bàn tay muốn chạm vào lại rút về, ánh mắt không có tình dục, rốt cuộc phải luyện tập bao nhiêu lần mới có thể đạt được sự kiềm chế như vậy?

Ứng Trường Lạc không trả lời được, cô đã trưởng thành rất lâu rồi, có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.

Cô cười rộ, đôi mắt sáng nhìn sang, hoa anh đào tháng tư và mặt hồ khúc xạ ánh sáng đều trở nên ảm đạm phai mờ.

Đi đến được ngày hôm nay, chúng ta đã tốn trọn vẹn bảy năm, là thời thanh xuân của cô, là tuổi hai mươi mốt đến tuổi hai mươi tám của Khúc Sở, từng khoảnh khắc quý giá đều trôi qua cùng đối phương.

Thần Phật chẳng thể che chở và cho đáp án chính xác trong quá trình chúng ta chung sống.

Mệnh do ta tạo nên, phúc tự mình cầu lấy.

Ứng Trường Lạc khẽ liếm khóe môi, Khúc Sở hiểu ý, cúi đầu hôn lần nữa.