Dường như đây là một năm thuận lợi, sự nghiệp và tình cảm của mình lẫn bạn bè đều tiến triển, Trang Vũ Miên thông qua bài kiểm tra thể lực năng lực, bước vào Đại học Công an như mong muốn, bạn cũ thời tấm bé quay về Đế Đô, ngay cả hải cẩu đàn hạc mà Thư Duyệt Yểu nuôi cũng đã học được kỹ năng đánh đầu giảm béo.
Ứng Trường Lạc cụp mắt nhìn một hàng điểm 4.0 trên phiếu thành tích, lại vuốt mặt dây chuyền ngọc mà Khúc Sở đích thân đeo lên cổ, thở ra một hơi thật dài, nỗ lực một năm qua không hề uổng phí.
Lúc trước, cô hoảng hốt quyết định rời khỏi Đế Đô, khi sắp quay về thì mọi mong cầu đều thành sự thật.
Cô dám quay về nơi Ứng Cẩn Ngôn và Cố Từ từng sinh sống, căn nhà cháy đó đã được xây dựng lại, mọi thứ bên trong được tu bổ như trước.
Vườn hoa nhỏ bên tường trong được trời sinh trời nuôi, muôn hoa khoe màu đua sắc.
“Hiện tại em sống rất hạnh phúc, chị cũng đã đăng ký kết hôn với Tiêu Mặc… Ồ, Tiêu Mặc chính là Vu Nhiên Mặc trước đó đính hôn huyên náo không vui với chị ấy, hẳn chị ấy đã kể chị nghe rồi.” Ứng Tường Lạc ngồi xếp bằng bên bàn trà, bóc quả quýt, chậm rãi lột hết phần xơ trắng, giọng “ngự tỷ” lạnh lùng trong trẻo thỉnh thoảng vang lên: “Em đang yêu đương với Khúc Sở, anh ấy vẫn tốt như trước. Cơ mà hơi rắc rối, hình như mẹ em và mẹ anh ấy đã thương lượng thời gian kết hôn của bọn em rồi, nhưng em vẫn chưa tới hai mươi tuổi mà.”
Gió nhẹ đè lên cành lá, vang tiếng “xào xạc” như lời đáp lại.
Ứng Trường Lạc ném múi quýt vào miệng, khẽ cụp đôi mắt hoa đào xuống, kể mơ hồ không rõ: “Nếu chị có thể chứng kiến, thì tốt biết mấy.”
Điện thoại rung lên mấy lần, Khúc Sở nhắn Wechat báo cô: [Anh chờ em ở cửa ra vào.]
Rõ ràng anh đã nói là có việc, tuần này sẽ không đến.
Ứng Trường Lạc đứng dậy xách túi, giữ nửa quả quýt còn lại ở tay trái, tay phải lắc lư trong không trung, như đang tạm biệt: “Em phải về nước rồi, gặp lại ở Đế Đô nhé.”
Hai người đều diện trang phục trắng đen, tạo thành đồ đôi, Khúc Sở cao lớn tựa ngọc, đứng ngoài cửa xoay bật lửa, Ứng Trường Lạc nhảy lên, bất chợt nhét một vật thể hình nửa vòng tròn vào miệng anh.
Tin tưởng cô, anh ăn ngay, sau đó mới phát hiện ra là quýt.
“Sao anh lại tới đây?” Ứng Trường Lạc vẫn hỏi.
Khúc Sở chậm rãi nhai hết rồi nuốt xuống, xoa đầu cô: “Em kết thúc khóa học, sao không tới được chứ?”
Để dặm thêm màu hồng thì cần phải tẩy chân tóc, cô sẽ không thích những màu đã thử. Trước đó, Ứng Trường Lạc đã bắt đầu nuôi lại tóc đen, phần dưới phai màu đổi sang màu xanh đậm, chuyển màu như vậy nên cũng không thấy đột ngột.
Lông mi dài của Ứng Trường Lạc run rẩy, cô nói: “Em mệt rồi, anh cõng em.”
Khúc Sở khom người cong lưng: “Lên nào.”
Cô nhảy lên rất tự nhiên, không phải câu hỏi nên không cần thương lượng.
Đây mới là người yêu, mặc sức làm những gì mình thích, em muốn làm vậy, anh phải hợp tác với em, không cần nguyên nhân, vì em yêu anh, anh cũng yêu em, chỉ thế thôi.
Cũng không quan tâm việc mình thể hiện tính nết buông thả và ngang ngạnh cho anh ấy xem.
“Em nặng lắm không?” Sau vài bước, Ứng Trường Lạc hỏi.
Nơi mềm mại trước ngực dán sát vào phần lưng cường tráng của Khúc Sở, cánh tay vòng qua cổ anh, chân dài bị giữ quấn trên eo anh, nhiệt độ cơ thể được truyền qua liên tục không ngừng, đối với đàn ông sinh lý bình thường, không thể nghi ngờ, đây chính là tra tấn.
Khúc Sở nghiến răng, nâng cô lên thêm chút đỉnh, trêu chọc: “Ừ, nhóc Trường Lạc nặng.”
Ngón tay mảnh khảnh của Ứng Trường Lạc trượt xuống từ cổ áo anh, ngón tay lướt qua xương quai xanh tinh xảo, cô nghiêng đầu hôn lên mặt anh, chơi xấu nói: “Vậy chúng ta về nhà đi.”
“Chậc.” Khúc Sở giễu cợt: “Được, nhưng em đừng hối hận.”
Ứng Trường Lạc thầm nghĩ, sao em phải sợ chứ, Khúc Sở anh có thể làm gì được em? Còn không phải cưng chiều em, tiếp tục tìm đường chết à?
Tiến sĩ Khúc đã tự trải nghiệm và chứng minh, bình thường nâng tạ tập thể hình nhiều, vào thời điểm mấu chốt, ngoài việc cõng bạn gái mình về nhà, còn có thể dư sức làm chút “việc tốn thể lực” khác.
Ứng Trường Lạc được bế vô phòng tắm, khi dòng nước chảy xuống, Ứng Trường Lạc vẫn đang ngẩn người, suy nghĩ chưa theo kịp động tác thì cơ thể đã bị bọt biển và bàn tay rõ từng khớp xương chạm vào trước.
“Không phải em mệt rồi à? Anh tắm giúp em.” Khúc Sở đè giọng xuống rất thấp, kết hợp với tiếng nước tí tách.
Hơi nước bay lên rồi tỏa ra, bàn tay bị kéo đi mơn trớn từng tấc da thịt, gò má ửng đỏ, hô hấp bắt đầu khó khăn, lại được khóe môi dán vào truyền cho dưỡng khí.
Mặt kính bị vuốt thành một đường vòng cung tùy tiện, phản chiếu Khúc Sở với sợi tóc nhỏ nước và hình bóng bản thân trong lòng anh.
Anh đột nhiên nửa quỳ xuống ngậm lấy nơi yếu ớt nào đó, Ứng Trường Lạc ngồi trên bồn rửa mặt, ngửa cổ như con cá mắc cạn, nhưng rõ ràng đâu đâu cũng là nước, bao phủ lên cô.
Bàn tay luồn vào mái tóc vì ẩm ướt mà trở nên mềm mại hơn hẳn của Khúc Sở, muốn đẩy ra nhưng lại bị cảm giác thoải mái thúc đẩy, không kiềm được mà ép càng sâu hơn.
“Gạch men không lạnh sao?” Ứng Trường Lạc cúi đầu mềm giọng hỏi.
Khúc Sở ngước mắt, đổi sang ngón tay, uể oải đáp: “Không lạnh, cô chủ thích không?”
Anh biết rõ còn cố hỏi đúng không?
Đã thấy cô phản ứng như vậy, mà còn muốn cô đích thân nói ra, anh trả đũa đúng không?
Ứng Trường Lạc không cam lòng yếu thế, vừa mới chuẩn bị phản kích, đã bị ngón tay của Khúc Sở nhẹ nhàng tăng mạnh động tác, khiến cô bật ra tiếng ngâm nga.
Yết hầu của Khúc Sở nhấp nhô: “Được rồi được rồi, anh biết rồi, em ngoan một chút.”
Trong đôi mắt hoa đào, sương mù ngưng đọng rồi tản ra, khóe mắt đỏ ửng lên vì bị ức hiếp.
Cuối cùng, Ứng Trường Lạc được bế ra ngoài ngồi trên bàn đu dây, Khúc Sở sửa soạn cho bản thân xong rồi qua sấy tóc cho cô, trong lúc mơ màng cô nghĩ, hôm nay cũng thoải mái đấy chứ.
Người này không nỡ để mình dùng tay giúp đỡ, sợ cô mệt, nhưng quả thật đã đến ba lần rồi, mệt lắm.
Ngày hôm sau thức dậy trong vòng tay của Khúc Sở, nhận được nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng.
Ứng Trường Lạc đã không cần phải khẩn cầu mong mỏi năm tháng của cô sẽ thế này nữa, việc học của cô ở Tokyo đã kết thúc, chọn ngày về Đế Đô, đây đều là chuyện sau này.
Cô không lật người được, cọ chóp mũi vào chóp mũi của Khúc Sở, đuôi mắt xếch lên, cô lười biếng nhắc nhở: “Anh cương rồi.”
“Ừ.” Khúc Sở thản nhiên đối mặt: “Cho nên mượn tay em dùng một tí nhé?”
***
Thời gian một năm, không dài không ngắn, Đế Đô vẫn là Đế Đô, chưa từng thay đổi, điểm khác biệt là vườn hoa nhỏ ở tầng ba của Thính Vũ Hiên vốn thuộc về Ứng Trường Lạc, nhưng do Khúc Sở một tay chăm sóc, đã trở nên tươi tốt hơn trước kia không ít.
Có lẽ là vì thiếu đại ma vương Ứng Trường Lạc rảnh rỗi sẽ ra tưới nước đến mức chết cây, nhưng Ứng Trường Lạc đâu chịu thừa nhận.
Khúc Sở cực kỳ trịnh trọng ôm hết trách nhiệm về mình: “Ừ, anh đã đặc biệt tìm thợ trồng hoa đến để chỉ lỗi sai, trước kia tại anh luôn tưới nước nhiều, giờ sẽ không vậy nữa.”
Ứng Trường Lạc bình tĩnh gật đầu: “Biết sai thì sửa là được.”
Dung Lỗi tới “nhiệt tình nghênh đón” em họ mình thật sự nhìn không nổi nữa: “Anh về gầm xe đây, tạm biệt.”
Dung Lỗi tức giận giậm chân, phẫn nộ mắng: “Khúc Sở! Cậu vợ hát chồng khen hay à! Ứng Trường Lạc, anh mới là anh ruột của em, em đang ăn cây táo rào cây sung đấy!”
Gương mặt Ứng Trường Lạc lạnh lùng xinh đẹp, đầu ngón tay cuốn lấy tóc dài, trên đầu hiện ra ba chữ to: “Cút nhanh lên.”
“...” Dung Lỗi vừa xoay người vừa gọi điện kiện cáo với Lâm Cố Nhược, còn mở loa ngoài: “Nhược Nhược, bây giờ anh ngoại trừ hối hận thì chỉ có hối hận thôi, em gái lớn hết giữ được rồi, năm đó anh không nên thay Khúc Sở bảo đảm để cậu ta đưa em gái anh đi…”
Logic này ít nhiều gì cũng hơi lộn xộn, hẳn do anh ta tức giận quá.
Khúc Sở vừa tính đáp trả, đã nghe thấy Lâm Cố Nhược đâm một dao bằng giọng nói trong trẻo: “Ai bảo anh cứ phải đi phá cặp đôi người ta ân ái hả? Anh là anh trai của em ấy, cũng không sai, anh họ à.”
Dung Lỗi bóp ấn đường của mình để bình tĩnh, phẫn nộ: “Vậy em là chị dâu họ đó, ai mà không phải anh em họ chứ?”
Ứng Trường Lạc đuổi theo ra khỏi phòng, cất giọng hô: “Nhược Nhược là chị ruột.”
“Nghe chưa kìa?” Ở bên kia điện thoại, Lâm Cố Nhược cắn miếng khoai tây chiên khiêu khích, vang tiếng rộp rộp.
Dung Lỗi hít sâu: “Rồi rồi, em bận xong chưa? Anh đón em, muốn ăn gì, anh mua cho em.”
Ai nấy đều là tuyển thủ khiến người khác tức chết mà không lo chôn, ngoại trừ nuông chiều thì biết làm gì nữa đây?
Cửa được khép lại nhẹ nhàng, Dung Lỗi rời đi với vẻ thiếu tự nhiên.
Trong phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ánh sáng buổi chiều dàn trải trên sàn nhà gỗ lim.
Ứng Trường Lạc xoay ghế, liếc mắt nhìn quyển nhật ký mở ra, cô cong ngón tay khẽ gõ: “Giải thích.”
Khúc Sở dựa vào bàn đọc sách, tư thế ngồi lười biếng, anh cắn điếu thuốc, ngửa cổ, không châm thuốc, rồi anh lấy điếu thuốc xuống, tự giễu: “Anh không phải một người đứng đắn, lật xem nhật ký của em. Anh yêu em, sẽ không buông tay nữa, như nhóc Trường Lạc đã thấy, chỉ có vậy thôi.”
“Chỉ có vậy thôi?” Ứng Trường Lạc gặng hỏi.
Khúc Sở khom lưng, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, dùng nụ hôn để niêm phong.
Là đêm gió hè trăng sáng, ngáp ngủ dựa vai nhau xem phim kinh dị, là khi tuyết lớn bao trùm thành phố, cầm tay em băng qua con phố dài vài dặm, là từng thời khắc che dù đứng giữa mưa, cược rằng em có thể sẽ ra ngoài, là mỗi lần cuộc đời gặp trở ngại, ốm đau tra tấn, ta ôm lấy đối phương, nương tựa để chống đỡ.
Dạo trước, anh muốn để em tự do một chút, bây giờ chẳng muốn nữa, chỉ có thể ở lại bên anh thôi.
Có lẽ anh làm chưa đủ tốt, nhưng anh sẽ học hỏi cố gắng hết mức, em chớ đi đâu nhé, cứ ở trong vòng tay anh là được.
“Anh đã mắc nhiều sai lầm ngu xuẩn, khiến nhóc Trường Lạc của anh đau lòng.” Khúc Sở ôm Ứng Trường Lạc, vành tai chạm mái tóc, xin lỗi từng tiếng một: “Sẽ không có lần sau nữa, tha thứ cho anh trai được không?”
Không nhận được lời đáp lại, anh ôm càng chặt hơn, dán vào nhau chặt chẽ không thể tách rời qua lớp trang phục hè mỏng manh, tựa như chỉ cần buông tay, mọi thứ sẽ hóa hư không.
Ở trong lòng anh, Ứng Trường Lạc hồi tưởng về vô vàn chuyện trong quá khứ, cách không gian và thời gian, cô tưởng tượng ra mình thuở mười ba mười bốn tuổi, mang khoảnh khắc Khúc Sở đang ôm lấy mình không buông ngay lúc này đến trước mặt bản thân khi tuổi nhỏ, đang cô đơn viết nhật ký dưới ánh đèn.
Và nói với thiếu nữ ấy rằng: “Tất cả tâm nguyện của cậu rồi sẽ thành hiện thực.”
Bao kiên trì và nỗ lực đều được đền đáp.
“Tha thứ cho anh đó.” Ứng Trường Lạc nhỏ giọng nói: “Có thể buông ra trước được không? Em sắp không thở nổi nữa.”
Khúc Sở ngửa đầu, mắt ánh lên ý cười, áy náy trả lời: “Là do anh không đúng.”
Anh cũng không buông tay, chỉ đặt nụ hôn lên, lần này hoàn toàn buộc cô phải thở dốc rồi.
***
Dùng lời của thầy bói Cố để nói: “Phụ huynh nào may mắn không cần nhọc lòng về việc học của con cái, kiếp trước chắc chắn đã quyên tặng mười ngôi miếu.”
Ban đầu, Ứng Trường Lạc cứ nghĩ Cố Ý đang khoe khoang, dù sao không phải ai cũng có thể thi vào được Viện Đại học Harvard.
Sau này hỏi thăm mới biết được, thằng cha này vì tạm nghỉ học quá lâu, ông cụ trong nhà không quen nhìn anh ta chơi bời lêu lổng nên sai anh ta sang dạy kèm Toán cho bá chủ một phương - cháu của anh ta.
Cô càng không hiểu chuyện này, bình luận: “Việc này có gì đâu mà khó?”
“Đúng vậy.” Khúc Sở phụ họa: “Toán có gì mà khó chứ?”
“Móa, hai người không biết thôi.” Cố Ý mang theo một chai rượu ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt mày ủ rũ kể: “Trình độ Toán học của người với người thật đúng là lớn hơn người với chó.”
“...” Ứng Trường Lạc không hiểu được kiểu chênh lệch này, đời này của cô cũng chỉ từng tự tay dạy kèm cho Kiều Khanh Cửu, chưa đến một tháng mà đã giành giải nhì cấp tỉnh rồi.
Bảng điểm ở kỳ trao đổi một năm rất xuất sắc, cô vẫn còn sức lực để học thêm hai môn, khi về nước, cô đã thay đổi chương trình học của chín môn trong thời gian đi trao đổi.
Bữa rượu này kết thúc trong tiếng than thở của Cố Ý, anh ta uống hơi say, Ứng Trường Lạc lên lầu vớt con cá rồng bạch kim mà tuần trước anh ta mới bỏ vào hồ cá, để bé nó làm bạn với bể cá trong nhà.
Khúc Sở nửa ngồi xổm, có lòng tốt an ủi Cố Ý đã mất đi cá yêu: “Nghĩ thoáng một tí, coi như món quà tình yêu tặng tôi nhé.”
“Tôi xem cậu là anh em, cậu nhìn vợ cậu vớt cá của tôi à?” Cố Ý mắt say lờ đờ mông lung chất vấn.
Đệm giường màu xanh đậm lún xuống, Ứng Trường Lạc cảm thấy mình như khối tuyết, tan chảy dưới sự hầu hạ của anh.
“Khúc Sở.” Cô khó chịu gọi.
“Ngoan.” Khúc Sở vân vê bên eo của cô: “Gọi nữa đi.”
Chuyện thoải mái đều đã trải nghiệm hết rồi, nhưng cả hai vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, thật ra Ứng Trường Lạc không có thời gian để suy nghĩ, cô luôn ngủ say trong lồng ngực của Khúc Sở.
Thời gian vui vẻ tựa như chẳng có điểm cuối, cơn mưa to cũng không thể ngăn cản hai người bung dù ra ngoài đạp nước.
Vẫn đang nghỉ hè, các đồng nghiệp ở bệnh viện tư nhân đã làm quen với Ứng Trường Lạc, ông ngoại nhà mình, ông nội và ông ngoại của Khúc Sở thay nhau gọi hai người về nhà ăn cơm.
Đãi ngộ của cháu gái ruột chợt thăng cấp thành cháu dâu, xét thấy từ trước, cháu vốn tuyệt vời rồi, không cần cải thiện nữa, bây giờ chỉ có thể thúc giục cháu ăn cơm nhiều hơn thôi.
Lần thứ ba theo ông cụ Khúc ra ngoài, Ứng Trường Lạc treo trên người Khúc Sở y hệt chú gấu túi, nhỏ giọng làm nũng: “Không ăn nữa không ăn nữa, em phải đi làm thôi, không thể thế này được nữa.”
Sa đọa quá, hết Khúc Sở cho ăn lại đến người lớn cho ăn, cô tròn lên trong niềm hạnh phúc, đã tăng thêm ba ký rồi.
“Không thể thế nào?” Khúc Sở cụp mắt đảo qua độ cong cao ngất của cô: “Chẳng phải đã tròn đúng chỗ rồi sao?”
Ứng Trường Lạc giơ tay đánh, lúc hạ tay thì nhẹ hều: “Biến.”
Khúc Sở mỉm cười: “Anh biến đi thì ai bế em về?”
Con đường từ nhà họ Khúc xuống núi cong queo uốn lượn, lái xe không vững sẽ chẳng lên được, ánh trăng trong trẻo gợn sóng soi rọi khắp mặt đất.
Ứng Trường Lạc gối lên đầu vai của anh để được ôm chặt, nhìn chiếc bóng được đèn đường kéo dài.
Hai người hòa làm một, kín kẽ không thể tách rời.
“Hồi nhỏ, em hay gặp ác mộng lắm.” Ứng Trường Lạc nghiêng đầu hôn lên má anh, ung dung nói.
Khúc Sở nhíu mày hỏi: “Ác mộng sao em?”
Ứng Trường Lạc khẽ nhếch môi, khó ai thấy được: “Mơ anh ôm một cô gái khác, giới thiệu cô ấy với em, nhưng cô ấy ngẩng đầu, là một gương mặt giống em y đúc, trên thế giới tại sao lại có thể tồn tại hai em được chứ? Không đáng sợ sao?”
Tuy đang tâm tình, nhưng thực ra đang kể chuyện cười, sở trường của Ứng Trường Lạc đây mà.
“Không đáng sợ.” Khúc Sở hững hờ đáp: “Quan tâm thế giới này có mấy nhóc Trường Lạc làm gì, chỉ cần là em, anh sẽ ôm vào lòng hết.”
Ứng Trường Lạc sửng sốt, lông mi lướt qua gò má anh, hơi nóng phả đến, hun đỏ làn da nhau.
Cô cúi thấp đầu vùi cực kỳ sâu, giọng nói trầm thấp nghiêm túc nỉ non: “Em yêu anh lắm.”
Con đường thật sự quá dài, nửa đoạn sau Ứng Trường Lạc không bảo anh bế nữa, cô muốn sóng vai nắm tay nhau bước đi. Cô không hoạt bát thật, cùng lắm sẽ hất tay chạy mấy bước, khom lưng hái cành bồ công anh căng đầy, rồi lướt qua để gió thổi bay khiến mặt anh dính đầy sợi bông.
Lại bị đuổi chạy thêm mấy mét, cô chống nạnh hờn dỗi: “Anh đuổi nữa đi!”
Khúc Sở lười biếng bảo: “Em đã bỏ chạy rồi, anh có thể không đuổi theo sao? Vết xe đổ của bao nhiêu anh em đã cảnh báo anh, chuyện theo đuổi vợ phải nhanh chân thực hiện ngay.”
“Sao anh không đi nói tướng thanh nhỉ?” Ứng Trường Lạc nói đúng sự thật.
Khúc Sở giơ tay cởi hai chiếc nút áo sơ mi, hơi thở ổn định đáp: “Ai bảo anh không nói? Hai ngày nữa nói cho em nghe.”
Ứng Trường Lạc cũng không hề nghĩ tới, Khúc Sở thật sự nói một không hai, ấn định lượng từ “hai ngày” này.
Sân khấu tướng thanh được lắp đặt ở Túy Điềm, quạt xếp bắt mắt mở ra trên mặt bàn gỗ tử đàn, Tiêu Thư gọi người ta mở hết đèn lên, màn biểu diễn buổi tối sáng rực như ban ngày.
Kiều Khanh Cửu tạm thời có công việc không đến được, Ứng Trường Lạc sang đón con gái nuôi của cô - bé mèo Anh lông vàng đam mê bơi lội kia.
Cô đeo balo mèo đẩy cửa, bạn bè đã qua hai lượt rượu, chưa say mấy.
Lâm Cố Nhược ngồi trên đùi Dung Lỗi, vẫy tay với cô cười: “Nào! Gọi chị đi!”
Ứng Trường Lạc biết nghe lời phải, gọi: “Chị.”
Sau đó, cô nhìn về phía Dung Lỗi, gọi một cách vô tình: “Anh họ.”
“Cậu cứ chọc giận anh Lỗi làm chi?” Tiêu Thư nói xen vào, giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
Ứng Trường Lạc ôm balo mèo ngồi xuống vắt chéo chân, liếc nhìn cậu: “Cậu muốn ra mặt à?”
Tiêu Thư chắp tay: “Không không, tớ muốn chọc giận anh ấy, cậu đừng cướp là được.”
Văn Lạc Hành rót rượu cho Thư Duyệt Yểu, vỗ tay trêu chọc: “Dung Lỗi, cậu không được lòng nhiều người quá nhỉ.”
“Câm miệng.” Đôi mắt hoa đào của Dung Lỗi tối tăm: “Chẳng qua hồi đó nhân lúc cậu bệnh, ông đây bổ đao cho cậu thôi mà. Người muốn lấy mạng cậu thừa dịp cậu bệnh còn đang ngồi trong lòng cậu đấy, sao cậu không tìm cô ấy gây khó dễ đi?”
Văn Lạc Hành mỉm cười: “Cậu cũng nói là trong lòng tôi rồi, cậu có thể so được với Yểu Yểu à?”
Cãi nhau âu là chuyện bình thường thôi, đương lúc hỗn loạn, Ứng Trường Lạc nhìn xung quanh, bình thản hỏi: “Khúc Sở đâu?”
Thành thật mà nói, giọng cô cũng không quá lớn, miễn cưỡng có thể vì chất giọng đặc biệt, cô phát âm từng từ rõ ràng, bạn bè ngồi gần đó đều nghe thấy.
Nào ngờ, ở hướng chếch về phía trước chợt truyền đến âm thanh nghênh đón vang vọng: “Tới đây tới đây, không cần lớn tiếng như thế đâu.”
“...” Ứng Trường Lạc xoay vòng tay, ngước mắt nhìn người nọ trên sân khấu.
Hôm nay Khúc Sở diện một chiếc áo khoác ngoài màu xanh da trời, dáng người cao lớn khiến chiếc áo dán sát người, quạt xếp khép mở, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Không đeo mắt kính gọng vàng trang trí, hình bóng cô chiếm trọn đôi mắt dịu dàng ấy, đường cong môi mỏng nhàn nhạt.
“Nay tôi sẽ biểu diễn một màn tướng thanh đơn, bạn muốn hỏi vì sao? Vì cầu lấy một nụ cười của hồng nhan.” Rõ ràng đã làm cả phòng kinh ngạc, từ ngữ mở màn khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Ứng Trường Lạc vùi mình trên ghế dài với tư thái lười biếng, đầu ngón tay sờ khóa kéo, thả chú mèo ra rồi ôm lấy bé nó.
“Từ khi mắc bệnh tâm thần, cả người tôi đã trở nên tràn đầy sức sống… Khi ra ngoài du lịch, tôi đọc tài liệu của bạn đồng hành cả đêm, thuộc nằm lòng, trời vừa sáng, trông bề ngoài có vẻ bình tĩnh, thực chất lại vô cùng sợ hãi.”
“Tục ngữ có câu, nếu tình trường không như ý, vài điều khác ắt sẽ như ý, trong hội thảo nghiên cứu, tôi lên sân khấu trình bày vô cùng trôi chảy, trôi chảy đến mức nào đây? Đàn em học cùng hỏi tôi, quầng thâm mắt là do vụng trộm thức đêm đọc bản thảo hay sao?”
Đoạn này kể về năm đó Ứng Trường Lạc ở trên du thuyền tại Hồng Kông vô tình gặp được Trì Tại Dã, toàn bộ chuyện xưa được tái hiện theo góc nhìn của Khúc Sở, có vẻ đã mang lại tiếng cười.
Đá lạnh trong ly thủy tinh chìm nổi, Ứng Trường Lạc dùng một tay bắn tim trong tiếng cười rộn ràng của mọi người.
Hiện tại chúng ta đang yêu nhau, vì vậy bao trăn trở khó khăn cùng tâm tư xoắn xuýt trong quá khứ khi xưa, đều có thể phơi bày trước mặt mọi người thật rõ ràng và thẳng thắn, để họ thưởng thức.
Không còn lá mặt lá trái, trân trọng đến mức nào thì nói trân trọng đến mức ấy, thương em nhiều thế nào thì nói thương em nhiều thế ấy.
Sau này, vẫn còn ngàn vạn đêm tối cùng em, nhưng giờ vẫn muốn nói lời yêu em thế này, chẳng ai ngăn cản được.
Vỗ bàn mấy lần, Ứng Trường Lạc đã uống nửa ly rượu Vodka và lắng nghe, hình ảnh Khúc Sở giãy giụa muốn chạm mà không dám chạm hiện ra trước mắt trong lời kịch mỉa mai của anh.
“Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Các vị khán giả xin hãy nhìn tôi xuống sân khấu phân tích, đừng chớp mắt.” Khúc Sở vung tay, tiêu sái ném đạo cụ, nâng vạt áo khoác sải bước xuống sân khấu.
Ứng Trường Lạc đưa tay thả chú mèo Anh lông vàng chạy đi, ngẩng đầu đợi anh đến gần, ánh đèn neon pha lẫn ở đuôi mày khóe mắt, phác họa ra khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.
“Nhóc Trường Lạc có thể chớp mắt.” Khúc Sở cười rộ, lồng ngực anh rung động, anh quỳ một gối xuống bên cạnh ghế sô pha, nghiêng người hôn vầng trán trơn bóng của cô, nhẹ nhàng nói: “Năm thứ bảy em chuyển vào nhà anh, anh đã phải lòng em.”
“Nhiều lời quá.” Ứng Trường Lạc thở dài, túm cổ áo anh rồi đặt nụ hôn lên khóe môi anh.
“Móa!” Dung Lỗi bỗng nhiên đứng dậy, hành động bất ngờ, làm ly rượu đổ trên bàn: “Tôi xem cậu là anh em, cậu muốn tán tỉnh em gái tôi cũng đã đành, cậu còn muốn hôn con bé trước mặt tôi??”
Cố Ý mơ hồ thấy lời thoại này rất quen tai, nhưng anh ta vô thức đè bả vai Dung Lỗi lại, khuyên nhủ: “Đừng đừng đừng, chưa đến bước động tay đâu, cậu xem anh ruột của người ta cũng chưa làm gì mà.”
Ứng Thận Hành bế mèo, sắc mặt nghiêm nghị, sừng sững bất động.
Ứng Trường Lạc muốn liếc mắt xem có chuyện gì, nhưng gáy bị Khúc Sở nâng, anh trầm giọng dỗ dành: “Đừng để ý tới bọn họ, hôn một lúc nữa nhé em.”
“...” Cố Ý nhanh chóng rút tay về, cảm khái: “Thôi, cậu cứ đánh chết cậu ta đi, đáng đời cậu ta lắm.”
Mọi người hiếm khi tụ tập đông đủ như vậy, hôm nay xem như buổi đón tiếp Ứng Trường Lạc về nước, cô rúc vào lòng Khúc Sở, uống đến độ mắt say lờ mờ mông lung, lúc bị kéo vào tầng cao nhất của Quân Khuynh, mạch suy nghĩ vẫn chưa quay lại hoàn toàn.
Phòng ngắm cảnh được dày công thiết kế, tông màu xanh trắng làm chủ đạo, ánh đèn trên trần nhà như sóng nước, khiến cô có cảm giác đang chìm giữa đại dương mênh mông.
Giường nước rộng lớn mềm mại, lõm vào như không có gì.
Khúc Sở lúc nào cũng chuẩn bị đầy đủ nghi thức, chu đáo tất cả mọi việc đời, trải nghiệm rất tốt, thoải mái khó diễn tả thành lời.
Cô cảm thấy mình tựa quả cam dồi dào nước, được bóc tách lớp vỏ thật chậm rãi, cắt nuốt hết qua từng ngụm.
Đêm hè đột nhiên nổi mưa gió, sấm sét chiếu sáng cảnh xuân trong phòng.
Tiếng mưa lớn dữ dội, chẳng phân biệt được tiếng trong phòng hay ngoài phòng lớn hơn, Khúc Sở ôm cô, vành tai ửng hồng, đôi khuyên tai máu bồ câu mà anh tự tay đeo lên đung đưa không ngừng.
“Ngoan, anh thương.”
Ánh sao lăn tăn trong đôi mắt hoa đào, Khúc Sở hôn khóe mắt mút sạch nước mắt, nhưng không hề vì thương tiếc mà sẽ dừng lại.
Ứng Trường Lạc không biết cơn mưa đêm nay rốt cuộc kéo dài bao lâu, tóm lại khi kết thúc, sắc trời cũng đã sáng rõ, chưa kịp mơ thấy giấc mộng đẹp.
Hiện thực còn dịu dàng hơn cảnh mộng.
“Anh đè trúng tóc em rồi.” Khi tỉnh lại, Ứng Trường Lạc liếc mắt nói câu đầu tiên.
“...” Ứng Trường Lạc vẫn chưa trút bỏ cảm giác trào dâng này, cô mơ màng cọ vào bàn tay gần sát mặt mình.
Bị làn sóng mới quét sạch, đèn treo đang lay động, ánh đèn đan xen trên trần.
***
Trong thời gian đi trao đổi, Ứng Trường Lạc đã đổi một lúc mười môn học chuyên ngành, dẫn tới việc thầu luôn cả hai môn của năm ba.
Năm nay môn chuyên ngành vừa nhiều lại bận rộn, bệnh viện tư nhân không cần trực đêm, thế nên đổi thành Khúc Sơ thường ngày cùng cô tới trường, đón cô về nhà.
Đi học dẫn theo bạn trai, không tiện ngồi hàng trước, Ứng Trường Lạc luôn chọn vị trí bên cửa sổ, sẽ không có ai phía sau.
Ngày hạ, ánh nắng ra sức chiếu vào bờ vai và tấm lưng rộng lớn của Khúc Sở, trong chiếc bóng của anh, thiếu nữ dựa vào bàn ghi chép hoặc ngẩng đầu nghe giảng bài.
Lúc thất thần trong giờ môn tự chọn, cô sẽ mơn trớn chơi đùa với từng ngón tay của anh.
Khúc Sở chưa bao giờ đáp trả lại trong giờ học, nhưng về đêm, trên sô pha, phòng tắm, trước cửa sổ sát đất, Ứng Trường Lạc luôn phải trả giá đắt cho việc mình trêu chọc vào ban ngày.
“Sao vậy Ứng Ứng?” Tạ Mông thấy cô vịn bàn, tò mò hỏi.
Ứng Trường Lạc vô cảm xoa lưng, liếc nhìn Khúc Sở: “Chị hỏi anh ấy đi.”
Khúc Sở cười như trời quang trăng sáng: “Lỗi anh, lần sau chắc chắn sẽ chú ý.”
Anh ghé lại gần, nghiêng tai nhẹ giọng nói: “Không phối hợp với tư thế độ khó cao mà em muốn nữa, trừ phi em cầu xin anh trai.”
Tạ Mông như nhận ra điều gì đấy, che mặt chạy mất.
Ứng Trường Lạc bình tĩnh ngồi vào chỗ, chồng hai quyển sách lên rồi nằm sấp, bắt đầu “ngủ trưa”.
Khúc Sở học Thạc sĩ và Tiến sĩ ở đây, người quen rất nhiều.
Nhưng về cơ bản, nếu chạm mặt người nào sang hỏi thăm hàn huyên, cả hai sẽ không bao giờ thoát được câu: “Tới đón em gái cậu à?”
Cho dù Khúc Sở che ô cho Ứng Trường Lạc, cho dù bọn họ nắm tay, cho dù anh dùng một tay ôm eo.
Tất cả hành vi thân mật này đều được quy thành “quan hệ anh em tốt đẹp”.
Tuy trước kia, ai nấy cũng hiểu lầm họ là người yêu, nhưng giờ đã lớn thêm vài tuổi, chắc chắn sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa.
Suy nghĩ “Ứng Trường Lạc là em gái anh” in đậm trong lòng mọi người.
Nhưng Khúc Sở, người trong cuộc, chỉ ước gì mọi người đang nói đùa thôi!
Một ngày nọ, bạn học của Khúc Sở, người vốn học Y thi nghiên cứu lại đổi thành học Trung văn, hiện tại đang làm người hướng dẫn cho trường, đã bắt gặp hai người họ đang đối mặt nói chuyện ở ven hồ Vị Danh.
Đôi mắt hoa đào đong đầy ánh sáng, Ứng Trường Lạc chống nạnh hờn dỗi: “Anh xin lỗi đi!”
Khúc Sở cười hững hờ, vân vê sau gáy cô: “Xin lỗi em, không được nhíu mày.”
Người bạn học này hết sức tinh ý, chờ họ cãi nhau xong, mới bước qua khen ngợi: “Tình cảm anh em của hai người tốt thật, không như tôi và em gái tôi, oan gia trời sinh.”
“Cậu chờ đã.” Khúc Sở cau mày cắt ngang: “Giới thiệu lần nữa, đây là Ứng Tường Lạc, bạn gái tôi, lúc trước chúng tôi xưng là anh em, nhưng không hề có quan hệ huyết thống.”
Phải nói rằng, người này không hổ là tuyển thủ có thể thi từ khoa Tâm thần học sang Văn học Ngôn ngữ tiếng Trung, IQ và EQ cao đến mức khiến người ta sợ hãi, anh ta thuận nước đẩy thuyền rất uyển chuyển: “Nhìn ra được nhìn ra được mà, xứng đôi lắm, tôi hiểu hết, anh em gì đó chỉ là tình thú thôi.”
Ứng Trường Lạc bình tĩnh nhìn về phía mặt hồ, hai phút sau, Khúc Sở vỗ đầu cô: “Được rồi bạn gái, người ta đã đi rồi.”
“Nhưng em lười đi bộ, anh cõng em.” Cô ngoái nhìn, nghiêm túc nói.
Khúc Sở khom lưng: “Được, cõng bạn gái, là chức trách nghĩa vụ anh không thể trốn tránh.”
Sau khi về nhà, anh ôm eo Ứng Trường Lạc đăng lên vòng bạn bè, tự tay thăng chức vị.
[Đây là vợ chưa cưới của tôi.]
Kèm theo bức ảnh Ứng Trường Lạc trong chiếc váy dài màu xanh khói, cô ngoái nhìn cười một tiếng.
Anh chỉ cúi đầu hôn cô chủ trong lòng một lúc thôi mà bình luận đã đầy hai trang rồi.
Cố Ý lướt sóng 5G khởi đầu “phong trào”.
Cố Ý: [Cầm thú!]
Tiêu Thư: [Cầm thú.]
Văn Lạc Hành: [Cầm thú]
Thư Duyệt Yểu: [Cầm thú ~]
…
Đám người này thật là, còn đặc biệt đổi dấu chấm câu chỉ để chứng minh mình không “copy - paste”.
Dung Lỗi xuất hiện để kết thúc thời kỳ bình luận hai chữ.
Dung Lỗi: [Không bằng cầm thú.]
Ứng Thận Hành: [Không bằng cầm thú.]
Cố Ý hiện ra và gây thêm phiền phức: [Ông đây vẫn tốt với cậu nhất đúng không, chưa hề nói hai chữ không bằng nhá.]
Ứng Trường Lạc đến gần đọc những bình luận này, chế giễu Khúc Sở, rồi thấy thêm hai bình luận, cô tải lại trang, phát hiện ra là Sở Hoài Yến và Lộ Lê Căng.
Nếu không phải vì biệt danh khác nhau, cô thậm chí còn nghĩ do người nào đó run tay gửi trùng.
Nội dung như nhau: [Đừng phụ lòng nhau.]
Ánh sáng của đèn treo thủy tinh hơi chói mắt, Ứng Trường Lạc buông tiếng thở dài khó nghe thấy, hai người này không kết bạn Wechat với nhau.
Rõ ràng ăn ý đến thế, không kết hôn cũng là phạm pháp đấy.