Tháng Bảy về mang theo những cơn mưa ngâu rả rích. Có lúc mưa chợt đến rồi chợt đi nhưng cũng có khi kéo dài lê thê cả ngày. Tiếng mưa nhỏ rơi tí tách, tí tách nghe như tiếng sụt sùi tự tình của đôi vợ chồng Ngưu Lang - Chức Nữ trong ngày đoàn tụ.
Mỗi năm chỉ được gặp nhau một ngày, biết bao nỗi nhớ niềm thương nên giọt sầu tương tư của cả hai mãi không bao giờ cạn.
Nhân gian tiếc thương cho đôi vợ chồng trẻ tình nồng, ý đượm buộc phải cách xa, trời đất cũng chạnh lòng bùi ngùi hóa cơn mưa ngâu triền miên tháng Bảy. Nhưng Ngọc Mẫn cho rằng, vợ chồng ả Chức chàng Ngưu còn hạnh phúc hơn cô, bởi sau những tháng ngày dài chờ đợi, họ cũng được một ngày ở bên nhau.
Còn cô?
Đã ròng rã suốt sáu năm trời, cô ôm nỗi nhớ thầm lặng vấn vương khôn nguôi khiến con tim ngày càng thít chặt đau nhức. Đêm thức trắng, cô nằm nghe tiếng mưa ngâu rơi lắc rắc ngoài hiên. Lặng đếm từng giọt, từng giọt sầu chảy ngược vào lòng.
Cả đêm không ngủ, sáng ra những hạt mưa vẫn còn đuổi nhau giăng kín ngoài sân.
Mang cái đầu chơi vơi chìm trong nỗi nhớ, Ngọc Mẫn bước vào lớp. Sáng nay, cô có tiết ở trung tâm.
Sau khi, phát đề cho học sinh ôn luyện. Từ bàn giáo viên, Ngọc Mẫn ngước mắt nhìn ra khoảng trời ngoài ô cửa sổ.
Đất trời còn mãi sụt sùi.
Trong ngày Thất tịch, nhìn màn mưa ngâu giăng giăng khắp lối lòng cô chợt bồi hồi nhớ về một người.
"Ngọc Mẫn, em ngồi xa như vậy làm gì? Em không biết câu 'tháng bảy mưa ngâu, bắc cầu Ô Thước' à? Làm gì có cô bạn gái nào ngồi xa bạn trai trong lễ Thất tịch?"
Ngọc Mẫn nhìn khoảng trống giữa hai người chẳng tày gang, cô ái ngại lén nhìn anh.
"Nhích vào nhanh lên! Đừng đợi anh động thủ!"
Thôi được rồi! Nhích vào thì nhích! Dù sao áo chạm áo cũng không đến nỗi làm hồn bay khỏi xác.
Cô lặng lẽ dịch người vào gần anh hơn: "Như thế này hài lòng cậu chưa?"
Thế Phương hờ hững liếc nửa con mắt nhìn khoảng trống. Tuy đã được thu ngắn nhưng anh chưa cảm nhận được hơi ấm từ cô. Anh bèn âm thầm luồn bàn tay qua eo người con gái mạnh dạn áp sát rồi dùng lực kéo cô sít sao vào cơ thể anh.
Cách một lớp áo, lòng bàn tay như mang lửa của Thế Phương chạm vào phần da thịt nơi nhạy cảm của người con gái làm Ngọc Mẫn có cảm giác mình bị sốt và hơi choáng. Đã vậy, bàn anh tay còn đặt mãi ở đó chẳng chịu buông. Như thế này định nướng chín cô à? Cô rục rịch, lí nhí: "Thế Phương, cậu...cất tay đi được không?"
"Không!"
"Vì sao?"
"Vì anh thích vậy. Mà em cũng thay đổi cách xưng hô đi! Phải gọi là 'anh' biết chưa?"
Cô bĩu môi: "Anh với chả em! Thật ngượng mồm!"
"Ngượng cũng phải gọi! Vì anh rất muốn nghe!" Anh hưng hăng trừng mắt vào cô ra lệnh.
Cô không sợ còn nhoài người bê dĩa bánh kem vừa cắt, úp hết vào mặt anh rồi cười đắc ý chạy vụt đi để lại sau lưng tiếng gọi với theo của người con trai.
"Ngọc Mẫn! Em đứng lại cho anh!"
Cô không đứng lại đợi anh còn ngang nhiên thách thức: "Đố anh bắt được em!"
Nhìn anh vừa quẹt lớp bánh kem dính ở mắt vừa lò cò đuổi theo cô, Ngọc Mẫn cười giòn tan.
"Cô giáo, cô giải thích câu 4 giúp em được không ạ?" Cậu học trò lớp 12 cao lớn khom người hỏi tới lần thứ ba mà cô giáo vẫn còn cười ngốc không nghe.
"Cô ơi!" Âm lượng chói hơn.
Ngọc Mẫn giật mình xoay đầu ngơ ngác nhìn cậu học trò.
"Cô giải thích giúp em nghĩa của câu số 4!"
À! Thì ra là vậy!
Ngọc Mẫn cầm tờ đề ôn thi, khẽ hắng giọng rồi nhẹ nhàng giải thích: "Sống hết mình cho hiện tại sẽ đưa sự sống, dù nhỏ bé, vươn đến ngày mai. Bởi vì, sống hết mình sẽ tận hiến hết năng lực của bản thân, phát huy hết sức mạnh nội tại để đương đầu với muôn vàn khó khăn, thử thách của cuộc sống. Sống hết mình giúp chúng ta dũng cảm đương đầu với mọi chướng ngại, có thêm niềm tin sức mạnh để vượt qua chông gai, vươn lên, hướng tới những gì tốt đẹp nhất ở tương lai..."
"Dạ, em cảm ơn cô!" Cậu học trò không biết hiểu được bao nhiêu vội vàng quay về chỗ ngồi tiếp tục giải đề.
Ngọc Mẫn cũng chẳng còn tâm trạng ngắm mưa nhớ về kí ức. Cô đưa mắt quan sát học sinh trong lớp.
Chuông điện thoại reo, cô nhận máy. Là Mỹ An, đứa bạn thân duy nhất thời cấp ba của cô.
"Ngọc Mẫn, thông báo với cậu một tin: Chiều nay, lớp chúng ta có buổi họp mặt."
"Chiều nay tớ có tiết!"
"Cậu xin nghỉ một buổi cũng chẳng ai nỡ đuổi dạy cậu. Buổi gặp mặt lần này có rất nhiều bạn tham gia!"
Ngọc Mẫn thật sự có buổi dạy, cô không phải giáo viên biên chế của trung tâm, cô chỉ là giáo viên hợp đồng đang dạy kèm cho học sinh chuẩn bị vào lớp 12, cô không dám nghỉ, cô thở dài: "Tớ..."
Mỹ An như đoán được ý cô, cậu ấy ngắt lời: "Ai cũng có thể vắng, riêng cậu thì không!"
Trái tim vốn đang giãy giụa chìm trong nỗi nhớ những ngày mưa tháng Bảy bỗng nhói lên một cái. Cô vô thức buộc miệng hỏi: "Vì sao?"
Mỹ An làm ra vẻ thần bí. Cậu ấy mãi ngập ngừng: "Vì tớ nghe nói...cậu ấy đã trở về!"