Mỹ An không nêu tên cậu ấy là ai nhưng Ngọc Mẫn biết người Mỹ An nhắc đến là ai!
Thoáng chốc trước mắt Ngọc Mẫn chợt tối mờ. Đầu ong ong như ai đó vừa dùng sức giáng xuống một cái thật mạnh. Tai ù ù đi như đâu đây có hàng ngàn cối xay gió đang quay, con tim theo đó cũng nhói buốt.
Từng mảng kí ức vụn vỡ theo thời gian tích tắc kết thành lại bức tranh. Bức tranh thời thanh xuân tươi đẹp.
"Thế Phương, sau này cậu sẽ mãi yêu tớ chứ?"
"Tất nhiên rồi!"
"Tớ không tin cho lắm."
"Vì sao?"
"Mai này cậu vào đất Sài thành đèn hoa rực rỡ, biết cậu có còn nhớ về một mảnh trăng quê?"
"Thế nên em có thể chọn học cùng trường với anh!"
"Vậy cũng nói được."
"Ngọc Mẫn, em đừng đi đâu lung tung, ngoan ngoãn làm ngọn hải đăng chờ anh là được rồi, dẫu ngoài muôn trùng khơi thuyền anh cũng sẽ tìm về!"
Cô đã tin anh. Tin ngày anh trở lại nên nguyện làm ngọn hải đăng định hướng cho hoa tiêu tìm đường về bãi đỗ. Nhưng xem ra cô quá ngây thơ khi tin lời ong bướm.
Sáu năm nay, biết bao chiều cô theo lối mòn lần tìm đến nơi anh ở ngày xưa, đối diện với căn nhà hoang lạnh, đối diện với mảnh hồn trống trải cô liêu, Ngọc Mẫn đã dần quên đi lời hứa năm xưa của anh. Cũng như cố quên đi tất cả những kí ức đẹp đẽ của hai người. Cô tin chỉ cần mình không nghĩ về anh nữa, buông bỏ dần một bóng hình cũ thì chắc chắn một ngày nào đó...trái tim cô sẽ không còn đau đớn khi nghe nhắc đến hai tiếng Thế Phương.
Chuông báo đến giờ tan tiết reo lên kéo Ngọc Mẫn trở về thực tại. Cô khoác balô lên vai, chào học sinh rồi đi nhanh về hướng nhà để xe trong cơn mưa nhạt nhòa.
"Ngọc Mẫn, giám đốc cần gặp cô!"
Lại có chuyện gì nữa đây?
Cầu mong không phải là tin: chấm dứt hợp đồng lao động.
Làm giáo viên hợp đồng, trái tim luôn thấp thỏm lo âu trước nguy cơ mất việc bất cứ lúc nào. Thật chẳng ngoa khi so sánh: sự nghiệp giảng dạy của người giáo viên hợp đồng giống như mành treo chuông nặng.
Ngọc Mẫn hồi hộp đi ngược lên phòng giám đốc.
"Dạ, anh cho gọi em!"
"Ngọc Mẫn đến rồi à? Em ngồi đi!"
Người đàn ông đang hí hoáy kí tập hồ sơ, ngẩng mặt nhìn cô chỉ tay về chiếc ghế đối diện.
"Có người muốn thuê em làm gia sư!" Vị giám đốc trung tâm sau khi đẩy chồng hồ sơ qua một bên thong thả báo tin.
"Dạ?" Tin vui nghe hơi mơ hồ nên cô không dám chắc tai mình nghe rõ.
"Một người bạn của anh muốn em làm gia sư cho người thân cậu ấy!"
"Gia sư ý ạ?"
"Ừm, em đồng ý không? Nếu chấp thuận em sẽ dạy tuần hai buổi vào tối thứ 5 và thứ 7 từ 18 giờ đến 20 giờ, anh thấy nó không ảnh hưởng gì đến lịch em dạy ở đây nên em có thể nhận để tăng thêm thu nhập."
Cầm trên tay dãy số lạ, bàn tay Ngọc Mẫn run run bấm đi một cuộc gọi. Chuông chưa đổ hết một hồi, bên kia đã có người bắt máy.
"A lô?" Giọng trầm ấm như tiếng đàn piano vọng vào tai giữa ngày mưa rỉ rích nghe mà ấm cả lòng khiến Ngọc Mẫn muốn khóc.
Không hiểu sao khi nghe giọng nói ấy, Ngọc Mẫn dường như nghe lại tiếng của người xưa, trái tim cô theo đó nhói lên rồi không ngừng run rẩy. Nên mãi một hồi lâu mà cô chẳng nói được tiếng nào.
Người bên kia vẫn kiên nhẫn đợi dường như anh đã đoán biết người gọi tới sẽ mãi lặng thinh. Qua một hồi lâu, anh có trực giác cô sẽ ngắt cuộc gọi nên chủ động: "Cô giáo Ngọc Mẫn phải không? Tôi sẽ gửi địa chỉ nhà qua máy cho cô. Cô có thể đến thẳng đây để trao đổi trực tiếp!" Nói xong anh vội cúp máy như lo sợ điều gì. Rồi nhanh tay soạn một dòng chữ gửi đi.
Cầm trên tay dòng địa chỉ nhà, Ngọc Mẫn do dự một hồi lâu.
Mày quá nhạy cảm rồi Ngọc Mẫn! Sao có thể là anh ấy khi trên đời này người với người còn có thể giống nhau thì xá chi là giọng nói? Có phải mày quá nhớ người ta nên nghe một tiếng lá rơi đầu hè cũng ngỡ bước chân người trở lại?
Chắc là thế rồi! Cô lắc lắc đầu, vỗ tay liên tục vào má cho tỉnh táo.
Sau đó bất chấp cơn mưa ngâu lất phất ngoài trời, cô chạy xe theo dòng địa chỉ. Đó là một căn biệt thự nằm ở vị trí đẹp của thành phố. Từ đây có thể hóng gió biển mỗi chiều, có thể nghe rõ tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ cát trắng và cả tiếng rì rào của rặng phi lao ven bờ.
Nhìn căn biệt thự, trong đầu Ngọc Mẫn không ngừng vang lên một giọng nói: "Thế Phương ơi Thế Phương! Em ước gì mình có một ngôi nhà ven biển!"
Đó là giọng nói của cô trong ánh hoàng hôn một ngày bên anh chạy dọc theo con sóng trắng trườn lên bờ cát.
"Ước mơ đáng để tâm, anh sẽ lấy đó làm mục tiêu phấn đấu!"
Thế Phương mỉm cười véo vào má cô.
Ngọc Mẫn lại cười vào khoảng không như một kẻ ngốc.
Mãi một hồi, cô mới ý thức được có người đang mở cổng đón cô. Đó là một người phụ nữ trung niên.
"Mời cô giáo vào phòng khách!"
Ngọc Mẫn khẽ cúi đầu chào rồi theo sau cô ấy đến phòng khách.
"Cô vào đi!"
Người phụ nữ vội vàng quay lưng.
Ở một nơi sang trọng như thế này, Ngọc Mẫn thật không dám nhìn lung tung, cô sợ hình ảnh ngơ ngác của mình sẽ giống kẻ nhà quê lần đầu lên phố rơi vào con mắt thần nào đấy quanh đây. Cô rón rén bước từng bước nhẹ.
"Cô cứ tự nhiên!" Lại là giọng nói trầm ấm quá đỗi thân quen như tiếng đàn piano ấy.
Ngọc Mẫn bất giác nhìn về hướng đó.
Một bóng lưng quen thuộc tức thời đập ngay vào đáy mắt.