Màn đuổi bắt đầy ắp tiếng cười trong cơn mưa ngâu thu hút không ít ánh nhìn của khách. Trong mắt họ, chàng trai và cô gái đang tắm nước mắt Ngưu Lang - Chức Nữ kia rất đẹp đôi.
Còn trong mắt anh: "Ngọc Mẫn, em là đang tôi luyện sức chịu đựng của anh, hử?" Thế Phương cởi chiếc áo khoác phủ lên đầu cho cô, ánh mắt không tự chủ được nhìn núi đồi thấp thoáng ẩn sau lớp vải trắng bị ướt nhèm.
Bắt gặp ánh mắt mê hồn của anh dần tối lại, cô có ngu ngốc cũng biết nguyên nhân từ đâu. Cô kéo kín chiếc áo khoác, e thẹn nói với anh: "Mình về thôi!"
"Sao lại về? Chiều nay lớp chúng ta có buổi họp mặt?" Thế Phương giơ tay nhìn chiếc đồng hồ. Kim giờ đang chỉ số hai, đã đến giờ hẹn.
Ngọc Mẫn nhẹ nhàng xoay một vòng rồi dướn chân thầm thì vào tai Thế Phương: "Anh nói xem, em mặc như thế này đến đó được không?"
Thế Phương lúc này mới vỡ lẽ. Anh mỉm cười cầm lấy tay Ngọc Mẫn: "Dĩ nhiên là không!" Cảnh xuân tươi đẹp đó chỉ dành cho riêng anh: "Về nhà thay trang phục!"
Rất nhanh chiếc Audi đã quay lại nhà anh.
"Em vào đi!" Thế Phương phủ chiếc khăn to lên tóc cô, chỉ tay về phòng tắm.
Tràn vào hơi thở của cô là mùi hương thuộc về riêng anh. Mùi hương ấy tỏa ra từ chiếc khăn lớn. Ngọc Mẫn cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của anh, cô giữ chặt lấy chiếc khăn đi nhanh vào phòng tắm.
Thay trang phục ở một nơi xa lạ cô không quen nên mọi động tác đều lẹ làng gấp gáp.
Chỉ mới đó, người con gái đã bước ra: "Thế Phương, em xong rồi!"
Không có tiếng anh trả lời. Cô đưa mắt kiếm tìm. Bất chợt sững người nhìn chằm chằm vào một bóng lưng đang xoay về phía cô.
Cơ thể mạnh mẽ quyến rũ của người đàn ông nhưng đầy rẫy những vết sẹo. Phát hiện này khiến con tim Ngọc Mẫn nhói lên. Cô chợt nhớ tới cách xưng hô của người đàn ông tên Nguyễn Lâm dành cho anh: Đội trưởng!
Ngay lúc đó, một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu cô: Vết sẹo trên người anh giống như thương tích của các chiến sĩ Cảnh sát hình sự trong những lần truy bắt tội phạm.
Cô bất giác đi về phía anh. Thật chậm và thật khẽ. Nhưng Thế Phương vẫn nhận ra. Anh lập tức mặc ngay chiếc áo phông vào. Những vết sẹo bị che đi chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp, kiên cường. Anh quay lại. Trước mặt anh là cô gái vô cùng đáng yêu trong chiếc váy vàng nhạt.
"Em xong rồi à?" Anh mỉm cười, đưa tay vén mấy sợi tóc phủ ở trán cô, giọng thâm tình: "Ngọc Mẫn, hình như anh lại say!"
Ngọc Mẫn không để ý lời anh, cả tâm trí đang đặt vào những vết sẹo. Hình ảnh ấy đang không ngừng đong đưa trước mắt cô.
Đôi mắt dán chặt vào ngực anh, bàn tay run run đặt vào vạt áo phông rồi mạnh dạn vén lên.
Thế Phương kinh ngạc. Anh nhìn sững vào cô.
"Em à..." Thế Phương vội cầm bàn tay nhỏ đang lộn xộn giữ lại.
Ngọc Mẫn kiên quyết muốn xem. Cô giằng khỏi tay anh, vén cao chiếc áo phông lên.
Đập vào mắt cô là những vết sẹo dài ngắn, lớn nhỏ, đậm nhạt khác nhau theo thời gian.
Chỉ một giây chúng nhanh chóng đốt cháy đôi mắt cô khiến hai con ngươi liền đau nhức, khóe mắt ngấn lệ, kích thích đôi tay tò mò muốn chạm vào.
Sự động chạm bất ngờ vào da thịt khiến cơ thể anh run lên. Rất nhanh anh thấy mắt cô đỏ hoe, anh đau lòng nắm giữ tay cô chặt hơn: "Em...là đang dụ hoặc anh đấy! Nói cho em biết, đứng trước mặt em, sức kiềm chế của anh rất tệ!"
Ngọc Mẫn chẳng thèm nghe câu nói khích của anh. Cô sao không biết ý anh kia chứ! Anh là đang đánh lạc hướng cô, sợ cô đau lòng, sợ cô truy hỏi.
"Anh có thể cho em biết vì sao không?" Tay Ngọc Mẫn run rẩy mân mê vào vết sẹo to nhất ở ngực anh. Vết sẹo nằm gần trái tim.
Thế Phương kiềm hơi thở gấp, anh lấy lại bình tĩnh, giọng trầm ổn nói: "Đến giờ hẹn rồi!". Sợ cô không từ bỏ ý định, anh nói thêm: "Mọi chuyện đã qua, anh không sao, em đừng quá lo lắng! Chúng ta đến nhanh để các bạn chờ, có được không?"
Mọi chuyện đã qua, em đừng quá lo lắng ư?
Anh nói đúng! Những thương tích này đã qua nhưng em chưa hề hay biết nên sao em có thể lo lắng cho anh chứ?
"Sáu năm qua, anh đã làm gì, trải qua những nguy hiểm gì?"
"..." Thế Phương im lặng. Anh không biết nói sao. Hay nói đúng hơn, anh không thể kể cho cô nghe những gian nguy mà một cảnh sát đặc nhiệm như anh phải đương đầu. Bởi đơn giản, anh không muốn người con gái anh yêu phải âu lo.
Nhưng người con gái yêu anh cũng có quyền muốn biết. Anh sợ làm cô lo lắng nên giấu nhưng như vậy càng khiến cô lo hơn: "Nếu anh thương em thì đừng giấu giếm em! Hãy nói cho em biết! Rốt cuộc anh là ai?" Tay Ngọc Mẫn phủ lên một vết sẹo, ánh mắt đau đáu nhìn thẳng vào mắt anh.
Thế Phương nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước, nén tiếng thở dài, ôm lấy đầu cô, vùi mặt vào mái tóc, thầm thì vào tai cô: "Anh..là lính hình sự đặc nhiệm!"
Cơ thể cô theo đó không ngừng run. Như vậy đúng như những gì cô đã nghĩ. Trong một khắc cô chợt vỡ òa: "Hèn gì anh không trở về tìm em!" Ngọc Mẫn xoa nhẹ lên các vết sẹo rồi vùi đầu vào ngực anh khóc nấc: "Thế Phương, em thật vô tâm. Bấy lâu nay chỉ biết trách hờn anh! Mà chưa khi nào em tự hỏi: liệu anh có gặp nguy hiểm gì không? Em xin lỗi anh, xin lỗi anh!" Cô ôm riết lấy anh, vùi mặt mình thẳng vào những vết sẹo ở ngực anh.