Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 12: Ngày đặc biệt.



Thế Phương lòng đầy tự trách. Anh xoa đầu cô, ôm lấy khuôn mặt nhòe lệ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Làm em đau lòng, anh thật đáng ăn đòn mà! Em nín đi! Không phải anh vẫn còn nguyên vẹn trở về với em đây sao? Chúng ta mau đến điểm hẹn!"

"Em không hẹn hò với ai nữa cả!" Ngọc Mẫn cương quyết ương bướng ghì chặt lấy anh.

Thế Phương cười khổ. Anh nén tiếng thở dài, choàng tay ôm cô, kê nhẹ cằm lên đỉnh đầu người con gái dỗ dành: "Anh vừa về, em nỡ để anh bị bạn bè chê thất hứa, hử?"

"Anh có giữ lời hứa đâu mà sợ!"

"Sao anh lại không giữ lời? Chẳng phải anh đã về với em rồi sao? Thôi nào, ở đó hôm nay có tiệc quan trọng không thể thiếu em đâu!"

"Em không quan tâm!" Đối với cô giờ khắc này chỉ mong được ở bên anh, cứ ôm anh mãi như thế này. Vì cô biết, mai này anh lại đi.

Thế Phương cười, véo mũi cô: "Sao lại không quan tâm? Thế em còn nhớ ngày anh ra đi không?"

"Mãi mãi không bao giờ em quên!" Đó là ngày sinh nhật mười tám của cô. Cũng là ngày lễ Thất tịch với lời ước hẹn còn dang dở.

"Nếu quay lại, em có muốn cùng anh trải qua hết ngày đặc biệt ấy không?" Anh dụ hoặc.

Đó là ước mong bấy lâu của cô. Một ước mong cháy bỏng. Bởi, ngày đó, cô còn chưa kịp cho anh biết lời con tim cô muốn nói. Sự do dự ấy đã trở thành nỗi tiếc nuối, day dứt trong lòng cô bấy lâu. Ngọc Mẫn buộc miệng: "Dĩ nhiên là muốn rồi!"

"Vậy em còn chần chừ gì nữa! Chúng ta mau đi thôi!" Nói xong anh nắm tay cô dẫn đi.

"Tan tiệc anh nhất định phải kể cho em nghe chuyện về anh nhé! Chuyện sáu năm qua ý! Anh hứa đi!" Ngọc Mẫn chộp lấy cơ hội để mè nheo anh.

Anh không nỡ chối từ nên đồng ý: "Được!"

Có được lời hứa của Thế Phương, Ngọc Mẫn mới vui vẻ cùng anh đến địa điểm lớp 12 A1 tổ chức gặp mặt. Đó một nhà hàng gần trường cấp ba cũ.



"Ngọc Mẫn, sáu năm gặp lại, tình cũ của cậu trông ngầu hơn xưa, thật không uổng công cậu chung thủy chờ đợi."

"Tớ nghe nói, cậu ấy lên sếp rồi. Tuổi trẻ tài cao rất xứng đáng để hoa khôi lớp 12A1 nối lại tình xưa."

"Này, Ngọc Mẫn! Cậu có nghe tớ nói gì không đấy!"

Mỹ An ngồi kế bên mãi huyên thuyên nhưng Ngọc Mẫn không nghe gì cả. Mắt cô dán chặt người đàn ông cao lớn trên sân khấu. Thế Phương không mặc sang trọng như các bạn nam trong lớp. Anh chỉ mặc chiếc áo phông xanh dương nhạt cùng chiếc quần tây đậm màu thỏa mái nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Anh cầm micro chào mọi người rồi trình bày mục đích của buổi gặp mặt lớp chiều nay.

"Ngoài việc tổ chức gặp gỡ lại bạn bè lớp 12 A 1. Hôm nay, nhân buổi họp lớp này, mình xin được gửi lời chúc mừng sinh nhật đến một người. Đó là người con gái mình yêu, Ngọc Mẫn. Chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Theo đó một tháp gato sáu tầng được đẩy ra trước ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của bạn bè.

Tiếng vỗ tay vang lên. Mọi người đều nhìn về phía Ngọc Mẫn.

Cùng với giai điệu bài hát 'Happy Birthday to you', các bạn cùng nâng ly chúc mừng.

Ngọc Mẫn nhìn tháp gato sáu tầng có hình hai trái tim lồng vào nhau phủ đầy hương socola tình yêu, ký ức về sinh nhật tuổi mười tám tức khắc ngược dòng ùa về.

"Thế Phương, năm sau cậu làm bánh gato phủ đầy socola cho tớ nhé!" Ngọc Mẫn nhìn chiếc bánh kem màu hồng trên bàn, cô gợi ý cho anh mẫu bánh sinh nhật năm sau.

"Chẳng phải em thích màu hồng sao?"

"Đó là màu sắc còn bánh kem cậu tặng phải tỏa ngát hương socola." Đó là hương vị của tình yêu.

"..."



"Hơn nữa, nếu socola kết thành hình trái tim thì thật là tuyệt!"

"Wao, hai trái tim làm từ socola! Thật sáng tạo, đẹp quá!"

Tiếng trầm trồ của Mỹ An kéo Ngọc Mẫn trở lại hiện thực.

Ngọc Mẫn nhìn chằm chằm tháp gato. Mỗi tầng đều có hình trái tim lớn bao trọn trái tim nhỏ. Cô xúc động ngước mặt nhìn anh.

Thế Phương mỉm cười. Ánh mắt thâm tình khóa chặt người con gái. Anh bước đến bên cô, ôm lấy vòng eo nhỏ: "Chúc em sinh nhật vui vẻ! Anh yêu em!"

Cùng với câu 'anh yêu em', tiếng nhạc du dương vang lên, anh cầm tay cô nhảy điệu đầu tiên.

Trên sân khấu lớn, anh dìu cô bước theo từng điệu nhạc. Sáu năm trước cũng vào ngày này, anh đã lỗi hẹn câu tỏ tình. Sáu năm sau, anh muốn nói nhiều thêm lần cho cô hiểu lòng anh: "Anh yêu em rất nhiều, Ngọc Mẫn!" Ánh mắt chứa chan tình dán chặt vào khuôn mặt yêu kiều của người con gái.

Đối diện với tấm chân tình sâu đậm, Ngọc Mẫn áp đầu mình vào ngực anh: "Em cũng yêu anh rất nhiều, Thế Phương!"

Anh cảm động ghì chặt thêm vòng ôm. Lúc này, các bạn trong lớp cũng đã bắt cặp và cùng nhảy. Anh dìu cô, đưa cô tách xa các bạn một chút. Lúc nhảy ngang qua tháp gato, Ngọc Mẫn lén quẹt chiếc bánh kem rồi bất ngờ trét lên mặt anh.

Trước mắt cô là hình ảnh Thế Phương của sáu năm trước. Hình ảnh ấy quá đỗi thân quen. Thân đến mức khiến cô có cảm giác, bữa tiệc sinh nhật mười tám ấy đang tiếp diễn như chưa từng gián đoạn bởi một khoảng không gian, thời gian nào.

Chỉ khác là: Hôm đó cô đã ngu ngốc bỏ chạy để anh phải đuổi theo, bỏ phí cả khoảng thời gian vàng được ngồi bên anh hàn huyên tâm sự.

Nên lần này, cô ôm chặt lấy anh.

Từ trong ngực anh, cô tò mò muốn biết: "Vì sao chiều ấy, anh không từ mà biệt?"

Thế Phương cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô: "Anh xin lỗi! Ngày hôm đó gia đình anh xảy ra việc." Đúng hơn là chiều đó, kẻ sát hại ba mẹ anh đã biết được tung tích của anh, ông ngoại và cậu anh vì bảo đảm sự an toàn của đứa cháu duy nhất nên họ đã vội vã đưa anh đi, tránh kẻ thù truy cùng giết tận.