Mưa tạm tạnh trên đỉnh Tháp. Thế Phương gập chiếc ô, nắm tay Ngọc Mẫn lên nơi cao nhất.
Nơi đây ngoài mấy miếu thờ chỉ có một bãi cỏ xanh.
"Em thấy ở dưới Tháp vẫn đẹp hơn!" Ngọc Mẫn ngó nghiêng một hồi rồi nhìn anh nói.
Anh đưa tay búng vào trán cô: "Anh đưa em lên đây không phải để ngắm cảnh!"
Ô hay!
"Vậy để làm gì?"
"Hẹn ước!"
Ngọc Mẫn ngớ người. Cô cứ thế lặng nhìn anh.
"Em ngốc quá! Ở nơi cao nhất như thế này, lòng thành của anh mới cảm động được đất trời, biết chưa?" Anh đưa tay bẹo má cô một cái. Sau đó, bất ngờ quỳ gối từ tốn lấy ra chiếc hộp nhỏ, ánh mắt chân tình khóa chặt vào cô: "Ngọc Mẫn, hãy lấy anh nhé!" Anh mở chiếc hộp xoay chiếc nhẫn đính hai viên đá quý màu vàng hình trái tim rất đẹp về phía cô.
Ngọc Mẫn nhìn sững vào chiếc nhẫn có màu sắc ấm áp như màu váy đang mặc, cô ngạc nhiên không thể nói được thành lời.
Việc anh trở về đã là một bất ngờ lớn đối với cô. Đến bây giờ cô còn ngỡ đó là mơ.
Vậy mà!
Anh còn cầu hôn luôn ư?
"Thế Phương! Anh suy nghĩ kĩ chưa? Anh vừa mới về đó?" Ngọc Mẫn cũng quỳ xuống đối diện với anh.
Thế Phương cầm lấy hai bàn tay cô, ánh mắt thâm tình khóa chặt vào mắt cô: "Ngọc Mẫn, anh yêu em bảy năm! Đây là khoảng thời gian không hề ngắn đủ để anh hiểu rõ con tim anh. Anh biết, yêu và cưới một người lính như anh, em sẽ chịu nhiều thiệt thòi nhưng anh tin trái tim anh đủ lớn để yêu thương em một đời! Hãy trao cho anh cơ hội, em nhé!"
"Thế Phương!" Ngọc Mẫn xúc động nhào thẳng vào lòng anh thút thít.
"Em yêu, em chưa nói đồng ý?" Dù đang rất hạnh phúc vì cô gái mình yêu đã nằm ở trong lòng nhưng Thế Phương vẫn không quên vấn đề quan trọng nhất đêm nay.
Người ở trong lòng vẫn còn sụt sịt. Anh dịu dàng lấy lòng: "Em xem chòm sao Ngưu Lang - Chức Nữ đang sáng lung linh!"
Cô tưởng thật liền ngẩng đầu lên cao xanh.
Trời tuy đã tạnh nhưng trên cao màn mây xám vẫn còn vây kín. Cô trở tay đấm cho anh một cái: "Dám lừa em hả?"
"Anh nào dám. Em chịu khó nhìn kĩ một chút! Nó đây!" Anh đưa tay chỉ vào chiếc nhẫn rồi cầm bàn tay phải nhỏ nhắn lên lồng luôn chiếc nhẫn vào ngón giữa cho cô.
"Đồng ý ở bên anh nhé!"
Ngọc Mẫn lặng nhìn chiếc nhẫn có hai trái tim vàng, cô mân mê lên đó một hồi lâu. Chiếc nhẫn anh dành cầu hôn đẹp không tì vết khiến cô nhớ đến một hình ảnh khác. Hình ảnh đó trái ngược hoàn toàn với chiếc nhẫn hoàn mỹ anh dành cho cô.
"Thế Phương, em đồng ý!" Ngọc Mẫn nhìn thẳng vào mắt anh, nói rất rõ ràng: "...nhưng em muốn nghe câu chuyện về những vết sẹo."
Thế Phương ôm chặt cô vào lòng, anh bùi ngùi: "OK vợ! Đừng nói là một câu chuyện, anh sẽ kể em nghe suốt ba mươi ngày phép!"
Đêm đó, trên chiếc xích đu nhỏ cạnh cửa sổ nhà cô, Thế Phương đã kể cô nghe câu chuyện về những vết sẹo. Nhưng nó lạ lắm vì câu chuyện đó chẳng đề cập gì đến thương tích trên cơ thể anh mà là kể về những lần thực thi nhiệm vụ của người lính cảnh sát hình sự đặc nhiệm.
Hòa cùng tiếng mưa rả rích ngoài ô cửa, Thế Phương choàng tay ôm Ngọc Mẫn để đầu cô tựa vào vai mình, cất giọng trầm ấm: "Một đêm anh cùng đồng đội bí mật vượt suối vào điểm ém quân. Bất ngờ trời mưa to, nước lũ từ thượng nguồn đổ về dâng cao, chảy xiết cuốn bọn anh trôi xa mấy chục mét. Anh và đồng đội phải vật lộn với dòng nước để bảo vệ vũ khí và tìm cách bơi vào bờ, chỗ nào có cây phải bám vào gốc hoặc men theo các gờ đá tìm cách vào bờ để kịp thời triển khai phương án tác chiến."
"Hay có lần anh cùng đội đi trinh sát cả tháng trong rừng sâu. Bọn anh chỉ ăn mì tôm sống và uống nước suối. Bắt được đối tượng, bọn anh phải cắt rừng xuyên đêm áp giải bọn tội phạm về đơn vị. Sáng ra, anh em mới thấy mặt rướm máu vì gai rừng cào."
Nửa đêm mưa nặng hạt hơn, anh bảo: "Giờ này chắc vợ chồng Ngưu Lang - Chức Nữ chia xa!" Họ khóc nhiều hơn trong giờ li biệt. Bởi cả hai phải chờ một năm sau mới được tay trong tay, mặt chạm mặt.
"Anh thấy hai đứa mình còn hạnh phúc hơn tiên trên trời!" Thế Phương nhìn màn mưa, xiết chặt thêm vòng ôm, cúi đầu hôn lên tóc người yêu.
Trong lòng anh, Ngọc Mẫn đồng tình gật đầu: "Anh nói đúng! Chúng ta còn những tận hai mươi mấy ngày phép!" Cô vùi sâu đầu vào ngực anh.
"Mình ngủ thôi em, khuya rồi!" Thế Phương bế con mèo lười quấn quanh người anh trở về phòng ngủ.
"Em ngủ ngon!" Anh kéo chiếc chăn phủ lên người cô, khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn một cái lên môi người yêu.
"Anh ngủ ngon!" Cô ôm chặt đầu anh hôn tặng thêm nụ tình yêu.
Thế Phương tắt đèn, đóng lại cánh cửa phòng rồi đi ra phòng khách.
"Chú Năm chưa ngủ ạ?" Anh bất ngờ vì gặp ba Ngọc Mẫn vẫn còn xem tivi ở phòng khách.
"Chú đợi con cùng làm ly!" Chú Năm khom lưng định bê hũ rượu chuối.
"Chú để con!" Thế Phương nhanh tay nhanh mắt.
Anh rót rượu vào hai ly nhỏ, cung kính mời ông bố vợ tương lai: "Con kính chú!"
"Cạn!" Chú Năm tán mạnh chiếc ly thủy tinh vào ly anh.
"Lần này con nghỉ phép được bao nhiêu?" Sau khi uống cạn ly rượu, chú Năm hỏi.
"Dạ, một tháng ạ!" Thế Phương bóc vỏ vài hạt lạc rang bỏ vào bát cho chú ấy.
"Lần về phép này, con có dự định gì không?" Chú Năm vừa bỏ hạt lạc vào miệng vừa hỏi.
Thiên thời địa lợi, anh quỳ gối luôn trước mặt chú Năm thưa chuyện: "Dạ, con muốn xin cưới Ngọc Mẫn!"