Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 17: Tin mừng.



Chú Năm nhìn chàng lính trẻ một hồi lâu rồi hỏi: "Con đã xác định lập trường tư tưởng vững vàng chưa?"

"Dạ, việc này con đã xác định lâu rồi ạ!"

"Nếu đã xác định và quyết định đi đến hôn nhân, con làm đơn xin tìm hiểu gia đình nộp cho đơn vị và phòng tổ chức cán bộ!" Bản thân ông cũng là người trong ngành nên ông biết rõ các thủ tục.

"Dạ, đơn này con đã nộp trước khi con nghỉ phép!"

Chú Năm lại nhìn Thế Phương: "Vậy con viết đơn xin xây dựng gia đình và bảo Ngọc Mẫn kê khai lí lịch ba đời đầy đủ vào!"

"Dạ!"

Thời gian vốn quý giá. Thế Phương không dám chậm trễ, anh lập tức viết đơn, đôn đốc người bạn đời tương lai kê khai lí lịch và không quên tranh thủ báo tin mừng cho người thân.

Ngoài ông ngoại và cậu, hai người thân còn lại của anh. Người đầu tiên biết tin Thế Phương chuẩn bị cưới vợ là vị giám đốc trung tâm nơi Ngọc Mẫn đang dạy. Khỏi phải nói anh ấy đã kinh ngạc như thế nào khi nghe thằng bạn thong thả báo tin: "Cậu cho vợ tớ nghỉ phép một tháng!"

"Vợ cậu là ai?" Thình lình xin phép cho người vợ từ trên trời rơi xuống khiến anh ấy chẳng biết ai là ai?

"Cô giáo Ngọc Mẫn!" Thế Phương hạnh phúc khoe tên vợ với thằng bạn.

"Ngọc Mẫn á? Cậu không đùa đấy chứ? Mới chỉ định làm gia sư rồi yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên, hả?" Thật không thể ngờ mà.

Thế Phương không biện minh, anh nghiêng mặt nhìn người con gái săm soi chiếc nhẫn cầu hôn, mỉm cười thừa nhận luôn: "Ừ, mình trúng tiếng sét ái tình!" Sự thật là vậy: "Nhưng không phải mới...mà trúng đã bảy năm rồi!" Anh đã phải lòng cô gái có khuôn mặt tròn xinh xắn với mái tóc ngắn dễ thương kia từ cái nhìn đầu tiên.

"Sao tới bây giờ tớ mới biết?" Bạn thân gì tầm này. Thật quá đau lòng. Uổng công mình thầm thương trộm nhớ người con gái ấy bấy lâu.

"Cậu biết để đi mừng là được rồi! Như vậy nhé! Khi nào gửi thiệp cho cậu sau!" Nói xong Thế Phương tắt điện thoại.

Nhưng rất nhanh lại gọi vào một dãy số khác: "Nguyễn Lâm, cậu chuẩn bị có nhiệm vụ mới!"



Nguyễn Lâm đang ăn sáng xém chút nữa sặc luôn sợi bún: "Nhiệm vụ mới? Sếp, em trịnh trọng báo cáo lại cho anh một tiếng, em đang nghỉ phép!" Đừng hòng phá thời gian vàng mà mình đã chắc chiu chờ đợi hai năm!

"Cậu yên tâm! Nhiệm vụ lần này rất vui vẻ!" Thế Phương thong dong nhét tay vào túi quần nói trước cho tên đàn em yên tâm.

"Có nhiệm vụ như vậy nữa hả?" Anh ấy có vẻ chưa tin lắm.

"Có! Cậu chuẩn bị theo tôi đi rước chị dâu!"

"Rước chị dâu?" Nguyễn Lâm đứng bật lên khỏi ghế, hỏi to như hét. Nhưng người bên kia đã tắt máy tự lúc nào.

"Ai... rước chị dâu ạ?" Cô gái ngồi đối diện Nguyễn Lâm cũng đứng bật lên, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn âu lo ngập ngừng hỏi thăm.

Nguyễn Lâm đang muốn hóng hớt thêm bị tên sếp mặt sắt làm mất hứng, anh ấy tức giận đập chiếc điện thoại xuống bàn: "Còn ai vào trồng khoai đất này!"

"Anh Thế Phương hả?"

"Không phải hắn thì còn ai?"

"Em không cho phép!" Nói xong câu đó cô gái bỏ luôn bữa sáng chạy ra khỏi quán.

"Phương Bình, chờ anh!" Nguyễn Lâm cầm điện thoại vội vàng thanh toán đuổi theo Phương Bình.

Mới đó mà đã không thấy con nhóc. Nguyễn Lâm sợ có việc gì bèn gọi điện méc sếp: "Đội trưởng, anh lo về nhà an ủi em gái vàng gái bạc của anh nhé! Tôi không dỗ được đâu?"

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

"Em ấy biết tin mình chuẩn bị có chị dâu đã bỏ bữa sáng chạy đi đâu mất tiêu rồi!" Nguyễn Lâm thành thật khai báo.

Mười lăm phút sau, Thế Phương đã có mặt tại nhà. Anh gõ cửa phòng Phương Bình.

Nghe tiếng gõ quen thuộc, Phương Bình biết ngay là Thế Phương đã về, cô ấy lập tức phóng thẳng xuống giường chạy nhanh mở cửa.



Cánh cửa vừa mở, thấy người mình đang mong, Phương Bình lao luôn vào lòng ôm thật chặt.

"Em sao vậy?" Thế Phương dang hai cánh tay muốn chạm vào vai cô gái nhưng cuối cùng quyết định dừng lại ở khoảng không. Bởi, anh có linh cảm xấu.

Phương Bình vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói: "Em không cho phép anh cưới vợ! Bộ anh quên lời hứa với ba mẹ em rồi hả?"

Lời hứa với ba mẹ Phương Bình anh không quên.

Hai năm trước.

Trong trận chiến triệt phá chuyên án ma túy lớn, xuyên quốc gia, đội trưởng đội anh lúc đó là Vũ Phương cũng là ba của Phương Bình đã đỡ cho anh một phát đạn tử.

Trong giây phút hấp hối, vị đội trưởng dũng mãnh đã cầm lấy tay anh: "Thế Phương, anh... nhờ cậu...chăm sóc... giúp anh... hai mẹ con cô ấy!"

"Anh yên tâm! Em sẽ bảo vệ chị dâu và bé Phương Bình!"

Nghe được lời hứa của anh, vị đội trưởng mỉm cười yên lòng trút hơi thở sau cùng.

Đã hai năm qua đi, anh vẫn nhớ như in lời mình hứa: "Anh sao dám quên!"

"Vậy anh còn cưới vợ?"

Thế Phương không hiểu, chuyện anh lập gia đình có ảnh hưởng gì đến việc anh làm tròn lời hứa với người đã khuất?

"Anh cưới vợ ảnh hưởng gì đến việc chăm sóc cho em?"

"Sao lại không! Có vợ rồi anh sẽ chẳng toàn tâm toàn ý lo cho em nữa!"

Thế Phương vừa gỡ hai cánh tay đang ôm chặt của Phương Bình vừa nói: "Em đừng suy nghĩ vớ vẩn!"