"Rước chị dâu?" Nguyễn Lâm đứng bật lên khỏi ghế, hỏi to như hét. Nhưng người bên kia đã tắt máy tự lúc nào.
"Ai... rước chị dâu ạ?" Cô gái ngồi đối diện Nguyễn Lâm cũng đứng bật lên, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn âu lo ngập ngừng hỏi thăm.
Nguyễn Lâm đang muốn hóng hớt thêm bị tên sếp mặt sắt làm mất hứng, anh ấy tức giận đập chiếc điện thoại xuống bàn: "Còn ai vào trồng khoai đất này!"
"Anh Thế Phương hả?"
"Không phải hắn thì còn ai?"
"Em không cho phép!" Nói xong câu đó cô gái bỏ luôn bữa sáng chạy ra khỏi quán.
"Phương Bình, chờ anh!" Nguyễn Lâm cầm điện thoại vội vàng thanh toán đuổi theo Phương Bình. đó mà đã không thấy con nhóc. Nguyễn Lâm sợ có việc gì bèn gọi điện méc sếp: "Đội trưởng, anh lo về nhà an ủi em gái vàng gái bạc của anh nhé! Tôi không dỗ được đâu?"
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Em ấy biết tin mình chuẩn bị có chị dâu đã bỏ bữa sáng chạy đi đâu mất tiêu rồi!" Nguyễn Lâm thành thật khai báo.
Mười lăm phút sau, Thế Phương đã có mặt tại nhà. Anh gõ cửa phòng Phương Bình.
Nghe tiếng gõ quen thuộc, Phương Bình biết ngay là Thế Phương đã về, cô ấy lập tức phóng thẳng xuống giường chạy nhanh mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, thấy người mình đang mong, Phương Bình lao luôn vào lòng ôm thật chặt.
"Em sao vậy?" Thế Phương dang hai cánh tay muốn chạm vào vai cô gái nhưng cuối cùng quyết định dừng lại ở khoảng không. Bởi, anh có linh cảm xấu.
Phương Bình vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói: "Em không cho phép anh cưới vợ! Bộ anh quên lời hứa với ba mẹ em rồi hả?"
Lời hứa với ba mẹ Phương Bình anh không quên.
Hai năm trước.
Trong trận chiến triệt phá chuyên án ma túy lớn, xuyên quốc gia, đội trưởng đội anh lúc đó là Vũ Phương cũng là ba của Phương Bình đã đỡ cho anh một phát đạn tử.
Trong giây phút hấp hối, vị đội trưởng dũng mãnh đã cầm lấy tay anh: "Thế Phương, anh... nhờ cậu...chăm sóc... giúp anh... hai mẹ con cô ấy!"
"Anh yên tâm! Em sẽ bảo vệ chị dâu và bé Phương Bình!"
Nghe được lời hứa của anh, vị đội trưởng mỉm cười yên lòng trút hơi thở sau cùng.
Đã hai năm qua đi, anh vẫn nhớ như in lời mình hứa: "Anh sao dám quên!"
"Vậy anh còn cưới vợ?"
Thế Phương không hiểu, chuyện anh lập gia đình có ảnh hưởng gì đến việc anh làm tròn lời hứa với người đã khuất?
"Anh cưới vợ ảnh hưởng gì đến việc chăm sóc cho em?"
"Sao lại không! Có vợ rồi anh sẽ chẳng toàn tâm toàn ý lo cho em nữa!"
Thế Phương vừa gỡ hai cánh tay đang ôm chặt của Phương Bình vừa nói: "Em đừng suy nghĩ vớ vẩn!"
Phương Bình cố chấp vòng tay giữ lấy eo anh.
Thế Phương dùng thêm chút lực kéo Phương Bình xê ra rồi nhìn thẳng vào mắt con bé nói rõ ràng: "Ngọc Mẫn vừa là chị dâu vừa là gia sư riêng của em. Anh tin rồi em sẽ quý mến chị dâu!"
Thái độ dứt khoát của Thế Phương khiến Phương Bình không yên tâm. Cô ấy đi tìm Ngọc Mẫn, nghĩ cách chia rẽ hai người.
Chuông báo tan giờ, Ngọc Mẫn chào học trò.
"Cô ơi, có người nhờ chuyển ạ!" Cậu học sinh trong lớp chạy theo đưa cho cô một mẫu giấy.
Ngọc Mẫn mở ra xem. Dòng địa chỉ một quán cafe.
Bước vào quán, Ngọc Mẫn nhận ra ngay người đã hẹn. Đó là cô em gái của Thế Phương.
Trái ngược với cô, Phương Bình tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt.
Kệ! Cô không chấp với người nhà của anh. Ngọc Mẫn lại nhìn cô gái hỏi: " Em hẹn chị có việc gì không?"
"Ai là chị chị em em với cô? Nói cho cô biết, anh ấy là của tôi, cô đừng mơ bám vào!" Phương Bình thấy vẻ hòa nhã của Ngọc Mẫn chướng mắt chịu hết nổi.
Ngọc Mẫn có chút kinh ngạc.
Cô dễ dàng nhận ra, cô gái đối diện không máu mủ, họ hàng gì với Thế Phương.
"Em và anh ấy là quan hệ gì?" Cô cần biết sự thật.
"Là quan hệ gì bộ cô không có mắt hả? Trai đơn gái chiếc không họ hàng thân thuộc cùng ở chung một nhà suốt hai năm nay, cô thử nói xem đó quan hệ gì?" Cô gái vênh mặt, hất cằm vào cô.
"Còn nữa, nhân tiện nói cô biết, Thế Phương rất cưng tôi, dù ở đâu chỉ cần là việc liên quan đến tôi, anh ấy cũng về ngay...không nỡ chậm trễ!" Phương Bình nhoài người dòm sát vào mặt cô.
Vấn đề này thì Ngọc Mẫn biết. Bởi, lúc sáng, anh đã bỏ dở bữa ăn, nói cho cô biết, em gái đã xảy ra chuyện phải về nhà gấp.
Bây giờ đối diện với Phương Bình, Ngọc Mẫn biết tất cả chỉ là trò của cô ta nên cô đưa tay đẩy nhẹ đầu cô gái xê ra. Mỉm cười từ tốn nói: "Chị rất tin tưởng anh Phương! Nếu mục đích của em là làm chị xa anh ấy thì em đừng phí thời gian. Còn nếu chứng tỏ anh ấy yêu em thì hãy nhìn đây!" Ngọc Mẫn xòe bàn tay có chiếc nhẫn cầu hôn đính hai viên kim cương vàng hình trái tim cho cô gái xem.
Vả nhiên, cô gái sững sờ rồi bất chợt hét lên: "Cô thấy mình xứng để đeo chiếc nhẫn đó sao? Tôi hỏi cô, những lần anh ấy bị thương nằm ở bệnh viện, cô có vào thăm hay chăm sóc anh ấy phút nào không? Hay bên cạnh anh ấy chỉ có mỗi tôi! Trên người anh ấy có bao nhiêu vết sẹo cô biết không? Tính cả vết chém sượt ngang phần đầu bên trái là sáu trăm ba mươi tám vết! Tôi đã chạm không xót một vết nào. Cô còn ở đó ngông nghênh khoe khoang! Còn không mau tháo ra!" Phương Bình bất ngờ chụp lấy bàn tay cô hung hăng cạy mở ngón giữa.
Ngọc Mẫn nào phải dạng vừa để cô gái chưa bước vào đời kia ức hiếp. Cô bất ngờ bung bàn tay trúng vào mắt cô gái. Thế là, cô ta liền la oai oải: "Cô muốn hại tôi mù?"
"Chị thấy mắt em gái cũng đâu có sáng!" Nói xong, cô bỏ mặc người em gái bị anh chiều quá hóa hư, hứ một tiếng, hôn lên chiếc nhẫn rồi ung dung bước ra khỏi quán.