Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 51: Thiên hạ vô địch người không cần thể diện



Thật sự Mục Tùng rất ít khi ở nhà ăn cơm, chỉ có chủ nhật khi Mục Nhĩ về ông mới về nhà.

Cơm còn hơn nửa chén, Mục Nhĩ đứng dậy “No rồi”. Đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cô sợ nếu cô tiếp tục ăn sẽ không khống chế được mà cầm chén ném vào hai mẹ con nhà kia.

Mục Nhĩ lên lầu tắm rồi lên giường nằm, Mục Tùng đi lên gõ cửa.

Giữ nguyên bộ dáng không động, hai mắt Mục Nhĩ nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng trong lòng lại ấm áp, ba cô vẫn biết đi lên quan tâm an ủi cô, biết trong lòng cô không thoải mái.

Giơ tay vuốt mái tóc ẩm ướt của Mục Nhĩ, Mục Tùng khẽ thở dài, Mục Nhĩ không đành lòng làm khó ông, ngẩng đầu nói với ông “Ngày mai bạn con mời dự tiệc, trưa con không ở nhà ăn cơm, có thể buổi tối mới quay về.”

“Mục Tùng khẽ “ừ”.

Mục Nhĩ cười giống như khi còn nhỏ hỏi ba cô “Ba không có gì muốn nói với con sao?”

Nhìn bộ dáng ba như vậy, Mục Nhĩ đoán được, có lẽ ba cô không biết nói những lời quan tâm an ủi cô….ha ha, Mục Nhĩ vỗ vai Mục Tùng “Ba Mục, mặc dù ba không nói nhưng qua ánh mắt của ba con có thể cảm nhận được, thật ra thì ba rất thích con!”

Sắc mặt Mục Tùng cứng đờ nhưng vẫn mở miệng “Mục Nhĩ, Mễ Hi nói con bé muốn quen Nhiễm Tái Tái.” Vừa rồi còn ở dưới lầu cầu xin ông rất lâu.

Mục Nhĩ vừa nghe liền trầm mặt, đẩy Mục Tùng ra khỏi phòng “Con mệt rồi, ngủ ngon.”

Lỗ mũi cảm thấy chua xót, cúi đầu không nhìn ánh mắt xin lỗi của Mục Tùng.

Nếu cảm thấy có lỗi tại sao còn lên tìm cô? Cô còn tưởng rằng, rốt cuộc ba cũng bỏ mẹ con kia xuống, tới lấy lòng cô, nhưng chỉ là cô si tâm vọng tưởng mà thôi! Cô ở trong nhà này địa vị kém xa hai mẹ con nhà kia.

Trước kia cô cảm giác, nếu như cô đi, trong nhà chỉ còn có ba, ba cô sẽ cô đơn. Hơn nữa, mẹ cô mất ở đây, cô không muốn rời đi.

Nhưng giây phút này, Mục Nhĩ quyết tâm, cô nhất định phải rời khỏi nhà này, bất luận như thế nào, nếu như nhà bà ngoại không cho cô ở, cô liền ở chỗ khác, thiên hạ rộng lớn, chắc chắn có chỗ cho cô ở!

Tiểu Bất Điểm vẫn nằm ở trước mặt cô, Mục Nhĩ nghĩ đi nghĩ lại, lỗ mũi không khỏi ê ẩm, nước mắt liền theo mũi chảy đến miệng, cô khổ sở lau nước mắt, buồn cười vì cảm thấy mình ngu ngốc. Cô đã lớn như vậy, còn khóc như một đứa trẻ, quá mất mặt, hơn nữa tại sao lại phải khóc! Nước mắt của cô không đáng tiền như vậy sao?

Nghĩ như vậy, cô không khóc nữa, lòng chua xót mà miệng mỉm cười, nằm úp sấp, vuốt cái đầu nhỏ của tiểu Bất Điểm, đầu người và đâì chó ở chung một chỗ, cô cũng không cảm thấy ghét bỏ.

Trên cầu thang có tiếng bước chân, Mục Nhĩ nói “ngủ ngon” với Tiểu Bất Điểm, nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Văn Mễ Hi đi vào, khóa cửa, đi tới bên giường Mục Nhĩ, nhỏ giọng nói “Mục Nhĩ, không phải ở trường em có người trong lòng rồi sao? Có thể nhường Nhiễm Tái Tái cho chị không!”

Mục Nhĩ không nhúc nhích, Văn Mễ Hi uốn éo cái mông ngồi xuống bên cạnh Mục Nhĩ, mơ mộng viễn vông về Nhiễm Tái Tái “Người đàn ông tốt như vậy, đừng nói là em không cần, thật ra em cũng thích, hai người chúng ta có thể cùng quen với anh ấy!”

Mục Nhĩ hít sâu, lật người, giả bộ không nghe thấy.

Đầu Tiểu Bất Điểm dịch ra ngoài, cũng thở dài, nhắm hai mắt lại.

Văn Mễ Hi chưa từ bỏ ý định “Mục Nhĩ, chị thật sự rất thích Nhiễm Tái Tái, em giúp chị một chút đi!”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 51: Thiên hạ vô địch người không cần thể diện

Thật sự Mục Tùng rất ít khi ở nhà ăn cơm, chỉ có chủ nhật khi Mục Nhĩ về ông mới về nhà.

Cơm còn hơn nửa chén, Mục Nhĩ đứng dậy “No rồi”. Đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cô sợ nếu cô tiếp tục ăn sẽ không khống chế được mà cầm chén ném vào hai mẹ con nhà kia.

Mục Nhĩ lên lầu tắm rồi lên giường nằm, Mục Tùng đi lên gõ cửa.

Giữ nguyên bộ dáng không động, hai mắt Mục Nhĩ nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng trong lòng lại ấm áp, ba cô vẫn biết đi lên quan tâm an ủi cô, biết trong lòng cô không thoải mái.

Giơ tay vuốt mái tóc ẩm ướt của Mục Nhĩ, Mục Tùng khẽ thở dài, Mục Nhĩ không đành lòng làm khó ông, ngẩng đầu nói với ông “Ngày mai bạn con mời dự tiệc, trưa con không ở nhà ăn cơm, có thể buổi tối mới quay về.”

“Mục Tùng khẽ “ừ”.

Mục Nhĩ cười giống như khi còn nhỏ hỏi ba cô “Ba không có gì muốn nói với con sao?”

Nhìn bộ dáng ba như vậy, Mục Nhĩ đoán được, có lẽ ba cô không biết nói những lời quan tâm an ủi cô….ha ha, Mục Nhĩ vỗ vai Mục Tùng “Ba Mục, mặc dù ba không nói nhưng qua ánh mắt của ba con có thể cảm nhận được, thật ra thì ba rất thích con!”

Sắc mặt Mục Tùng cứng đờ nhưng vẫn mở miệng “Mục Nhĩ, Mễ Hi nói con bé muốn quen Nhiễm Tái Tái.” Vừa rồi còn ở dưới lầu cầu xin ông rất lâu.

Mục Nhĩ vừa nghe liền trầm mặt, đẩy Mục Tùng ra khỏi phòng “Con mệt rồi, ngủ ngon.”

Lỗ mũi cảm thấy chua xót, cúi đầu không nhìn ánh mắt xin lỗi của Mục Tùng.

Nếu cảm thấy có lỗi tại sao còn lên tìm cô? Cô còn tưởng rằng, rốt cuộc ba cũng bỏ mẹ con kia xuống, tới lấy lòng cô, nhưng chỉ là cô si tâm vọng tưởng mà thôi! Cô ở trong nhà này địa vị kém xa hai mẹ con nhà kia.

Trước kia cô cảm giác, nếu như cô đi, trong nhà chỉ còn có ba, ba cô sẽ cô đơn. Hơn nữa, mẹ cô mất ở đây, cô không muốn rời đi.

Nhưng giây phút này, Mục Nhĩ quyết tâm, cô nhất định phải rời khỏi nhà này, bất luận như thế nào, nếu như nhà bà ngoại không cho cô ở, cô liền ở chỗ khác, thiên hạ rộng lớn, chắc chắn có chỗ cho cô ở!

Tiểu Bất Điểm vẫn nằm ở trước mặt cô, Mục Nhĩ nghĩ đi nghĩ lại, lỗ mũi không khỏi ê ẩm, nước mắt liền theo mũi chảy đến miệng, cô khổ sở lau nước mắt, buồn cười vì cảm thấy mình ngu ngốc. Cô đã lớn như vậy, còn khóc như một đứa trẻ, quá mất mặt, hơn nữa tại sao lại phải khóc! Nước mắt của cô không đáng tiền như vậy sao?

Nghĩ như vậy, cô không khóc nữa, lòng chua xót mà miệng mỉm cười, nằm úp sấp, vuốt cái đầu nhỏ của tiểu Bất Điểm, đầu người và đâì chó ở chung một chỗ, cô cũng không cảm thấy ghét bỏ.

Trên cầu thang có tiếng bước chân, Mục Nhĩ nói “ngủ ngon” với Tiểu Bất Điểm, nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Văn Mễ Hi đi vào, khóa cửa, đi tới bên giường Mục Nhĩ, nhỏ giọng nói “Mục Nhĩ, không phải ở trường em có người trong lòng rồi sao? Có thể nhường Nhiễm Tái Tái cho chị không!”

Mục Nhĩ không nhúc nhích, Văn Mễ Hi uốn éo cái mông ngồi xuống bên cạnh Mục Nhĩ, mơ mộng viễn vông về Nhiễm Tái Tái “Người đàn ông tốt như vậy, đừng nói là em không cần, thật ra em cũng thích, hai người chúng ta có thể cùng quen với anh ấy!”

Mục Nhĩ hít sâu, lật người, giả bộ không nghe thấy.

Đầu Tiểu Bất Điểm dịch ra ngoài, cũng thở dài, nhắm hai mắt lại.

Văn Mễ Hi chưa từ bỏ ý định “Mục Nhĩ, chị thật sự rất thích Nhiễm Tái Tái, em giúp chị một chút đi!”