Uông Xưởng Công

Chương 187: Khúc nhạc tiêu tan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Sau khi rời khỏi sảnh Gia Hành, nàng liền đi tới viện Bích Sơn.

Hai nhân vật như trăng sáng Cố Thanh Huy và Mục Nghị vừa hay cũng đang ở đó.

Cố Thanh Huy và Mục Nghị lớn tuổi hơn nàng nên hôn sự đương nhiên đã được quyết định từ lâu, nhưng họ vẫn thường xuyên tới viện Bích Sơn, vì cả hai đều là đệ tử chân truyền của Bích Sơn Quân.

Cố Thanh Huy và Mục Nghị đều tiến lên chào đón nàng, nét mặt hơi bất ngờ, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng.

Cố Thanh Huy và Mục Nghị liền khom người, cung kính thưa: “Học trò diện kiến tiên sinh!” Thì ra là viện chủ viên Cầm - Bích Sơn Quân Đào Cửu Quy.

Diệp Tuy cũng hành lễ thỉnh an, cất tất3cả tâm tình giấu vào trong ánh mắt.

Thật trùng hợp, khi nàng chuẩn bị rời khỏi Khuế Học Kinh Triệu thì lại gặp được Bích Sơn Quân.

Tuy rằng nàng là đệ tử của y, nhưng đây mới là lần thứ hai gặp mặt.

Có thể thấy được Bích Sơn Quân rất không chào đón nàng.

Hiển nhiên vì nghĩ tới chuyện Diệp Tuy lấy Uông đốc chủ.

Kết hôn vốn là chuyện vui, thế nhưng chuyện vui này của Diệp Tuy thật khó mở lời chúc mừng.

Cố Thanh Huy cao ngạo lạnh lùng, vẫn im lặng không lên tiếng, Mục Nghị thẳng tính thì nói luôn: “Diệp muội muội thật sự muốn lấy Uống đốc chủ sao? Điều này cũng quá...” Cổ Thanh Huy đứng cạnh khẽ ho khan một tiếng, ngắt ngang lời của Mục Nghị.

Mục Nghị lập2tức bừng tỉnh, vẻ chán nản hiện rõ trên mặt: Sao nàng ấy lại có thể làm chuyện tùy tiện bới móc vết thương của người khác thế này? Diệp Tuy không để ý, chỉ gật đầu, bình thản đáp: “Vâng, đa tạ hai vị tỷ tỷ quan tâm.” Nàng không nói ngày thành thân đã được ấn định, dù sao nàng cũng không qua lại thân thiết với hai người họ, không cần thiết phải nói rõ từng chuyện.

Mục Nghị còn đang định nói gì đó, thì bây giờ, một người anh tú với phong thái tự nhiên chậm rãi bước vào viện Bích Sơn.

Diệp Tuy cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi về điều này.

Nàng đến viện Bích Sơn, chung quy là vì Cố Thanh Huy và Mục Nghị.

Còn về Bích Sơn Quân...

Ha! Điều khiến2nàng bất ngờ là lần này Bích Sơn Quân lại cười nói với nàng: “Từ hôm nay, trò theo ta học đàn đi.” Lời vừa dứt, Diệp Tuy vẫn còn chưa có phản ứng gì thì Cố Thanh Huy và Mục Nghị đã khẽ nhíu mày.

Tiên sinh...

Nàng đến viện Bích Sơn, chung quy là vì Cố Thanh Huy và Mục Nghị.

Còn về Bích Sơn Quân...

Ha! Điều khiến nàng bất ngờ là lần này Bích Sơn Quân lại cười nói với nàng: “Từ hôm nay, trò theo ta học đàn đi.” Lời vừa dứt, Diệp Tuy vẫn còn chưa có phản ứng gì thì Cố Thanh Huy và Mục Nghị đã khẽ nhíu mày.

Tiên sinh...

trước ngạo mạn, sau cung kính, dường như không phù hợp lắm.

Diệp Tuy nở nụ cười, khom người đáp: “Đa tạ Bích Sơn Quân9yêu mến, có điều hôn sự của trò đã được quyết định, sau này sẽ không đến Khuê Học nữa, e rằng không có duyên được Bích Sơn Quân đích thân chỉ dạy rồi.” Nàng mỉm cười cảm kích và kính trọng, nhưng trong lòng dâng lên sự chế giễu sâu sắc.

Đến bây giờ Bích Sơn Quân mới đồng ý dạy nàng kỹ năng chơi đàn, chắc hẳn là nể mặt Uông đốc chủ đây.

Nhưng Diệp Tuy không vừa mắt với kiểu nể mặt này.

Thanh nhã, anh tú, phóng khoáng ấy à? Hừ! Đào Cửu Quy chẳng nghĩ Diệp Tuy sẽ từ chối thẳng thắn như vậy, không khỏi sững sờ, liền gật đầu, vẫn mang thái độ tự nhiên, phóng khoáng như trước, không nói gì nữa mà cất bước rời đi.

Có điều, nếu như nhìn4kĩ sẽ phát hiện bước chân của y trở nên gấp gáp.

Có lẽ y cũng hiểu: Thái độ vừa rồi trước mặt hai đệ tử chân truyền đã ảnh hưởng đến tôn nghiêm người thầy của y.

Cố Thanh Huy và Mục Nghị cười áy náy với Diệp Tuy, không tiện nói thêm điều gì.

Diệp Tuy mấp máy môi, cuối cùng chỉ mỉm cười đáp lại.

Nàng vốn muốn nhắc nhở Cố Thanh Huy và Mục Nghị về nhân cách của Bích Sơn Quân, muốn nhắc nhở họ về mối quan hệ giữa Bích Sơn Quân và Công chúa Hi Bình, tránh để bi kịch của kiếp trước lại xảy ra lần nữa với hai nhân vật trăng sáng này.

Song, sơ bất gian thân”, những lời này cuối cùng vẫn không thành câu.

(*) Sơ bất gian thân: Người xa không ngăn cách được người gần, ý nói người thân cận thì đáng tin hơn.

Thôi vậy, tóm lại đều ở Kinh Triệu, để xem về sau có cách gì thì nhắc nhở họ sau, luôn có cơ hội đó mà.

Trước khi đến Khuế Học, Diệp Tuy từng nghĩ sẽ phải nghe không ít lời mỉa mai.

Những cô nương ở Khuê Học Kinh Triệu dù sao cũng không có nhiều kinh nghiệm sống, chuyện nàng gả cho hoạn quan quả thực có thể trở thành đề tài nói chuyện vui của họ.

Nhưng nàng đã nghĩ sai rồi, đi đến đâu cũng gặp không ít các cô nương mỉm cười niềm nở với nàng.

Trong đó còn có cả Thiệu Chân đồng thủ khoa Khuê Học khi trước, nàng ta còn chủ động nhiệt tình bắt chuyện với Diệp Tuy.

Các cô nương khác thì càng không cần phải nói đến.

Cảnh tượng này khiến Diệp Tuy dở khóc dở cười.

Nguyên nhân các cô nương có biểu hiện như vậy chỉ có một, đó là bởi vì: Hoạn quan mà nàng gả cho là xưởng công của Đề Xưởng.

Nàng không nhịn được mà lại nhớ đến Đốc chủ đại nhân, nghĩ đến sự dịu dàng của con người ấy, nụ cười nhàn nhạt của nàng liền ẩn đi.

Nàng mau chóng rời khỏi Khuê Học Kinh Triệu.

Lúc nàng vừa bước ra khỏi Trạc Tú Viên thì nhìn thấy một người, tức thì ngây ngẩn cả ra.

Người đi đến mặc bộ y phục màu đỏ rực thêu họa tiết hình đầu rắn bốn cánh, tôn lên làn da trắng như tuyết và vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ.

Diệp Tuy xem ra đã hết sức quen thuộc với sát khí khiến người ta kinh sợ ấy, vô thức mỉm cười, trong mắt phượng lấp lánh tràn ngập vẻ mừng vui bất ngờ.

Đại nhân...