Uông Xưởng Công

Chương 188: Ba người ở cùng một nơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Cô nương nhà họ Diệp này, về này sẽ trở thành chủ tử của bọn họ.

Diệp Tuy mặt mày hớn hở, hào hứng hỏi: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây thế ạ?” Dứt lời, nàng mới giật mình nhận ra bản thân đã chạy quá nhanh, tâm trạng hân hoan, hai má đang ửng hồng.

Hình như nàng vui đến nỗi quên mất hình tượng của mình trước mặt Uông đốc chủ thì phải? Ngay sau đó, nàng liền sững người, sao mắt Đốc chủ đại nhân lại như đang ánh lên ý cười? Nàng không kìm nổi mà chớp chớp mắt, nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn nhầm hay không.

Đại nhân cũng vui mừng giống như nàng? Ánh cười trong mắt Uông Ấn vốn không hiện ra mặt, hắn gật nhẹ đầu, thản nhiên trả lời: “Ừ, bản tọa đúng lúc đi qua3đây.” Hắn còn định nói gì nữa thì nụ cười trong mắt chợt ẩn đi.

Nhưng với Cổ Chương, cảnh này hết sức chói mắt, khiến đôi mắt và trái tim hắn ta run rẩy đau đớn, lòng căm hận dâng lên cực điểm.

Dù rằng hắn ta đã cho người giết chết con chó Tây Thi thì lúc này vẫn cảm thấy toàn thân nhức nhối và ngứa ngáy.

Uông Ấn! Diệp Tuy! Nỗi căm hận từ đáy lòng che lấp nỗi sợ hãi của hắn ta đối với Uông Ấn.

Hắn ta không kìm được mà tiến về phía hai người kia.

Nhưng bọn họ sớm đã quay người cất bước rời đi, như thể hoàn toàn không nhìn thấy hắn ta.

Không biết họ nói những gì mà gương mặt Cố Chương từ đầu chí cuối nở nụ cười tự phụ, phong thái nổi bật giữa2đám đông.

Hắn ta bỗng thấy lạnh gáy, nụ cười trên mặt nhạt đi, bước chân bất giác dừng lại.

Nhác thấy ông Ấn ở đằng xa, đồng tử hắn ta không khỏi co lại.

Song, Cổ Chương gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, sống lưng thẳng tắp, giương mắt về phía Diệp Tuy và Uống Ấn.

Tại sao Diệp Tuy lại đứng cạnh Uông Ấn? Lúc này hai người đó đều mặc y phục màu đỏ, một người da trắng như tuyết, đẹp tựa thần tiên, một người xinh đẹp rực rỡ như mặt trời chói chang, nhìn vô cùng hòa hợp, một đôi trời đất tạo nên.

Ánh mắt hắn rời khỏi Diệp Tuy, nhìn về phía hướng đông xa xa của Trạc Tú Viên.

Diệp Tuy cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên bí bách, vẻ mặt Đốc chủ đại nhân trở nên cực2kì cực kì lạnh lùng, không hiểu tại sao, bèn nhìn theo ánh mắt của Uống Ấn.

Vừa liếc thấy rõ người ở hướng Đông là ai, nàng lập tức thấy chán ghét trong lòng, liền quay mặt đi nơi khác.

Chính là Cổ Chương, vừa xuống xe ngựa, đang đi về hướng Trạc Tú Viên.

Bấy giờ Củ Chương được vây quanh bởi mấy sĩ tử trẻ tuổi.

Dù rằng hắn ta đã cho người giết chết con chó Tây Thi thì lúc này vẫn cảm thấy toàn thân nhức nhối và ngứa ngáy.

Uông Ấn! Diệp Tuy! Nỗi căm hận từ đáy lòng che lấp nỗi sợ hãi của hắn ta đối với Uông Ấn.

Hắn ta không kìm được mà tiến về phía hai người kia.

Nhưng bọn họ sớm đã quay người cất bước rời đi, như thể hoàn toàn không nhìn thấy hắn ta.

Cố Chương của kiếp này9đã là một người xa lạ đối với nàng, nhưng hắn ta càng cố lại gần thì lại càng gợi lên những chuyện kiếp trước trong đầu nàng.

Kiếp này, nàng chỉ muốn cát bụi trở về với cát bụi, không muốn dây dưa gì với nhà họ Cổ nữa, nhưng nếu dã tâm của nhà họ Cố vẫn lớn như vậy thì đừng trách nàng không khách khí! Nhà họ Cố tuy là con quái vật khổng lồ nhưng không phải là vững chắc như thành vàng.

Hơn nữa, hiện giờ bên cạnh nàng còn có cả Uông đốc chủ của Đề Xưởng.

Nghĩ vậy, Diệp Tuy tươi cười nói với Uông Ấn: “Đại nhân, chúng ta đi thôi.” Quẳng Cổ Chương ra khỏi đầu, nàng lấy lại sự vui vẻ khi được gặp Uông đốc chủ, hỏi lại lần nữa: “Đại nhân, ngài đến Trạc Tú Viên4làm việc gì à?” Biểu cảm của cô gái nhỏ xua đi phần nào sự lạnh lẽo bao quanh người Uông Ấn.

Nàng không mảy may đếm xỉa đến công tử Thanh Yến, vậy thì hắn càng không cần phải để ý.

Hắn không trả lời câu hỏi của Diệp Tuy mà hỏi ngược lại: “Cô gái nhỏ, việc học ở Khuê Học Kinh Triệu đã kết thúc rồi sao?” Diệp Tuy gật gật đầu, cười đáp: “Vâng, tiểu nữ đã nói với tiên sinh ở sảnh Gia Hành, sau này sẽ không đến đây nữa.” Ngoài mặt Uông Ấn không biểu lộ điều gì, chỉ nói: “Cũng phải, ngày thành hôn của nàng đã được ấn định rồi, đúng là không thể đến đây nữa.” “.” Diệp Tuy lúng túng nhìn Uông Ấn, trong đầu vang lên tiếng sấm, hai má lập tức đỏ bừng.

Đúng vậy, ngày thành thân của nàng đã được ấn định, người mà nàng gả cho chính là Uông đốc chủ đang ở ngay trước mắt.