Hai thiệp mời mà Diệp Tuy nhận được, một là từ công chúa Nguyên Khang, còn lại là từ Ngũ hoàng tử phi Tề thị.
Không thể xem nhẹ hai tấm thiệp này.
Sau lưng công chúa Nguyên Khang là Vi hoàng hậu và Thập Bát hoàng tử, đại diện cho thế lực mẫu nghi của một nước.
Còn Ngũ hoàng tử phi Tề thị thì đương nhiên đại diện cho Ngũ hoàng tử và Huy phi, là thế lực của vị hoàng tử đã trưởng thành.
Không ai dám xem thường hai thế lực này, được công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi đích thân gửi thiệp mời là ân đức to lớn, về cơ bản người ta đều sẽ vô cùng cảm tạ mà nhận lấy.
Nhưng những người đó không bao gồm Diệp Tuy.
Sau lưng Diệp Tuy là Đề Xưởng và đốc chủ, nếu nói đến thế lực to lớn, trong triều mấy ai sánh bằng?
Cứ nhìn vào thời điểm này, ngay cả Vi hoàng hậu và Ngũ hoàng tử cũng đều muốn lôi kéo nàng.
Kiếp trước, thế lực của Vi hoàng hậu không thoát khỏi liên quan đến cái chết của chị gái nàng, sao nàng có thể thân cận với kẻ thù tiềm tàng này cho được?
Về phần Ngũ hoàng tử... là thế lực thất bại từ sớm, nàng cũng không có hứng thú bước lên con thuyền đó, tránh phải chết chìm chung.
Nói thẳng ra là nàng không định nhận lời cả hai tấm thiệp.
Uông Ấn hết sức ủng hộ quyết định của Diệp Tuy, gật đầu tán thành: “Không nhận cũng được.”
Thế lực của Đề Xưởng không phải mới tồn tại trong ngày một ngày hai, trước đây đến Vi hoàng hậu hay Ngũ hoàng tử cũng còn chẳng dám gửi thiệp mời cho phủ nhà họ Uông.
Lý do không bởi gì khác, vì Đề Xưởng là thế lực của hoàng thượng, bọn họ cả gan lôi kéo thế lực của hoàng thượng thì khác nào chán sống rồi?
Bọn họ không những không dám mà thậm chí còn tìm mọi cách để tránh nghi kị, tránh để hoàng thượng ngờ vực không vui.
Bởi thế nên đối với bọn họ mà nói, thân cận với phủ nhà họ Uông và Đề Xưởng chẳng thu được lợi lộc gì, trái lại còn rước họa vào thân.
Vi hoàng hậu và Ngũ hoàng tử đều là người thông minh, thận trọng, sao lại không biết lợi hại thế nào? Thế nhưng hai tấm thiệp mời lại đến vào lúc này...
Diệp Tuy cười nói: “Xem ra, việc thiếp mở tiệc trong phủ lúc trước đã khiến bọn họ nhìn thấy con đường khác.”
Trước đây đại nhân một thân một mình, cho dù Vi hoàng hậu và Ngũ hoàng tử muốn lôi kéo cũng không tìm được cơ hội.
Bây giờ thì đã khác, nàng gả cho đại nhân và trở thành phu nhân của phủ nhà họ Uông, nên có thể thông qua nàng mà tạo dựng quan hệ.
Huống hồ còn có chuyện mở tiệc mời các phu nhân đến dự làm tiền lệ, khiến cho người ta trông thấy hi vọng thực tế.
“Không chỉ vậy... mà còn bởi tình cảnh trước mắt của thái tử, càng khiến bọn họ sinh lòng muốn lôi kéo thế lực.” Uông Ấn nói với Diệp Tuy, cho thấy sự quan sát thấu đáo về triều cục.
Nếu địa vị của thái tử vững vàng thì có cho Vi hoàng hậu và Ngũ hoàng tử mười lá gan, bọn họ cũng không dám làm thế này.
Nhưng hiện giờ, hoàng thượng đã diệt trừ thế lực của danh gia vọng tộc, ngay đến nhà mẹ đẻ của thái tử phi là Vệ thị cũng không may mắn thoát khỏi. Điều này chẳng khác nào hoàng thượng đã nhổ bỏ một nửa chỗ dựa của thái tử.
Nếu hoàng thượng thật sự yêu thương thái tử thì sao lại làm vậy?
Nếu địa vị của thái tử thật sự vững chắc thì tại sao thái tử lại suốt ngày lo sợ?
Sau một thoáng im lặng, Uông Ấn nở nụ cười, thản nhiên nói tiếp: “Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung mãn, bọn họ quá nóng vội rồi.”
Một khi nóng vội thì sẽ dễ gây ra sai lầm.
Thái tử đã làm thái tử được mười bảy năm, thời gian đã dài, đã hết kiên nhẫn thì còn có thể hiểu được.
Nhưng về phần Vi hoàng hậu, Thập Bát hoàng tử mới bốn tuổi, còn chưa đến tuổi trưởng thành, mà có thể trưởng thành hay không còn chưa dám chắc, cần gì nóng vội như vậy?
Còn như Ngũ hoàng tử, mặc dù đã trưởng thành, sau lưng còn có sự ủng hộ của các gia tộc có công lớn với triều đình, nhưng số của y quả thực không tốt, đằng trước là thái tử đã lớn tuổi, đằng sau còn có nhiều hoàng đệ nhỏ tuổi.
Tính đi tính lại thì vị trí thái tử này rất khó rơi vào tay Ngũ hoàng tử.
Uông Ấn thật sự không hiểu được hiện tại những người này loay hoay đủ điều như vậy để làm gì.
Huống hồ, hoàng thượng còn chưa già cả lú lẫn, lại có đề kỵ làm tai mắt, đương nhiên là hiểu rõ nắm rõ hết thảy tất cả trong lòng bàn tay.
Dĩ nhiên, thân là đốc chủ Đề Xưởng, hắn sẽ không giấu giếm việc nhận được hai tấm thiệp mời này.
Uông Ấn khẽ gõ tay lên mặt bàn, một lúc sau mới lên tiếng: “Cô gái nhỏ, nàng biết năm nào thì hoàng thượng...”
Hắn chỉ tay lên trời, không nói hết câu.
Diệp Tuy khép hờ mắt, đáp: “Vào năm Vĩnh Chiêu thứ ba mươi chín, còn cách hiện tại hai mươi năm.”
Thời gian trị vì của Vĩnh Chiêu Đế quá dài, gần bốn mươi năm, có bao nhiêu bậc đế vương có thể tại vị lâu như vậy?
Trong bốn mươi năm này, cả triều Đại An đâu đâu cũng in đậm dấu ấn của Vĩnh Chiêu Đế. Cho đến tận năm Thái Ninh thứ năm, Thái Ninh Đế vẫn không có cách nào xóa bỏ hoàn toàn sự ảnh hưởng của Vĩnh Chiêu Đế.
Chỉ có điều Đề Xưởng đã sớm không còn.
Đến thời điểm sinh nhật của nàng đã chẳng còn mấy ai nhớ đến sự tồn tại đáng sợ ấy nữa.
Uông Ấn nhắm mắt lại, nửa gương mặt anh tuấn khuất sau ánh nến, thoạt nhìn có cảm giác huyền ảo, giống như không thuộc về thế gian.
Diệp Tuy đột nhiên thấy hoảng hốt, sợ hắn sẽ cứ như thế mà biến mất, không kìm lòng được vươn tay muốn chạm vào hắn...
Tay nàng dừng lại giữa chừng, sau đó liền rụt về. Cuối cùng nàng chỉ mấp máy môi nhưng không nói gì.
Uông Ấn vẫn nhắm mắt nên không nhìn thấy động tác vừa rồi của Diệp Tuy.
Hồi lâu sau, hắn mới mở mắt ra, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, nói: “Cô gái nhỏ, nàng kể vài chuyện từ năm Vĩnh Chiêu thứ mười chín cho bổn tọa nghe đi.”
Ánh nến phản chiếu bóng hình của hai người họ, giọng nói nhỏ nhẹ của Diệp Tuy cất lên, bầu không khí ấm áp dịu dàng khôn tả.
Tuy nhiên, trong Đông Cung lúc này lại rất căng thẳng. Sau tiếng đổ vỡ, bầu không khí tràn ngập sự hung tàn và nỗi sợ hãi, khiến các nội thị co rúm người lại.
Thái tử Trịnh Trọng nhe răng trợn mắt, xô đổ hết sách vở đồ cổ ở trên bàn xuống đất.
Dẫu như vậy thì hắn ta vẫn chưa thấy hả giận, còn giẫm mấy cái lên những tấu chương, mãi rồi mới hổn hển dừng lại.
Thái tử phi Tề thị đang đứng trong điện, không khỏi cau mày khi thấy Trịnh Trọng điên cuồng trút giận như thế, bèn đi tới khuyên nhủ: “Xin điện hạ bớt giận, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể ngồi yên chờ thời, đợi gió bão qua đi...”
Trịnh Trọng nhìn về phía nàng ta với đôi mắt đỏ ngầu: “Bình tĩnh? Hoàng hậu và Ngũ hoàng tử đã bắt đầu lôi kéo Uông Ấn, ngộ nhỡ Đề Xưởng nghiêng về phía bọn họ thì bổn thái tử phải làm sao đây? Sao bổn thái tử còn bình tĩnh được?”
Dứt lời, hắn ta lại đá mạnh mấy cái lên giá để đồ, đến khi chiếc giá lung lay chực đổ thì mới dừng lại.
“Điện hạ, Đề Xưởng không thể nghiêng về phía bọn họ được. Đề Xưởng là thế lực của hoàng thượng...” Vệ thị vất vả khuyên nhủ chồng mình.
Thái tử suy sụp ngã xuống đất, vẻ hung tàn trong mắt đã vơi đi, nhưng nét mặt lại đầy cay đắng: “Đúng vậy, Đề Xưởng là thế lực của hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng lại không thích bổn thái tử...”
Hắn ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí để tồn tại, phần lớn thời gian đều dùng để đoán tâm tư, cảm xúc của Vĩnh Chiêu Đế.
Tuy hắn ta không đoán được tâm tư của đế vương, nhưng lại hiểu rất rõ cảm xúc của Vĩnh Chiêu Đế.
Chỉ riêng khả năng nhìn sắc mặt, hắn ta còn đoán chính xác hơn Uông Ấn.
Mặc dù Vĩnh Chiêu Đế không có hành động gì, cũng không nói gì, nhưng Trịnh Trọng có thể nhận ra vẻ thất vọng, không yêu thích qua ánh mắt Vĩnh Chiêu Đế nhìn mình.
Trịnh Trọng vô cùng hoảng sợ khi nhận ra điều này, cảm giác giống như nước lũ đang dâng ngập đầu, hắn ta cảm thấy mình như sắp chết đuối.
Hắn ta không có cách nào xua đi được nỗi sợ hãi, chỉ biết đập phá đồ vật để giải tỏa cảm xúc. Cho dù như thế thì hắn ta vẫn ngày đêm lo lắng.
Từ xưa đến nay, thái tử chỉ có hai con đường để đi, một là lên ngôi, nắm giữ quyền lực trong thiên hạ. Hai là bị phế truất, sau đó sống ẩn dật đến hết đời.
Trịnh Trọng run rẩy, sống lưng ớn lạnh. Hắn ta không muốn có kết cục thứ hai, tuyệt đối không thể!
Vệ thị vội tới gần an ủi: “Điện hạ, không đâu, không đâu! Điện hạ là thái tử do hoàng thượng lựa chọn và quyết định, sao hoàng thượng lại không thích điện hạ?”
Tuy ngoài miệng nàng ta nói vậy nhưng trong lòng lại không có niềm tin, ánh mắt thoáng lóe lên.
Trịnh Trọng đẩy nàng ta ra, đôi mắt chất chứa lửa giận, dữ tợn nói: “Cút ngay, đều tại ngươi! Danh gia vọng tộc cái gì, còn kéo bổn thái tử vào vũng bùn! Hừ!”
Vệ thị ngã nhào xuống đất, khuỷu tay bị trầy da, đau đến nỗi không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Nhưng cảm giác đau đớn ở khuỷu tay không bằng nỗi đau trong lòng nàng ta.
Nàng ta nhìn Trịnh Trọng bằng ánh mắt khó tin nổi, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm: “Điện hạ, sao ngài có thể... có thể nói vậy...”
Nhà mẹ đẻ của nàng ta là gia tộc Vệ thị, nếu không phải vì mưu tính cho điện hạ thì sao lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?
Cho dù nhà họ Vệ hiện giờ đã lụn bại, nhưng cha và anh trai nàng ta vẫn hết lòng hết sức tìm mọi cách để trải đường cho thái tử.
Hôm qua, cha nàng ta còn gửi thư cho thái tử, mong thái tử giữ bình tĩnh, chỉ cần dựa vững vào hoàng thượng thì địa vị của thái tử sẽ không có gì đáng lo ngại. Nhà họ Vệ sẽ dùng hết khả năng để xây dựng thế lực cho thái tử.
Nhưng giờ thái tử lại nghĩ như vậy? Còn đẩy nàng ta ngã xuống đất?
Khi danh gia vọng tộc có quyền có thế, thái tử không chỉ một lần cảm thán mình thật may mắn bởi trước kia đã được phụ hoàng chỉ hôn với con gái thế gia, mới có được nhiều sự ủng hộ và thế lực như thế này.
Thời điểm các gia tộc lớn bị thua cuộc, lúc cần thái tử giúp đỡ thì thái tử lại ghét bỏ, trách mắng nàng ta?
“Ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau”, thái tử là người kế vị của Đại An, sao lại có thể như vậy?
Nghĩ đến tình cảnh gian nan của nhà mẹ đẻ, nghĩ đến tiền đồ ảm đạm của Đông Cung, Vệ thị không kìm nén được nữa mà nức nở bật khóc.
Trịnh Trọng liếc nhìn nàng ta một cái với ánh mắt chán ghét rồi hừ nhạt, sau đó phất tay áo đi thẳng ra khỏi tẩm điện của thái tử phi, đến ngủ ở chỗ lương đệ Chu thị.
Sau cuộc mây mưa, Chu thị vừa thở dốc vừa đặt cái trán đầy mồ hôi lên ngực Trịnh Trọng, giống như mèo con đã thỏa mãn.
“Điện hạ, hôm nay thiếp nhận được một phong thư rất đặc biệt.” Chu thị nheo cặp mắt hồ ly, nũng nịu cười nói.