Diệp Tuy đã từ chối lời mời của các quý nhân, nhưng lại không bởi vậy mà nhàn rỗi, trái lại còn trở nên bận rộn hơn.
Lý do chính là bởi ngoài quản lý việc nhà ra, nàng còn muốn học y thuật.
Khi nàng nói ra ý định muốn học y thuật của mình, Uông Ấn không cảm thấy ngạc nhiên. Hắn không hỏi tại sao, chỉ nói: “Vậy thì để bổn tọa gọi thái y của Cục Thượng Dược đến đây đi!”
Điện Trung Tỉnh có sáu Cục, trong Cục Thượng Dược toàn là các thái y và các đệ tử theo học y. Cô gái nhỏ muốn học y thuật cũng rất thuận tiện.
Diệp Tuy nhất thời cạn lời.
Mặc dù có người trong triều sẽ dễ làm việc, nhưng nàng chỉ mới bắt đầu học, chưa hiểu gì cả, cứ như vậy mời thái y của Cục Thượng Dược đến chỉ dạy cũng không hay.
Thế là nàng đáp: “Đại nhân, thiếp muốn đi theo Mộc đại phu trong phủ học tập trước đã, đợi sau khi nắm vững kiến thức cơ bản mới theo học các thái y.”
Nàng thấy Mộc đại phu y thuật cao siêu, lại là người trong phủ, theo học ông ấy sẽ rất thuận tiện.
Uông Ấn lắc đầu, nói: “Mộc đại phu giỏi trong việc cứu người lúc nguy cấp, nhưng không tinh thông y thuật. Huống hồ, ông ấy cũng sẽ không dạy đâu.”
Uông Ấn đương nhiên nắm rõ tình hình của đại phu trong phủ mình.
Mộc đại phu giỏi cứu người, nhưng khả năng đó của ông là được xây dựng từ việc chuyên tâm giết người.
Ông không học y thuật một cách bài bản, nhiều năm nay cũng không thu nhận học trò, thì sao có thể chỉ dạy cô gái nhỏ được?
Uông Ấn không biết tại sao Diệp Tuy đột nhiên lại muốn học y thuật, nhưng cũng ít nhiều đoán ra phần nào.
Sau hôm đến lầu Vạn Ánh, nàng đã cho người đi thu thập sách y, còn hỏi thăm Phong bá về việc khám và chữa trị cho hắn. Nàng là vì hắn...
Uông Ấn từng thấy vẻ hết sức tập trung của nàng khi lật xem sách y, hai mắt giống như đang phát sáng.
Nếu không phải người thật sự đắm chìm trong đó thì sẽ không có dáng vẻ ấy.
Tuy xuất phát điểm của nàng là vì hắn, nhưng cũng là thật lòng yêu thích y thuật.
Nói thế nào đây? Với hắn, những điều nàng thích quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu nàng đã muốn học, vậy thì hắn sẽ cho nàng thầy dạy tốt nhất.
Các đại phu ưu tú nhất của Đại An đều tập trung ở Cục Thượng Dược. Mặc dù trên một số phương diện nào đó, bọn họ không bằng thần y Trần Diệu Thủ, nhưng lại có nền tảng vững chắc nhất, toàn diện nhất, tinh tế và tỉ mỉ nhất.
Bất kể làm việc gì, có nền tảng gây dựng sẽ quyết định tầm cao có thể đạt được sau này.
Cô gái nhỏ là người không chấp nhận chịu thua, nếu nàng đã muốn thì chắc chắn sẽ học một cách chăm chỉ và đạt kết quả tốt.
“Bổn tọa chấp chưởng Điện Trung Tỉnh, dùng một vài thái y này cũng không phải chuyện phiền phức gì.” Uông Ấn tiếp tục xoa dịu Diệp Tuy.
Điều hắn muốn các thái y làm không phải là những việc thâm độc bẩn thỉu trong cung, mà là muốn họ dạy bảo kiến thức mà thôi. Đây chẳng qua là việc dễ như trở bàn tay.
Diệp Tuy thoáng im lặng rồi nghi hoặc hỏi: “Đại nhân, là vậy sao?”
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng nàng biết chuyện sẽ không đơn giản như thế.
Mỗi thái y trong cung đều có sở trường riêng, đều quý trọng cái gọi là chút khả năng đó của mình, sao có thể sẵn lòng truyền thụ cho người khác?
Câu trả lời của Uông Ấn chỉ có hai chữ: “Đúng vậy.”
Chỉ cần nàng muốn học là được, không cần phải nhọc lòng về chuyện của Điện Trung Tỉnh.
Nếu chút việc cỏn con này mà còn khiến hắn khó xử thì rõ thật là truyện cười.
Thôi được, đại nhân nói đúng, thật sự muốn đạt được thành tựu trên phương diện y thuật thì mọi thứ không thể qua loa, nền tảng là vô cùng quan trọng.
Ba ngày sau, hai vị thái y với chòm râu hoa râm xuất hiện trong phủ nhà họ Uông để truyền dạy y thuật cho Đốc chủ phu nhân. Một người là Chu thái y, một người là Trần thái y, hai người một béo một gầy, một người để chòm râu dê, một người để râu quai nón, rất dễ phân biệt.
Chỉ có điều, sắc mặt hai vị thái y đều không vui. Họ nhìn nhau và đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt người kia.
Chính là bất đắc dĩ! Họ đường đường là thái y đương triều, thế mà lại phải đến đây để dạy cho một tiểu cô nương chưa có chút nền tảng y thuật nào.
Nhưng mà hết cách, Uông đốc chủ là quan chủ quản của họ, nên họ cũng không dám cưỡng lại “đề nghị” này.
Hơn nữa, ai biết liệu sau khi từ chối Uông đốc chủ có bị ghi thù hay không? Nếu bởi vậy mà bị đề kỵ để mắt đến thì rắc rối to!
Cả hai vị thái y không muốn chuyện mình ở nhà ăn món gì, ngủ trong phòng của nàng thiếp nào cũng bị người khác biết.
Tất cả những điều trên khiến hai vị thái y đành bấm bụng đến phủ nhà họ Uông.
Vừa nhìn thấy họ, Diệp Tuy liền biết cả hai không cam tâm tình nguyện đến đây.
Mặc dù họ tươi cười nhưng không nén được sự buồn bực trong mắt, nhất là khi hai người họ nhìn nhau, nỗi buồn bực đó dâng lên như muốn trào ra ngoài.
Diệp Tuy không để ý đến sự buồn bực của họ, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.
Qua lời nói và hành động của hai vị thái y có thể nhìn ra rằng họ không phải là người có bụng dạ sâu xa, thậm chí có thể nói là người vô cùng thẳng thắn.
Sự buồn bực viết rõ rành rành trong mắt thế kia!
Người thẳng thắn một khi đã làm việc gì, cho dù trong lòng có tình nguyện hay không thì cũng sẽ cố gắng làm hết sức mình.
Chuyện tiếp theo quả nhiên đã chứng minh suy đoán của nàng.
Khi Chu thái y lấy sách y ra, Trần thái y mở hòm thuốc ra, vẻ mặt và giọng nói của hai người họ liền trở nên rất nghiêm túc. Vị Chu thái y béo tròn đã nói thế này: “Phu nhân, bổn quan không biết tại sao phu nhân lại muốn học y thuật, nhưng có vài lời bổn quan phải nói trước. Y thuật là một môn kỹ nghệ, nhưng nó khác với những môn kỹ nghệ khác ở chỗ, đây là môn học liên quan đến sự sống và cái chết. Chỉ hơi sơ suất là sẽ khiến người ta bước vào quỷ môn quan, cho nên thái độ không thể qua loa đại khái, phải thật cẩn thận...”
Nét mặt Diệp Tuy cũng rất nghiêm túc, nàng gật mạnh đầu.
Đương nhiên nàng biết rõ điều này, việc nàng muốn học liên quan đến chuyện sống chết.
Nàng muốn sử dụng khả năng này để chữa khỏi vết thương cho Uông Ấn, tạo cơ hội sống sót cho nhiều người hơn, nàng tuyệt đối sẽ không có thái độ xem thường mà còn muốn làm thật nghiêm túc.
Biểu hiện của Diệp Tuy khiến hai vị thái y ít nhiều được an ủi phần nào, nỗi buồn bực trong mắt cũng vơi đi.
Tuy Đốc chủ phu nhân là một cô nương trẻ tuổi nhưng có thái độ rất tốt, chỉ hi vọng đây không phải là việc nhất thời hứng chí.
Những ngày sau đó, hai vị thái y thay phiên nhau đến phủ nhà họ Uông để dạy y thuật cho Diệp Tuy.
Họ vốn cho rằng phụ nữ học y thuật có nhiều chỗ không ổn thỏa, đồng thời cũng nghĩ rằng Đốc chủ phu nhân sẽ không học tập nghiêm túc. Nhưng trong quá trình chỉ dạy, họ liền nhận thấy bản thân mình đã sai.
Đốc chủ phu nhân rất sáng dạ, vừa giảng là đã hiểu, học một hiểu mười, lại hết sức coi trọng hai người họ và y thuật. Nàng không ỷ vào địa vị Đốc chủ phu nhân của mình mà thất lễ, thái độ học tập còn nghiêm túc hơn cả những đệ tử học y trong Cục Thượng Dược.
Điều này khiến cho hai vị thái y cảm thấy vui mừng bất ngờ, thái độ của họ cũng thay đổi, vẻ miễn cưỡng ban đầu sau cùng lại trở thành dốc hết kỹ năng ra để truyền thụ.
Còn về việc nam nữ không được đụng chạm thân thiết, Đốc chủ đại nhân ngồi một bên quan sát, dám “chạm” sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giữa tháng bảy.
Cuộc sống những ngày qua của Diệp Tuy rất phong phú, ngoài tâm nguyện bảo vệ cha mẹ và người thân của mình ra thì nàng đã có mục tiêu và lý tưởng rõ ràng.
Mặc dù mục tiêu này xuất phát từ Đốc chủ đại nhân, nhưng trong quá trình học tập y thuật, sự hiểu biết về tầm quan trọng của y thuật ngày càng được khắc sâu, dần dần nàng đã thật sự yêu thích nó.
Đặc biệt có một lần, Bội Thanh ăn nhầm thứ gì đó nên miệng nôn thốc nôn tháo. Dưới sự hướng dẫn của Chu thái y, căn cứ vào tình trạng của Bội Thanh, Diệp Tuy đã kê cho nàng ấy một đơn thuốc, giúp nàng ấy dần dần đỡ hơn.
Sau khi chữa khỏi cho Bội Thanh, Diệp Tuy nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, cảm thấy thỏa mãn khôn tả, lại càng thêm yêu thích y thuật.
Thời gian dần trôi, sinh nhật mười sáu tuổi của Diệp Tuy đã đến.