Uông Xưởng Công

Chương 323: Chương </span></span>323SINH NHẬT



Sinh nhật của Diệp Tuy là vào ngày mùng năm tháng bảy âm lịch.

Bản thân nàng đang đắm chìm trong việc học tập nên hoàn toàn quên khuấy mất chuyện này, nhưng Uông Ấn thì lại nhớ rất rõ.

Lúc trước khi hắn hỏi cưới Diệp Tuy, khi hai bên trao đổi thiếp canh ghi ngày, giờ và tháng, năm sinh, hắn đã nhìn thấy ngày sinh của Diệp Tuy. Đương nhiên, người chỉ cần liếc qua là nhớ kĩ như hắn thì sẽ không quên được.

Tuy sinh nhật mười sáu tuổi không được long trọng như khi đến tuổi cập kê, nhưng bởi vì đây là sinh nhật đầu tiên của Diệp Tuy sau khi hai người quen biết nhau, cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi nàng gả đến phủ nhà họ Uông nên nó mang ý nghĩa khác hẳn.

Thật sự thì Uông Ấn đã sớm chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho Diệp Tuy, tận từ khi hắn vừa mới cưới nàng.

Với tính tình của Uông đốc chủ thì chuyện quà mừng sinh nhật đương nhiên là đã được giữ kín, Diệp Tuy không nghe phong thanh được gì.

Sáng ngày mùng năm tháng bảy âm lịch, khi nàng đang chải đầu trang điểm thì Quý ma ma cười híp mắt, nói: “Phu nhân, hôm nay là sinh nhật của phu nhân, lão nô chúc phu nhân bình an vui vẻ, cả đời suôn sẻ!”

Quý ma ma là nhũ mẫu của Diệp Tuy, đương nhiên nhớ rõ ngày sinh nhật của nàng.

Bà chỉ có lời chúc phúc vô cùng chân thành và mộc mạc này dành cho cô nương mà mình đã thấy từ bé tới lớn, cho tận tới khi lấy chồng.

Nghe Quý ma ma nói, bấy giờ Diệp Tuy mới nhớ ra.

Nàng đặt cây trâm trong tay xuống rồi nhìn về phía Quý ma ma, cố ý làm nũng giống như khi còn ở viện Tây Đường: “Nhũ mẫu, hôm nay con muốn ăn mì trường thọ do đích thân nhũ mẫu làm. Nhũ mẫu nhất định phải chiều ý con nhé!”

Quý ma ma mềm lòng, nụ cười càng sâu hơn, bà lập tức đáp: “Được, được! Lão nô đi chuẩn bị ngay đây!”

Trước kia ở nhà họ Diệp, hằng năm, khi đến sinh nhật của Diệp Tuy, bà đều tự tay nấu cho nàng một bát mì trường thọ. Diệp Tuy rất thích, năm nào cũng ăn rất vui vẻ.

Năm nay, Diệp Tuy đã gả cho Uông đốc chủ, bà tưởng rằng sẽ khác trước đây, nhưng không ngờ nàng vẫn nhớ món mì trường thọ mà bà nấu.

Uông đốc chủ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy cho Diệp Tuy, trong phủ nhà họ Uông cũng không nhiều việc lặt vặt như nhà họ Diệp. Hằng ngày bà chỉ có đi cùng Diệp Tuy mà thôi, không cần phải làm gì cả.

Quý ma ma đang nhàn rỗi đến phát chán, nghe thấy Diệp Tuy nói vậy liền lập tức đi đến phòng bếp.

Nhìn dáng vẻ tất tả của Quý ma ma, Diệp Tuy khẽ cong khóe môi, trong lòng cảm thấy rất vui sướng.

Hiện giờ Quý ma ma vẫn còn sống, vẫn có thể chuẩn bị món mì trường thọ cho nàng. Thật là tốt! Thật là tốt!

Trong đầu Diệp Tuy không khỏi nhớ tới cảnh tượng ở kiếp trước: Bên hồ Bích Nghiên của nhà họ Cố, lúc Quý ma ma được vớt lên thì cơ thể đã lạnh cứng, khuôn mặt đã trắng xanh, toát ra tử khí.

Ngay sau đó, nàng liền lắc đầu xua đi hình ảnh không vui ấy.

Kiếp này đã khác kiếp trước, bất kể là Quý ma ma hay là nàng cũng đã không còn liên quan gì với nhà họ Cố nữa rồi.

Lúc này, Bội Thanh tiến lên, cung kính bẩm báo: “Phu nhân, đốc chủ có dặn, lệnh cho nô tỳ thay y phục thoải mái cho phu nhân. Đốc chủ đang chờ phu nhân ở Hạ Nhật Trai ạ.”

Đổi sang y phục nhẹ nhàng? Sao đại nhân lại dặn dò như vậy?

Nàng nhìn Bội Thanh, nghi hoặc hỏi: “Ngoài ra, đại nhân còn nói gì nữa không?”

“Đại nhân chỉ dặn như vậy, ngoài ra không nói gì khác ạ.” Bội Thanh lắc đầu, cười đáp.

Có điều, với sự quan tâm của đốc chủ dành cho phu nhân, chắc hẳn việc này có liên quan đến sinh nhật của phu nhân, nhưng còn cụ thể làm gì thì Bội Thanh không đoán được.

Bội Thanh không nói ra suy đoán trong đầu nhưng Diệp Tuy là người nhạy bén, nên cũng đoán ra được phần nào qua biểu hiện của Bội Thanh.

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật nàng, Uông Ấn có biết chuyện này không? Hắn có biết đúng không?

Đổi sang y phục thoải mái... Hắn đã sắp xếp gì sao?

Diệp Tuy không kìm nén được phỏng đoán đủ điều, trong lòng dần dần cảm thấy háo hức mong đợi, ngay cả tốc độ ăn sáng cũng nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Không biết tại sao, lúc nàng vội vàng đi đến Hạ Nhật Trai, trái tim đột nhiên đập liên hồi, hơi thở cũng hỗn loạn. Cả người căng thẳng đến nỗi không biết phải làm sao cho bình tĩnh lại, giống như biến thành một người khác hẳn với một Diệp Tuy điềm tĩnh, chín chắn trước kia.

Nàng đứng yên ở cửa Hạ Nhật Trai, muốn ổn định tâm trạng của mình rồi mới đi gặp Uông Ấn.

Không ngờ đúng lúc này, cửa Hạ Nhật Trai được mở ra, Uông Ấn bước ra ngoài rồi mỉm cười đi về phía nàng.

Diệp Tuy còn chưa bước vào Hạ Nhật Trai thì hắn đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng.

Khoảnh khắc Uông Ấn xuất hiện, Diệp Tuy liền ngây người.

Hôm nay Uông Ấn ăn vận rất khác với trước đây.

Trước đây hắn mặc trang phục Minh Xà, màu đỏ của bộ trang phục đã tôn lên uy thế của hắn một cách rất tinh tế, sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thế nhưng, hôm nay hắn lại mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, không dắt đao Thất Tinh ở thắt lưng mà cầm một cái roi ngựa cũng màu đen. Ngoại trừ làn da trắng tuyết và đôi môi đỏ tươi của hắn ra, đập vào mắt toàn là màu đen. Điều này đánh mạnh vào thị giác, khiến Diệp Tuy không thể phản ứng lại.

Trang phục cưỡi ngựa màu đen phác họa nên vóc dáng thon gầy rắn chắc của Đốc chủ đại nhân, khiến hắn trông càng cao lớn đĩnh đạc hơn. So với khi mặc trang phục Minh Xà, Uông Ấn bây giờ bớt đi sát khí lạnh lùng, nhưng lại tăng thêm vẻ oai hùng không bút nào tả xiết.

Đốc chủ đại nhân lúc này trông như một vị tướng nắm giữ binh quyền, một vị tướng đã lập nên nhiều chiến công hiển hách chứ không phải một Uông đốc chủ của Đề Xưởng chuyên điều tra và truy bắt tội phạm.

Đốc chủ như thế này khiến người ta vô cùng kính phục, nhưng không có thứ cảm giác sợ hãi đến phát run trong lòng.

Đây là một mặt khác của hắn, một mặt mà Diệp Tuy chưa từng thấy.

Lúc này, mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất. Diệp Tuy quên mất mình đang ở Hạ Nhật Trai, trong mắt nàng chỉ có Uông đốc chủ, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, thình thịch kêu vang.

Diệp Tuy lặng yên đứng trước cửa Hạ Nhật Trai, nhìn Uông Ấn mỉm cười đi tới gần nàng, những mong đợi và háo hức trước đó bỗng nhiên tan biến.

Nàng nhìn thấy hạnh phúc và bình yên đang đến gần mình, cảm thấy trong lòng vui sướng vô cùng.

Đây là điều mà Uông Ấn mang đến cho nàng, dường như chỉ cần nhìn thấy hắn, trái tim nàng sẽ trở nên yên bình, không còn sợ hãi gì nữa hết.

Nàng biết bất kể xảy ra chuyện gì, bất luận nàng gặp phải chuyện gì thì đều sẽ có hắn ở đây.

Diệp Tuy vẫn đứng yên như cũ, dõi mắt nhìn Uông Ấn đã đến trước mặt mình, không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Uông Ấn đứng trước mặt nàng, thân hình cao lớn như bao trùm cả người nàng, hơi thở ấm áp vây quanh nàng.

Hai người im lặng nhìn nhau, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên đã tiết lộ tâm trạng của họ.

Bấy giờ, Uông Ấn mới lên tiếng: “Cô gái nhỏ, bổn tọa dẫn nàng đi đến một nơi.”