Uông Xưởng Công

Chương 354: Chương </span></span>354KẺ ĂN KHÔNG HẾT, NGƯỜI LẦN CHẲNG RA



Uông Ấn vẫn cưỡi ngựa đi bên cạnh ngự giá của Vĩnh Chiêu Đế. Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thái tử Trịnh Trọng đang chờ trước cổng thành.

Vừa thấy dáng vẻ của thái tử, Uông Ấn hơi nheo mắt lại.

Rốt cuộc hằng ngày các quan viên thuộc Đông Cung làm gì vậy? Lẽ nào không lên kế hoạch cho thái tử sao? Thái tử mang bộ dạng này đi đón Vĩnh Chiêu Đế, chẳng lẽ sợ hoàng thượng còn chưa tức giận đủ?

Thái tử khoác áo choàng đẹp đẽ quý giá, tay cầm lò sưởi, bên cạnh còn có nội thị xách bếp lò nhỏ theo hầu.

Tuy thái tử mang vẻ mặt nặng nề nhưng được ủ ấm đến nỗi khí sắc cực kì tốt, vừa nhìn đã thấy rất thoải mái, rất ấm áp.

Kinh Triệu xảy ra chuyện lớn như vậy, thái tử không mặc áo đơn mỏng manh, đứng run bần bật trước cổng thành xin tạ tội mà lại giữ dáng vẻ hưởng thụ, phong thái nhàn nhã thế kia.

Uông đốc chủ không khỏi thầm thán phục: Người tầm thường hiển nhiên cũng có chỗ tốt của người tầm thường.

Ở bên mép vực sâu mà không biết, cận kề nơi nguy hiểm mà không hay, cứ như vậy bước một chân ra...

Không biết thì không cảm thấy sợ, cũng chính là một loại hạnh phúc.

Uông Ấn không kìm nổi mà thoáng nhìn ngự giá, lòng thầm nghĩ nếu hoàng thượng trông thấy dáng vẻ này của thái tử thì nhất định sẽ nổi giận.

Chẳng mấy chốc, đội ngũ khổng lồ đã dừng lại. Cũng giống như lúc khởi hành, toàn bộ xung quanh đều lặng ngắt khi Vĩnh Chiêu Đế xuất hiện.

Trong một ngày gió tuyết, con đường vua đi vốn đã không có ai, như hiện giờ càng lộ rõ sự yên ắng hơn lúc xuất phát.

Vĩnh Chiếu Đế vén tấm màn trướng của ngự liễn ra, gió tuyết tức thì ào vào khiến ông ta không nhịn nổi rùng mình một cái.

Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy thái tử đang đợi trước cổng thành, dĩ nhiên cũng thấy áo choàng khoác trên người và lò sưởi trong tay thái tử.

Vĩnh Chiêu Đế sầm mặt, vô thức nhìn lại y phục trên người mình.

Tất nhiên trên người ông ta cũng khoác áo choàng, nhưng bởi vì mọi người không ngờ lúc về đến nơi thì Kinh Triệu lại đổ trận tuyết đầu mùa, thời tiết bất ngờ giá lạnh thế này, cho nên áo choàng của ông ta rõ ràng là rất mỏng.

Chưa kể đi đường mệt nhọc, áo choàng đã nhuốm đầy hơi sương, bề mặt trở nên xỉn màu, trông xấu xí cũ kĩ, thua xa chiếc áo choàng đẹp đẽ mà thái tử đang mặc.

Được lắm, thái tử của trẫm, thật đúng là rất được!

Vĩnh Chiêu Đế hít vào một hơi, dằn lửa giận đang bừng bừng trong lòng xuống, sau đó bảo Uông Ấn: “Truyền ý chỉ của trẫm, bảo các quần thần nghỉ ngơi cho tốt! Bán Lệnh, khanh theo trẫm vào cung!”

Ông ta rất muốn biết, rốt cuộc thì Bình Hoài Thự đã xảy ra chuyện gì.

Uông Ấn nhận lệnh, truyền ý chỉ của Vĩnh Chiêu Đế xuống rồi lặng lẽ đứng đợi bên cạnh ngự giá.

“Phụ hoàng!” Thái tử tiến lên, cụp mắt gọi, căn bản là không dám nhìn phụ hoàng của mình. Một hồi lâu sau không nghe thấy hoàng thượng đáp lời, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt lãnh đạm của Vĩnh Chiêu Đế, trái tim hắn tức thì rơi xuống đáy vực.

Chẳng trách phụ hoàng lại không đáp lời, hóa ra ông ta không muốn đếm xỉa đến hắn!

Làm sao đây, làm sao bây giờ?

Chưa đợi được đến khi hắn nghĩ ra được cách gì hay thì đội ngũ đã di chuyển, hắn đành phải tiến lên theo.

Tuy nhiên, sau khi đi bên cạnh ngự giá được một lúc, hai bên đường vua đi qua đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết.

Hình như còn có người đang ồn ào chen lấn, hết sức ầm ĩ, giống như đã xảy ra chuyện lớn vậy.

Vĩnh Chiêu Đế ngồi trong ngự giá, nghe thấy rõ những tiếng kêu khóc, ông ta nhíu mày hỏi Uông Ấn: “Xem thử xem là có chuyện gì?”

Lúc này, một đề kỵ vội chạy tới bẩm báo với Vĩnh Chiêu Đế: “Hoàng thượng, đang kêu khóc hai bên đường là dân chúng cùng khổ ở Kinh Triệu. Họ nói rằng thời tiết quá lạnh, không có nhà để về, nên mới khóc lóc kể lể ở đây.”

Sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế thoáng thay đổi.

Dân chúng không có nhà để về khác nào đã trở thành vô gia cư rồi? Kinh Triệu là kinh đô của Đại An, xưa nay vốn phồn hoa yên bình, sao lại có người vô gia cư?

Nghe tiếng than khóc của họ vang lên, xem ra số lượng người không hề ít.

Trên đường hồi kinh cũng xuất hiện những người vô gia cư kêu khóc, đây tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.

Ông ta không phải kẻ ngốc, biết dân chúng lưu lạc xuất hiện chắc chắn có nội tình, nên cũng đã nghĩ tới việc ai đó muốn cố tình để ông ta nhìn thấy cảnh này.

Nhưng vừa thấy áo choàng và lò sưởi trên tay thái tử, ông ta không kiềm chế nổi cơn giận trong lòng.

Vĩnh Chiêu Đế im lặng chốc lát rồi ra lệnh: “Dẫn họ đến trước ngự giá, trẫm muốn đích thân hỏi rõ tình hình.”

Đúng lúc lắm, ông ta muốn đích thân hỏi xem rốt cuộc vụ việc Bình Hoài Thự ảnh hưởng thế nào tới dân chúng.

Dù thật hay giả, đề kỵ tất nhiên đều sẽ điều tra rõ ràng.

Rất nhanh chóng, đề kỵ đã dẫn mấy người tới rồi bẩm rằng: “Hoàng thượng, những người này là những người có tiếng nói trong nhóm người vô gia cư kia.”

Vĩnh Chiêu Đế nhìn họ, trên mái đầu rối bù của họ vẫn dính một ít cỏ khô, mặt họ đều vàng vọt, môi trắng bệch, quần áo mặc trên người bẩn thỉu rách nát và rất mỏng manh. Trong thời tiết giá lạnh thế này, những bộ quần áo đó quả là mỏng đến kinh người.

Một trận gió tuyết thổi tới, bọn họ không nhịn nổi rùng mình vài cái, lạnh tái mặt mày.

Bấy giờ, một người hơi cao trong số dân được dẫn đến trước mặt Vĩnh Chiêu Đế quỳ phịch xuống đất, nói: “Hoàng thượng, nô tài... cuối cùng nô tài đã đợi được hoàng thượng trở về, nô tài có nỗi oan muốn kể ạ…”

Người này vừa nói vừa liên tục dập đầu xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn Vĩnh Chiêu Đế.

Những người còn lại hốc mắt dần đỏ hoe, còn có người rơi nước mắt. Nhưng thời tiết quá lạnh, nước mắt đã đông thành đá trên mặt, trông càng thêm nghèo nàn khốn khổ hơn.

Hóa ra bọn họ vốn là dân chúng cùng khổ của Kinh Triệu, là tầng lớp dưới đáy ở Kinh Triệu, chỉ khá hơn người vô gia cư một chút mà thôi.

Tuy rằng cuộc sống chật vật, nhưng tốt xấu gì vẫn còn có chốn nương thân, cũng có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Thế nhưng hơn hai mươi ngày trước, mọi thứ đã thay đổi.