Uông Xưởng Công

Chương 355: Chương </span></span>355THỐNG KHỔ



Giá cả hàng hóa ở Kinh Triệu đột nhiên tăng vọt, càng ngày càng cao, đến mức người dân không thể kham nổi.

Những người dân này vốn làm thuê ở phường Đông mới kiếm được chút bạc.

Tuy nhiên, chút bạc ấy đã biến thành muối bỏ bể trước tình tình giá cả gần đây.

Để không bị chết đói, những người dân nghèo khó bọn họ đành phải bán nốt chốn nương thân của mình để đổi lấy chút lương thực.

Cho dù như vậy vẫn có không ít người đã chết vì đói.

Cộng thêm thời tiết sắp vào mùa đông càng ngày càng lạnh, càng khiến dân nghèo bọn họ khổ không thể tả nổi, gần như không sống nổi, đã phải gặm vỏ cây nhiều ngày.

Nhưng vào mùa đông, vỏ cây và cỏ dại đều khô khốc, có một số người thậm chí đã bắt đầu ăn đất.

Cứ như vậy, số người chết càng tăng...

Trong tình cảnh tuyệt vọng này, ai đó chợt nhớ ra hoàng thượng đi viếng hoàng lăng còn chưa về. Khi hoàng thượng hồi kinh nhất định sẽ đi qua con đường này, bọn họ bèn tập trung ở đây để tố khổ.

Bọn họ không biết khi nào hoàng thượng về nên đứng đây chờ từ nhiều ngày trước.

“Nhưng hôm nay đổ tuyết lớn, người già trẻ nhỏ cũng không chống đỡ được nữa, đã... đã...” Một người khác nói thêm, giọng nghẹn ngào.

Nghe xong, Vĩnh Chiếu Đế trầm lặng, tiếng gió tuyết ào ào dường như càng khiến người ta tê tái hơn.

Thái tử ở bên cạnh Vĩnh Chiêu Đế sợ ngây cả người, hắn hoàn toàn không ngờ lại nghe thấy những điều này.

Sự thay đổi vào hai mươi ngày trước... Rõ ràng là những người dân này ở đây bởi vì chuyện của Bình Hoài Thự.

Bình Hoài Thự... là vết nhơ trong thời gian hắn giám quốc. Hắn còn muốn tìm cơ hội để giải thích với phụ hoàng, giải thích rằng mình hoàn toàn không hay biết những việc làm của nhà họ Vệ.

Thế nhưng, phụ hoàng vừa mới hồi kinh đã nhìn thấy tình cảnh thê thảm của dân chúng như vậy...

Nếu những người này đã khóc lóc ở đây nhiều ngày thì tại sao lại không có ai nói cho hắn biết? Tại sao còn để đám dân đen ti tiện này đến trước mặt phụ hoàng?

Trịnh Trọng không dám tưởng tượng phản ứng tiếp theo của Vĩnh Chiêu Đế.

Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế khẽ liếc nhìn hắn một cái, mặc dù không nói gì nhưng sự tức giận trong mắt hiện rõ rành rành.

Hồi lâu sau, Vĩnh Chiêu Đế mới lên tiếng: “Việc này trẫm đã biết. Ái khanh, lệnh cho Đề Xưởng xử lý những chuyện này cho tốt.”

“Vâng!” Uông Ấn đáp.

Cái gọi là “xử lý những chuyện này cho tốt”, đương nhiên là vỗ yên bách tính nghèo khổ, sau là điều tra tình hình bất ổn của Kinh Triệu.

Hiện tại vừa mới về đến Kinh Triệu nên chưa nắm bắt được vấn đề, hơn nữa đi đường mệt nhọc, gió tuyết tập kích, mọi người đều đã vô cùng mệt nhọc.

Vĩnh Chiêu Đế cũng mệt, nhưng Bình Hoài Thự gây ra chuyện lớn như vậy, ông ta phải nắm được tình hình cụ thể ngay lập tức.

Cuối cùng, ông ta ra lệnh: “Triệu Định Quốc Công, Thượng thư Hộ Bộ, phủ doãn Kinh Triệu lập tức tiến cung! Ái khanh, khanh cũng nghe xem họ nói thế nào.”

“Vâng, vi thần tuân lệnh!” Uông Ấn đáp lời, vẫn đi bên cạnh ngự giá.

Sau khi đi qua tòa lầu cao gần cổng thành nhất, Uông Ấn ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt lãnh đạm thoáng xao động.

Một tháng trước, cô gái nhỏ đã đứng ở nơi này tiễn hắn đi xa…

Nghĩ tới đây, trong lòng Uông Ấn chợt thấy ấm áp, đột nhiên nôn nóng, một cảm giác nôn nóng trước nay chưa từng có, gần như khiến hắn không kìm nén được mà muốn phóng như bay về phủ, muốn về nhà ngay lập tức để nhìn thấy cô gái nhỏ.

Hiện tại và trước kia đã khác, hắn biết trong phủ bây giờ sẽ luôn có người đang chờ hắn.

Cô gái nhỏ đang chờ hắn…

Uông Ấn nghĩ không sai, Diệp Tuy vẫn luôn ở trong phủ chờ hắn về.

Tin tức hôm nay Uông Ấn trở về đã sớm được đề kỵ truyền tới.

Xưởng công đã đến ngoại ô kinh thành, xưởng công đã tiến vào khu vực Kinh Triệu, xưởng cổng đã đến cổng thành... Cứ cách một khoảng thời gian lại có đề kỵ nhảy vào viện Tư Lai báo cho Diệp Tuy biết hành trình cụ thể của Uông Ấn.

Sau khi nghe đề kỵ nói Uông Ấn đã vào đến khu vực Kinh Triệu, trái tim Diệp Tuy bắt đầu đập dồn dập, không nhịn nổi sự nôn nóng mà ngóng nhìn về phía cổng viện.

Ngay cả môn y thuật mà nàng thích nhất lúc này cũng không thể vào đầu.

Nàng nhấp nhổm không yên rồi dứt khoát đứng dậy, ra khỏi phòng đi đi lại lại trong sân.

“Phu nhân, trời lạnh lắm, tạm thời về phòng chờ đi thôi!” Quý ma ma khép kín vạt chiếc áo choàng lông ngỗng trên người Diệp Tuy, nói với giọng thương xót.

Hôm nay trời đổ trận tuyết đầu mùa, trong sân viện rất trơn và ướt, mà thời tiết còn rất lạnh, ở ngoài sân quả thực không tốt, nếu phu nhân bị ốm thì sao?

Diệp Tuy để lộ lò sưởi trong tay, cười híp mắt, đáp: “Nhũ mẫu đừng lo, con có lò sưởi mà, không sợ!”

Nàng không thể ngồi ngẩn người trong phòng mà muốn sớm nhìn thấy Uông Ấn, cho dù sớm hơn một chút thôi cũng được.

Nhìn nụ cười bên môi Diệp Tuy, Quý ma ma im lặng.

Bà biết phu nhân đang đợi Đốc chủ đại nhân, cũng biết tâm trạng lúc này của phu nhân đang mong ngóng và vui mừng nhường nào. Nhưng...

Quý ma ma nhìn đi nơi khác, lòng cảm thấy chua xót cho nụ cười của phu nhân.

Uông đốc chủ không phải là hoạn quan thì tốt...

Tất nhiên, Quý ma ma sẽ không nói ra suy nghĩ thầm kín đó của mình với Diệp Tuy.

Lúc này, một đề kỵ bay vào, bẩm báo: “Phu nhân, xưởng công theo hoàng thượng vào cung bây giờ, e rằng chưa về phủ ngay được.”

Nghe đề kỵ nói xong, nụ cười trên môi Diệp Tuy cứng ngắc, sau đó liền gật đầu: “Ta biết rồi!”

Đúng vậy, đại nhân là đốc chủ của Đề Xưởng, là cận thần của hoàng thượng. Đội ngũ vừa về đến Kinh Triệu, sự tình đang phức tạp, đương nhiên là Uông Ấn phải ở bên hoàng thượng rồi.

Hắn đã vào cung thì sẽ không chỉ ở lại trong một chốc một lát.

Rốt cuộc khi nào hắn mới về phủ?

Diệp Tuy đứng trong sân viện hồi lâu, cho đến khi Quý ma ma đến giục lần nữa: “Phu nhân, vào phòng đi thôi! Nếu Đốc chủ đại nhân thấy phu nhân đứng bên ngoài chịu lạnh thế này, chắc cũng sẽ không không vui đâu.”

Nghe Quý ma ma nhắc tới Uông Ấn, Diệp Tuy vuốt ve lò sưởi trên tay, gật đầu đồng ý: “Nhũ mẫu, con vào phòng ngay đây!”

Đúng rồi, nhũ mẫu nói đúng, nếu đại nhân về mà nhìn thấy nàng đứng trong sân viện chắc hẳn sẽ không vui.

Hắn luôn muốn nàng được khỏe mạnh.