Đứng trước vườn hàn mai, Diệp Tuy ngạc nhiên hỏi: “Binh sĩ Tả Dực Vệ đã giết tên thích khách? Ngay cả Tả Dực Vệ cũng bị cài cắm gián điệp ạ?”
Nàng đang nghe Uông Ấn kể lại chuyện xảy ra trên đường đi viếng hoàng lăng, vừa nghe tới đoạn đề kỵ lâu năm bị Tả Dực Vệ giết chết, trong lòng không nén nổi kinh hãi.
Đề kỵ và Tả Dực Vệ đều là thị vệ bên cạnh hoàng thượng, vô cùng quan trọng.
Rốt cuộc kẻ đứng sau Chu Vân Xuyên là ai, mà có khả năng cài cắm gián điệp vào cả hai thế lực này?
Trong đó còn có đề kỵ làm việc lâu năm, thật sự không hề đơn giản!
Sau lần tới thao trường, Diệp Tuy đã nhận thức sâu sắc việc tuyển chọn đề kỵ nghiêm ngặt đến mức nào, có thể vượt qua hàng loạt bài tuyển chọn và đảm nhiệm được chức vị đề kỵ lâu năm của Đề Xưởng, thuận lợi lừa được tai mắt của Uông Ấn, không biết đã phải tốn mất bao nhiêu tâm tư, đủ thấy được bản lĩnh kẻ này lớn tới đâu.
Thế nhưng y vẫn bị sát hại ngay khi vụ hành thích vừa bại lộ, rõ ràng là kẻ đứng đằng sau hết sức coi trọng lần ám sát này.
Theo suy đoán của Uông Ấn, nếu Chu Vân Xuyên thực sự giành được công cứu giá, hoặc khiến Uông Ấn không còn là đốc chủ Đề Xưởng nữa thì kẻ đứng đằng sau hắn ta chắc chắn sẽ đạt được lợi ích cực kì to lớn.
Nay mưu kế lại bị phá vỡ, gián điệp lâu năm cũng đã bại lộ, kẻ chủ mưu nhất định sẽ vô cùng tức giận thất vọng!
Bấy giờ, trong cửa hàng ở đường Trường Long của nhà họ Cố, mặt mày Cố Kính Chỉ u ám, không tài nào giữ được sự bình tĩnh bình thường nữa.
Dẫu trước đó từng thua dưới tay Uông Ấn, nhưng lần này chuẩn bị đầy đủ như vậy, tung cả quân cờ quan trọng nhất ra, vốn tưởng dẫu chưa kín kẽ tuyệt đối thì cũng sẽ có chút thu hoạch gì đó.
Nào ngờ Chu Vân Xuyên lại thất bại!
Chưa kể đến việc gián điệp trong Đề Xưởng bị bại lộ, để thu dọn sạch sẽ chứng cứ liên quan còn phải hi sinh cả gián điệp cài cắm trong Tả Dực Vệ.
Tổn thất nặng nề!
“Nhị thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải ông nội đã nói chúng ta không phải đối thủ của Uông Ấn và Đề Xưởng, phải thận trọng ẩn mình sao? Tại sao lại có chuyện lên kế hoạch trong lễ tế lớn?” Cố Chương nghi hoặc hỏi.
Đến tận lúc này, hắn mới biết nhà họ Cố đã bày âm mưu hành thích hoàng thượng trong lễ tế lớn.
May mà không để lại bất cứ đầu mối dấu vết nào, nếu như... nếu như...
Nếu như bị hoàng thượng tra ra được thì nhà họ Cố sẽ hoàn toàn xong đời!
Hành thích vua là trọng tội tuyệt đối không thể tha thứ, sao ông nội hắn lại quyết định như vậy? Sao chú hai hắn lại to gan đến vậy?
Người mà bọn họ đối đầu là Uông Ấn đấy!
Biết rõ Uông Ấn ở trong đội ngũ tham dự lễ tế, chú hai hắn còn hành động như vậy, lẽ nào kinh nghiệm thất bại lần trước còn chưa đủ sao?
Nếu hắn biết trước kế hoạch của chú hai thì đã sớm dự liệu được kết quả và sẽ không phải chịu tổn thất nặng nề đến thế!
Dòng họ mất bao nhiêu công sức mới có thể giữ tên gián điệp đó ở vị trí đề kỵ lâu năm đến vậy, giờ y cứ như vậy mà chết, không phát huy hết được tác dụng, quả thật không cam lòng!
Cố Kính Chỉ dữ tợn đáp: “Chỉ cần có thể kéo Uông Ấn xuống, một đề kỵ làm việc lâu năm con cỏn thì đã là gì?”
Chỉ là, ông ta cũng không ngờ Đề Xưởng lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, thế mà lại có thể phá giải được liên hoàn kế của bọn họ.
Qua tin tức được gửi về từ đội ngũ tham gia lễ tế, có thể thấy kỵ đã sớm theo dõi Chu Vân Xuyên, bởi vậy nên Uông Ấn mới cứu giá kịp thời, thành công rửa sạch hiềm nghi.
Chu Vân Xuyên ẩn nấp kín đáo đến thế, Cố Kính Chỉ có lòng tin tuyệt đối rằng ngay cả Đề Xưởng cũng không thể tra được chuyện có liên quan tới Chu Vân Xuyên.
Song, thực tế đã tát thẳng vào mặt ông ta.
Cố Kính Chỉ lắc đầu, trong mắt đầy hoài nghi, nói với Cố Chương: “Chuyện này không đúng, không hợp lí! Đề Xưởng không thể biết đến sự tồn tại của Chu Vân Xuyên được. Chẳng lẽ, Uông Ấn có khả năng biết trước?”
Sau tất cả mọi chuyện, có thể thấy Uông Ấn luôn phòng bị rất đầy đủ, làm thất bại mọi âm mưu của nhà họ Cố.
Một lần thì cũng đành, nhưng nhiều lần liên tiếp thì thật khó hiểu.
Đề Xưởng lợi hại đến thế sao? Ông ta để ý tới Đề Xưởng chẳng phải ngày một ngày hai nên đương nhiên biết năng lực của Đề Xưởng thế nào, nhưng dù có tài giỏi hơn nữa cũng không thể chu toàn mọi bề đến vậy.
Cứ như hắn đoán biết trước tất cả vậy!
Đúng rồi, chỉ có khả năng này!
“Đi điều tra xem, lọc hết tất cả những người xuất hiện bên cạnh Uông Ấn trong một, hai năm gần đây ra! Ta không tin Uông Ấn thật sự lợi hại như vậy!”
Cố Chương không biết tại sao chú hai hắn lại có suy nghĩ hoang đường này. Làm sao con người có thể biết trước được? Vậy khác gì yêu quái?.
Nếu Uông Ấn thật sự có thể biết trước thì sao chỉ làm tới chức đốc chủ Đề Xưởng, còn bị hoàng thượng chèn ép đủ bề?
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu nhà họ Cố có năng lực biết trước thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đủ mọi mưu đồ, tuyệt đối sẽ không rơi vào cục diện hôm nay, mà là...
Cố Chương nghĩ đến niềm hi vọng bí mật trong lòng, một lần nữa lắc đầu, nói: “Nhị thúc, điều này là không thể nào...”
Cố Kính Chỉ ngắt lời hắn: “Chương nhi, có thể hay không, để sau nói cũng không vội, cứ từ từ điều tra đi. Nếu Uông Ấn thật sự có thể biết trước thì nhất định cũng sẽ không để chúng ta điều tra ra được... Quan trọng nhất bây giờ vẫn là tình hình Kinh Triệu, hoàng thượng đã hồi kinh, sự việc sắp có kết quả rồi... “
Điều đó có nghĩa là những kế hoạch của họ cũng đã đến thời điểm kết thúc.
Lần này, Uông Ấn không ở Kinh Triệu, chuyện ở Kinh Triệu liệu có thu hoạch được gì không?
Cố Chương gật đầu, đáp: “Nhị thúc, cháu đã sai người đưa thư đến nhà họ Vệ rồi. Hiện giờ nhà họ Vệ đang cực kì đau đầu, phủ thái tử như đang mấp mé bên bờ vực sâu, bọn họ nhất định sẽ mắc câu.”
Cố Kính Chỉ hài lòng gật đầu, nói: “Rất tốt, gửi thư tới cung Khôn Ninh đi. Nếu có bất kì biến cố gì thì hoàng hậu có thể hóa giải được phần nào.”
Uông Ấn đã về kinh, để không làm lộ manh mối, Cố Kính Chỉ dự định không làm gì nữa, đồng thời ra nghiêm lệnh cho Cố Chương không được tự ý hành sự.
Lấy tĩnh chế động, ông ta muốn để xem Uông Ấn đã thoát được một kiếp trong lễ tế lớn, bây giờ còn có thể ổn định được tình hình ở Kinh Triệu hay không và xem hắn sẽ làm thế nào để có thể ngăn được con sóng dữ dâng tràn.